Hào Môn Quyền Quý

Chương 90: Thật sự ngoài dự đoán



Tô Thiên Kiều từ trong túi lấy ra một chiếc lược chải tóc xuôi xuống hai bên vai, che đi phần vai trắng ngần của cô, tô một lớp son mỏng, thế là xong.

Mặt của cô rất trắng, lông mi rất dài, cho dù không trang điểm cũng có tác dụng như trang điểm theo phong cách nude, nhìn như vậy, rõ ràng đơn thuần và quyến rũ hơn.

Tô Thiên Kiều nhìn vào gương chụp vài bức ảnh, thay giày, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, suy nghĩ một lúc, lấy sim điện thoại giấu trong túi ra, thay vào điện thoại, nhận được một tin nhắn, rõ ràng là của Dương Tịch.

Nội dung tin nhắn: “Tôi quyết định hợp tác với cô, cô có chủ ý gì hay không!”

Tin nhắn được gửi đến lúc 3h chiều, Tô Thiên Kiều mỉm cười, tên này, quả nhiên đã mắc câu.

Khóe miệng Tô Thiên Kiều nở một nụ cười, ngón tay lướt nhanh gửi một tin nhắn: Cuộc hẹn tối nay của các anh, tại sao không hạ thuốc anh ta, phá hỏng hợp đồng kia?

Dương Tịch rất nhanh đã trả lời lại: Cái này mà là chủ ý hay sao, công khai hạ thuốc anh ta, trừ khi tôi không muốn sống nữa, chắc chắn cô cũng sẽ bị liên lụy!

Tô Thiên Kiều khẽ cười một tiếng, ngón tay lướt nhanh hơn: Không phải ông thích cô gái kia sao? Có thể dùng cô ta để đe dọa!

Đợi một lúc mới nhận được tin nhắn trả lời: Đe dọa như thế nào? Một người như anh ta, sao có thể để ý đến một người phụ nữ chứ?

Ý cười trên khóe môi Tô Thiên Kiều càng rõ: Không thử sao biết được? Theo những gì tôi biết, tình cảm của cô chủ nhà họ Thẩm dành cho anh ta không sâu đậm, chỉ cần ông bới móc ra được khuyết điểm của cô ta, Nguyễn Tổng thân sĩ như vậy, đương nhiên không muốn nhìn thấy bạn đồng hành của mình phải chịu sự tức giận của ông….

Bên kia không trả lời tin nhắn, Tô Thiên Kiều tin, ông ta sẽ không ngu ngốc đến mức đó, vội vàng thay sim, lại nhìn vào gương chụp một bức ảnh, từ từ đi đến phòng số 13 ở tầng hai.

Nguyễn Hạo Thiên, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh cũng không bao giờ nghĩ đến cô chính là Tô Thiên Kiều. Anh nằm mơ cũng không ngờ đến, vì báo thù, Tô Thiên Kiều đã không ngại làm hại mình!

Tô Thiên Kiều vừa bước vào trong phòng bao xa hoa, bên trong không có rượu quý, người đẹp như trong tưởng tượng, cũng không có âm thanh gào thét khó nghe, ngược lại yên tĩnh phát những tin tức mới. Tô Thiên Kiều có chút bực bội, lập tức nở một nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Hạo Thiên.

“Không ngờ….hôm nay Nguyễn Tổng còn có thể mời cô Thẩm, thật là hiếm thấy!” Vẻ mặt Dương Tịch muôn hình muôn vẻ liếc nhìn Tô Thiên Kiều, cầm ly rượu lên, ám muội đưa về phía Tô Thiên Kiều.

“Xin chào!” Tô Thiên Kiều hờ hững mỉm cười, nhận lấy ly rượu mà Nguyễn Hạo Thiên đưa cho, nhấp một ngụm, không uống nhiều.

Rõ ràng Dương Tịch kia là một người không biết diễn trò, có chút chột dạ liếc nhìn Nguyễn Hạo Thiên, giống như đột nhiên đưa ra một quyết định gì đó, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nguyễn Tổng, hình như cô Thẩm có ý kiến rất lớn với sự thất lễ của tôi tối qua, có phải là không nể mặt Dương Tịch tôi?”

Đối với việc đột nhiên gây khó dễ của ông ta, trong lòng Tô Thiên Kiều rất vui, nhưng khuôn mặt lại hiện lên sự ngây thơ nhìn Nguyễn Hạo Thiên, rõ ràng anh có chút bất ngờ, liếc nhìn Dương Tịch: “Dương Tổng, có lẽ ông hiểu nhầm rồi.”

“Nguyễn Tổng, biểu cảm của cô ấy như vậy…rõ ràng là vẻ mặt không tình nguyện, anh nói hợp đồng này phải ký kiểu gì đây?” Dáng vẻ của Dương Tịch vô cùng cố chấp: “Tôi nghĩ….hợp đồng này ký rồi sợ là cũng chả có ý nghĩa gì, chúng ta vẫn nên đổi sang ngày khác để nói chuyện!”

Nói xong, ông ta đứng dậy, muốn rời đi.

Dù sao chuyện ông ta đồng ý với Nguyễn Hạo Thiên sẽ chuyển nhượng quyền sử dụng đất, cũng chỉ là một thỏa thuận bằng lời nói ở trên bàn đánh bạc mà thôi, mặc dù chú trọng thị trường là thật, nhưng nếu như ông ta không đồng ý, Nguyễn Hạo Thiên cũng không có cách nào.

“Dương Tổng, anh đừng tức giận, tôi tự phạt ba ly!” Khuôn mặt Tô Thiên Kiều tràn đầy sự miễn cưỡng, hờ hững nói, nhìn sắc mặt Dương Tịch có tốt hơn một chút.

Dương Tịch lập tức dừng bước chân, liếc nhìn Tô Thiên Kiều, cau mày, cuối cùng vẫn không rời đi.

Lông mày Tô Thiên Kiều nhíu lại, tên này quá nhút nhát, ông ta nên đi chứ, nhưng lại sợ Nguyễn Hạo Thiên.

Nhưng cũng tốt, nếu như ông ta đi thật, rõ ràng trông có chút giả.

“Dương Tổng, tôi cạn ly trước!” Tô Thiên Kiều suy nghĩ, trong ánh mắt lóe lên một tia nhân nhượng vì đại cục, chỉ là để cho Nguyễn Hạo Thiên nhìn.

Ly thứ nhất, cô uống liền hai ngụm lớn, nhưng lại không ngừng ho, cô không giả vờ, cô thật sự không biết uống rượu. Tiếng ho rất lớn, eo cô cuộn tròn tại, hai má tái nhợt trở nên đỏ ửng….

Tối qua cô nói với Nguyễn Hạo Thiên mình không biết uống rượu, Nguyễn Hạo Thiên cũng biết….

Cô ho mấy tiếng, lại lấy một ly rượu, nhìn Dương Tịch vẫn không có chút động lòng, tiếp tục uống rượu, lại uống một ngụm, vẻ mặt trở nên thống khổ, lại ho lên mấy tiếng.

“Đủ rồi….” Lúc đang định cưỡng ép bản thân mình uống nốt ngụm cuối cùng của ly thứ nhất, một thân hình cao lớn đi đến bên cạnh cô, nhanh chóng đoạt lấy ly rượu trong suốt trong tay cô, ném mạnh xuống đất.

“Choang….” Âm thanh của ly rượu bị vỡ đột nhiên vang lên, Tô Thiên Kiều co rúm lại, nhưng trong lòng lại âm thầm cười một tiếng.

Rõ ràng Dương Tịch có chút sợ hãi, lùi về phía sau một bước.

“Ông đã không muốn ký, hôm nay đến đây thôi, tạm biệt!” Nói xong, kéo Tô Thiên Kiều, rời đi trước Dương Tịch một bước.

Dương Tịch hoàn toàn sững sờ, ông ta lại trở nên bị động?

Tô Thiên Kiều bị anh kéo, anh đi về phía trước….

Khóe miệng Tô Thiên Kiều nhanh chóng xuất hiện một nụ cười, sau đó biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là một biểu cảm oan ức, không biết phải làm sao.

Cô lại thắng rồi!

Xem ra, những người luôn gặp xui xẻo, lúc gặp may thật sự là bất ngờ.

Mặc dù cô tính không chuẩn, nhưng phương hướng của sự việc lại phát triển theo kế hoạch của cô.

Quả nhiên Nguyễn Hạo Thiên không thể chịu đựng được dáng vẻ kiêu căng của Dương Tịch, chẳng qua cô chỉ tỏ ra tủi thân uống một ly rượu mà thôi, người đàn ông kia đã kéo cô rời đi.

Anh luôn cao cao tại thượng như vậy, không thể chịu đựng được khi người khác gây chuyện.

Vì vậy, lần này, anh đã thua trên phương diện này.

Mảnh đất Hà Đông kia rất quan trọng với anh, tối qua giúp anh lấy được, tối nay chẳng qua chỉ là dùng một mưu kế nhỏ khiến anh mất đi. Có lẽ sau này thậm chí là ngày mai anh sẽ cùng Dương Tịch thảo luận lại, nhưng….tối nay làm anh tức giận, cũng tốt rồi.

Cuộc sống của anh quá thoải mái, một chút uất ức cũng khiến anh khó chịu….

Bước chân Nguyễn Hạo Thiên rất gấp gáp, không có dấu hiệu dừng lại đến tận khi đi đến bên cạnh xe của anh, anh mới dừng lại.

Anh mở của xe ra, kêu Tô Thiên Kiều vào xe trước, sau đó anh mới lên.

Anh hung hăng đóng cửa xe lại, hơi thở lạnh lùng trên mặt vây xung quanh anh, giống như tu la đến từ địa ngục. Xem ra, anh thực sự rất tức giận!

Trợ lý Doãn đợi trên xe rõ ràng cũng cảm nhận được sự tức giận của Nguyễn Hạo Thiên, quay đầu lại liếc nhìn Tô Thiên Kiều, bất chấp hỏi Nguyễn Hạo Thiên: “Cậu chủ, sao vậy?”

Nguyễn Hạo Thiên chỉ trả lời ngắn gọn: “Tạm thời ông ta đang gây chuyện, lật lọng rồi!”

Trợ lý Doãn nhíu mày, không thể giữ được bình tĩnh nói: “Tôi biết người này không thể tin tưởng được mà, vậy chúng ta có cần phải tiếp tục theo dõi không?”

Nguyễn Hạo Thiên khẽ xoa trán, dáng vẻ mệt mỏi, suy nghĩ một lúc, nói: “Đợi người của bọn họ đến tìm trước.”

“Nhưng….ông ta đã lật lọng, ngộ nhỡ ông ta không đến tìm chúng ta, miếng đất này sẽ rơi vào tay của Âm thị!” Trợ lý Doãn có chút đề phòng liếc nhìn Tô Thiên Kiều, còn lo lắng đem lời nói nói ra.

Trong lòng Tô Thiên Kiều rất kinh ngạc, bốn gia tộc lớn ngoài mặt dường như rất hòa hợp, nhưng thực ra trong bóng tối không biết đã chiến đấu với nhau đến mức nào. Để duy trì sự cân đối ngoài mặt không để cho gia tộc nào quá mạnh, giữa bọn họ thực ra đã bỏ đi không ít sức lực, bình thường trong những lời nói của Thẩm Minh Dương, có thể nhìn ra được.

Đối với những chuyện này Tô Thiên Kiều không hiểu, đặc biệt là trước đây lúc cô còn ở nhà họ Tô, cô chưa từng quan tâm đến những chuyện này, ba cô Tô Kình Hiên cũng chưa từng nhắc đến những chuyện này ở trước mặt cô. Bây giờ cô muốn tiếp cận với Nguyễn Hạo Thiên, bắt buộc phải hiểu những chuyện này.

Nguyễn Hạo Thiên khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Âm thị không nuốt nổi mảnh đất kia, không phải lòng tham của Âm Doãn Thụy không lớn, mà là Dương Tịch sẽ không đắc tội với tôi!” Tô Thiên Kiều nhìn sang, chỉ cảm thấy trên khuôn mặt, nụ cười, giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng nhưng lại rất tự tin.

Tô Thiên Kiều không thể không thừa nhận, người đàn ông như này, quả thực vô cùng quyến rũ.

Trợ lý Doãn cũng giống như Tô Thiên Kiều, nghiêm túc lắng nghe những lời Nguyễn Hạo Thiên nói, Nguyễn Hạo Thiên tiếp tục nói: “Hơn nữa….chúng ta lấy được mảnh đất kia, Dương Tịch cũng có thể nhận được rất nhiều lợi ích. Mặc dù ông ta có quan hệ thân thiết với Âm Doãn Thụy, nhưng lại không thật lòng. Hơn nữa….ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.”

Bình thường người đàn ông này tiếc chữ như vàng nhưng lúc này lại nói chuyện một cách thẳng thắn, tự tin như vậy, trong lòng Tô Thiên Kiều thở dài, những mánh khóe nhỏ của cô, quả nhiên chỉ khiến anh nhất thời khó chịu mà thôi.

May là bản thân sớm đã chuẩn bị tinh thần, nếu không chỉ sợ sẽ bị đả kích.

“Tôi hiểu rồi!” Nghe xong những lời Nguyễn Hạo Thiên nói, trợ lý Doãn đột nhiên hiểu ra.

Nguyễn Hạo Thiên hạ bàn tay đang xoa trán xuống, nói với trợ lý Doãn: “Cậu về trước đi, tôi tự mình lái xe đưa cô Thẩm về!”

“Được, cậu chủ đi đường cẩn thận!” Trợ lý Doãn có chút sững sờ, sau đó có chút mờ ám mỉm cười liếc nhìn Tô Thiên Kiều, ném chìa khóa xe cho Nguyễn Hạo Thiên, tự mình xuống xe.

“Ngồi ở phía trước đi!” Sau khi trợ lý Doãn đã đi xa, Nguyễn Hạo Thiên đứng dậy, mở cửa xe cho Tô Thiên Kiều, đưa Tô Thiên Kiều đến ngồi ghế cạnh ghế lái, tự mình ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

“Đi ăn đêm với tôi nhé!” Nguyễn Hạo Thiên nói: “Buổi tối vốn muốn cùng với Dương Tịch ăn chút gì đó, tôi vẫn chưa ăn cơm.”

“Ồ, được!” Tô Thiên Kiều không có lý do để từ chối, hơn nữa cô cũng không muốn từ chối.

“Cô muốn ăn gì?” Nguyễn Hạo Thiên hỏi.

Tô Thiên Kiều liếc nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ.

Buổi tối có ăn vội mấy miếng cơm văn phòng, không nói đến khó ăn mà thực ra cô vẫn chưa ăn no, nghĩ nửa ngày, vẫn chưa có kết quả, hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Tay của Nguyễn Hạo Thiên đang đánh vô lăng, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, không trả lời, dường như cũng không trả lời được câu hỏi của Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều nghĩ là anh sẽ không trả lời, đang định đề nghị ăn mấy món xào thanh đạm, lại nghe thấy anh nói: “Ngày nào tôi cũng ăn cơm ở bên ngoài, thật sự không biết phải ăn cái gì!”

Ở thành phố A có lẽ anh thật sự được coi là một người đàn ông cao quý và giàu có, nhưng lại không biết phải ăn cái gì, ngay cả những món mà ở nhà thường hay ăn anh cũng chưa từng ăn.

“Uh….tôi biết xào mấy món.” Tô Thiên Kiều do dự một lúc, vì để đến gần người đàn ông này hơn, nói: “Hay là tìm một khách sạn, tôi sẽ tự mình xuống bếp?”

“Cô biết nấu ăn?” Nguyễn Hạo Thiên có chút ngạc nhiên liếc nhìn cô, tò mò nhưng lại không gạt bỏ, ngược lại có chút bất ngờ: “Thiên kim tiểu thư bây giờ, không có mấy người biết nấu ăn, hơn nữa cô lại ở nước ngoài một thời gian dài, tôi không thích ăn đồ Tây.”

“Tôi biết làm món xào, nhưng không biết có thể làm ra món hợp khẩu vị với anh hay không.” Tô Thiên Kiều khẽ nói.

“Đồ ở khách sạn không tốt!” Nguyễn Hạo Thiên Nói.

Tô Thiên Kiều có chút khó hiểu nghĩ, người này không phải là một người có lòng nghi ngờ rất nặng sao? Sao lại đồng ý với đề nghị của cô? Nhưng cũng tốt, mục đích của cô, chính là muốn Nguyễn Hạo Thiên yêu mình, một người đàn ông như anh, đã từng thấy rất nhiều kiểu phụ nữ, nhưng chưa chắc sẽ có người sẵn sàng xuống bếp nấu cho anh một món ăn bình thường nhất.