Hào Môn Quyền Quý

Chương 69: Thứ tôi muốn là cô



Đang đấu tranh tư tưởng thì điện theo reo lên, người đó dường như là có thần giao cách cảm với cô, lúc này thì gọi đến, Tô Thiên Kiều vừa nghĩ đến từ “thần giao cách cảm” này thì không khỏi vứt đi cái suy nghĩ đó trong đầu mình, cô do dự một lúc rồi bắt máy: “Alo.”

“Sao rồi cô bé? Cô nghĩ thông chưa?” Đối với sự lạnh lùng của Tô Thiên Kiều, người ở đầu dây bên kia hình như không có cảm giác gì, giọng nói nhiệt tình truyền đến trong điện thoại, làm toàn thân cô nổi cả da gà.

Hắn, chính là người chủ trì của Hắc Dạ, người đàn ông muốn Tô Thiên Kiều dùng thân xác để đổi lấy thân thế của cậu chủ.

“Tôi…vẫn chưa.” Tô Thiên Kiều ngập ngừng đáp lại.

“Khà khà…tôi biết mấy người tiểu thư cao quý coi trọng thể diện nhất, cô đến đi, tôi sẽ không nói với ai đâu, hơn nữa…tôi có thể linh cảm được, cô đang muốn gọi điện thoại cho tôi, đúng không?”

Tô Thiên Kiều nghe người đó tùy tiện đoán mò, cô không khỏi co rúm người lại, cô run rẩy, toàn thân nổi gai ốc: “Anh kia, anh nghĩ nhiều rồi!”

“Nếu như cô đã không muốn biết, vậy thì tôi…”

“Đợi chút.” Tô Thiên Kiều cau mày, sau cùng vẫn quyết định gặp hắn một lần.

Giọng cười của người đàn ông đó cứ như một con rắn lành lạnh bò vào trong lòng cô vậy, vô cớ làm người ta sợ hãi, làm người ta ghê tởm.”

“Tôi đi gặp anh, nhưng mà…tôi muốn nói chuyện thêm với anh, chứ không phải là đồng ý đâu.” Cô cắn môi, quyết định cho người đàn ông đó nhiều tiền hơn, một khi nghĩ đến bộ dạng của người đàn ông đó, cô lại thấy buồn nôn, nếu muốn lấy cô ra trao đổi, vậy thì cô…không thể đồng ý.

“Tốt thôi…” Người đàn ông đó đồng ý: “Vậy chúng ta gặp nhau ở phòng số 3012, khách sạn Hoài Vinh.”

“Vì sao phải đến khách sạn?” Tô Thiên Kiều cảnh giác: “Chúng ta vẫn nên gặp nhau ở quán cà phê đi.”

“Ở trong khách sạn an toàn hơn, chuyện này…tôi không muốn người khác biết, nếu cô không muốn đến, vậy bỏ đi…” Hắn ta nói xong, chưa đợi Tô Thiên Kiều nói hết thì liền cúp máy.

“Alo, anh, alo…” Tô Thiên Kiều cứ “alo” mấy tiếng, nhưng hắn không hề trả lời, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh thuê bao bận.

Tô Thiên Kiều cúp máy rồi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là thay áo quần rồi đi đến khách sạn Hoài Vinh.

Cô đứng ở cửa phòng khách sạn, hít vài hơi thật sâu mới có thể làm những cảm xúc trong lòng bình tĩnh lại, cô do dự rất lâu, vẫn là đưa tay lên ấn chuông.

“Tôi đoán được là cô sẽ đến mà.” Cửa được mở ra, một khuôn mặt hèn hạ xuất hiện trước mắt Tô Thiên Kiều, người chủ trì của Hắc Dạ làm điệu bộ mời cô vào, hắn cười nói: “Vào đi.”

Tô Thiên Kiều thấy điệu cười của hắn không có gì tốt đẹp, cô muốn bỏ chạy, nhưng mà cứ nghĩ đến cô đang chạm rất gần đến thân thế của cậu chủ rồi, chiếc khăn che mặt thần bí của anh có lẽ ngay lập tức sẽ bị lộ ra, như ma xui quỷ khiến, cô vẫn bước vào trong.

“Cạch.”

Tô Thiên Kiều nghe thấy tiếng khóa cửa bất ngờ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, cô lo lắng quay đầu lại, vô cùng hoài nghi nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Anh khóa cửa làm gì?”

Người chủ trì của Hắc Dạ chỉ mỉm cười, điệu cười làm người ta ghét bỏ, hắn ra đi đến bên cạnh Tô Thiên Kiều: “Tôi không muốn người khác quấy rầy chúng ta.”

Tô Thiên Kiều cau mày, phòng bị lùi về sau mấy bước: “Anh ngồi sang bên kia đi, tôi có một việc nhất định phải nói rõ với anh, để anh không hiểu nhầm.”

“Chuyện gì? Hắn ta bắt đầu rót rượu Tây, cười tủm tỉm nhìn Tô Thiên Kiều.

“Tôi nghĩ tôi có chuyện nhất định phải nói với anh…tôi muốn cho anh nhiều tiền hơn, anh cân nhắc một chút đi.” Tô Thiên Kiều nói.

“Sao lại vội nói những chuyện này làm gì?” Hắn nhướng mày rồi nhìn về phía Tô Thiên Kiều, cười nói: “Chúng ta uống ly rượu trước đi, rồi từ từ nói chuyện.”

Tô Thiên Kiều thấy hắn ta không từ chối, cô cầm ly rượu lên nhấp một ngụm coi như là đối phó hắn: “Anh cần bao nhiêu tiền, tôi nghĩ chúng ta thẳng thắn chút đi, đừng lãng phí thời gian của đối phương.”

“Vội cái gì?” Trong ánh mắt người chủ trì của Hắc Dạ lóe lên một ý cười kỳ lạ: “Uống hết ly này rồi nói.”

Tô Thiên Kiều vẫn bình tĩnh, cô không hề có ý định đưa tay ra cầm lấy ly rượu đó.

“Không cho tôi chút thể diện này sao?” Hình như hắn tức giận rồi.

Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ, cô suy nghĩ, mắt cô rũ xuống, hắn ta cũng uống cùng một loại rượu đó, chắc là sẽ không bỏ thứ gì trong rượu, cô liền nâng ly lên, uống hết chút rượu trong ly: “Bây giờ nói được chưa?”

Hắn cười: “Cô gái cao quý, tôi biết mấy cô thích giữ mặt mũi, uống rượu giúp cô vui vẻ hơn, sao rồi? Cô đã dũng cảm hơn chút nào chưa? Nhớ lời tôi đã từng nói với cô không? Tôi không thiếu tiền, cái tôi thiếu là người phụ nữ cao quý thuần khiết như cô, thứ tôi muốn là cô!”

Gương mặt khó coi của hắn đột nhiên đến gần Tô Thiên Kiều, hắn trầm giọng nói: “Tôi đã gặp quá nhiều phụ nữ thanh cao ở Hắc Dạ rồi, nhưng bọn họ cuối cùng cũng thỏa hiệp, theo ai mà không phải là theo? Có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, cho dù cô có bạn trai, cô không nói, tôi không nói, ai mà biết được?”

Không biết vì sao, mùi hương thanh khiết của rượu phả ra từ miệng hắn ta lại bẩn thỉu như vậy, làm người ta buồn nôn, Tô Thiên Kiều nghe hắn chậm rãi nói, đột nhiên cảm thấy đầu cô rất choáng, cô bịt miệng, cố nén lại cảm giác vừa đau vừa ngứa ngáy ở cổ họng: “Xin lỗi, tôi không được khỏe, muốn đi vào nhà vệ sinh một lát.”

Chắc là hắn ta nghĩ Tô Thiên Kiều có chạy đằng trời, nên cũng không cản cô lại.

Tô Thiên Kiều cầm theo túi xách của mình chạy ào vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại.

Đứng trước chiếc gương trang điểm ở bồn rửa mặt của nhà vệ sinh, cô thấy mặt mình đã đỏ bừng, dường như cô không dám tin…cảm giác choáng váng hoa mắt này lại quen thuộc như vậy, làm cô rơi vào sự sợ hãi vô cùng tận.

Chết tiệt, cô lại bị chuốc thuốc rồi.

Rượu rõ ràng là không có gì, không lẽ là…ly đựng rượu có vấn đề?

Tô Thiên Kiều hít một hơi khí lạnh, cô mở vòi nước ra rồi vỗ vào mặt mình, để cho nước lạnh làm mình tỉnh lại, nhưng lại không có tác dụng gì.

Cô bắt đầu càng sốt ruột hơn, cô không nên đến đây, người chủ trì của Hắc Dạ e là đã giăng bẫy từ trước, chỉ đợi con mồi ngu ngốc như cô cắn câu…

Nghĩ đến điều này, Tô Thiên Kiều càng hoảng sợ hơn.

Trốn?

Không được không được, lúc này cô đã bị chuốc thuốc kích dục, hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn ông đó, lát nữa nếu như phát huy tác dụng, càng là không có chút sức lực nào nữa.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Thuốc của hắn có lẽ là lấy từ Hắc Dạ, thuốc của Hắc Dạ, vốn dĩ là không có thuốc giải…

“Soạt…”. Cô lo lắng, tay cô đã run rẩy, cố gắng rất lâu mới mở được khóa kéo của túi xách ra, tiếng nước chảy ào ào càng làm cô buồn bực hơn, cô không hề tắt vòi nước đi, cứ để tùy ý cho nước chảy rào rào xuống.

Cô tìm kiếm trong túi xách, tìm được số điện thoại của Kỷ Vân Huy, Kỷ Vân Huy không phải là người đầu tiên cô nghĩ là có thể cứu mình, nhưng đã là lúc này rồi, trong đầu cô chỉ có những cảm giác theo bản năng, bây giờ có thể cứu cô, chỉ có Kỷ Vân Huy mà thôi.

Cô không chút do dự gọi vào số điện thoại đó, điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng không có ai bắt máy.

Quái lạ…không lẽ là đang làm việc? Hoặc là, hôm nay Thẩm Thiên Thu đi tìm anh ta, hai người đang ở cùng nhau sao?

Tô Thiên Kiều cắn chặt môi, nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Sao rồi? Vẫn chưa ổn à?”

Giọng nói đó nghe có vẻ rất bỉ ổi vô sỉ, không có chút gì là vội vàng, chỉ là đang hưởng thụ từng chút một sự sợ hãi và run rẩy của con mồi.

“Đợi chút.” Tô Thiên Kiều cao giọng đáp lại người ở ngoài kia, cô do dự một lát rồi cắn chặt môi rồi ấn vào nút gọi lại.

“Tút..tút..alo..” Sau khi điện thoại reo rất lâu, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói chậm rãi đáp lại.

Tô Thiên Kiều đã đợi quá lâu, trong phút chốc cô thậm chí còn không ý thức được là đối phương đã nhấc máy, cô ngây ra một lúc không trả lời, đối phương chắc là nhận ra điều gì đó liền nói: “Bây giờ Vân Huy không tiện nghe máy, cậu ấy nói nếu có chuyện gấp thì ba mươi phút nữa anh ấy sẽ gọi lại.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe có vẻ rất lạnh lùng và nhanh nhẹn, không thừa một chữ, lạnh lẽo như là âm thanh đến từ địa ngục Tu La.

Tô Thiên Kiều hoàn toàn sững sờ, cô vội vàng hỏi: “Cho hỏi…anh là ai?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm Tô Thiên Kiều run rẩy và hối hận đến mức như phát điên.

Giọng nói này, giọng nói lạnh lùng như một con quỷ, là cậu chủ, là giọng nói của anh!

Năm đó, vì để trừng phạt, Tô Thiên Kiều đã nghe quá nhiều lần giọng nói của anh qua điện thoại, đây là những nỗi nhục và những ký ức đau khổ đã khắc vào xương tủy cô, Tô Thiên Kiều nhất định sẽ không nhớ nhầm đâu.

Tuy chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, nhưng Tô Thiên Kiều vẫn có thể khẳng định.

Có lẽ cô cũng chỉ có thể dùng một nụ hôn để có thể xác định Kỷ Vân Huy có phải là cậu chủ không, nhưng mà giọng nói của anh ta trong điện thoại, rất dễ dàng, Tô Thiên Kiều có thể phân biệt được.

Trùng hợp, quả thật trùng hợp.

Lại có thể gọi điện thoại cho Kỷ Vân Huy nhưng bị cậu chủ nghe máy, hơn nữa còn là vào lúc này, lúc Tô Thiên Kiều đang cầu cứu…trùng hợp không? Đúng là nực cười, rõ ràng anh là một con quỷ, không lẽ bảo Tô Thiên Kiều mở miệng bảo anh cứu cô vào lúc này sao?

Nhưng mà có một điều cô có thể khẳng định, Kỷ Vân Huy quả nhiên quen biết với cậu chủ, biết được thân thế của anh.

“Tôi? Tôi là bạn của Vân Huy.” Giọng nói ở đầu dây bên kia cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Thiên Kiều, hình như anh không muốn nói nhiều, nhưng vì phép lịch sự nên không tắt máy.

“Anh…tên gì vậy?” Tô Thiên Kiều chần chừ, cố gắng kìm nén lại giọng nói của mình để đối phương không nghe ra được sự kỳ lạ, cậu chủ rất thông minh, tuy khuôn mặt của cô đã thay đổi, nhưng mà giọng nói thì chưa, tuy những lời cô nói với cậu chủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng cô vẫn luôn cẩn thận như vậy.

“Cô này, nếu cô tìm Vân Huy, nửa tiếng sau cậu ấy sẽ gọi lại cho cô, bây giờ tôi cúp máy đây, tạm biệt.” Anh hơi bất ngờ, anh im lặng một lát rồi không chút do dự từ chối Tô Thiên Kiều, sau đó cúp máy.

Anh quả nhiên là như vậy, không bao giờ chịu sự kiểm soát của người khác, không bao giờ! Anh luôn phải trở thành người nắm thế chủ động mới được.

“Tút…tút…” Đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến tiếng thuê bao đang bận quen thuộc.

Tô Thiên Kiều bỗng chốc có chút luống cuống.

Cô đưa điện thoại xuống, thẫn thờ nhìn độ dài của cuộc gọi, chỉ có 43 giây, 43 giây, là một đoạn thời gian vô cùng ngắn ngủi

Tay cô run rẩy, cô lại nhìn vào bản thân mình trong gương, đôi mắt mơ màng, đôi má đỏ ửng.

Sự hối hận vô bờ đang cắn xé cô, giống như một ly chất lỏng có độc, đang từ từ thấm ướt cô,

Vì sao hôm nay cô lại đến đây gặp người đàn ông chết tiệt này? Vì sao lại tìm ra lương tâm của mình? Vì sao không đi gặp Kỷ Vân Huy một lần?