Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất

Chương 127: Dùng quyền hành để cưỡng ép



Edit: Sóc Là Ta

“Nếu anh không lên làm tổng giám đốc thì tôi mới kinh ngạc đấy.”

“Có ai nói em là người rất đặc biệt chưa?”

Bị anh nhìn kỹ đến nỗi có chút thẹn thùng, khuôn mặt Quý Tiểu Đông cũng lập tức hiện ra hai đóa hoa đỏ ửng. Hơn nữa lời nói như vậy rõ ràng có chút ám muội nên cô vội vã làm bộ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lơ đãng đáp: “Có lẽ là có, hoặc cũng có thể là không, tôi không nhớ rõ.”

“Vậy được rồi, em có thể chúc mừng anh không?”

“Chúc mừng anh, tổng giám đốc.”

“Vậy em có dự định mời anh ăn cơm không?”

Nếu như Hoàng Phủ Chính chỉ muốn cô chúc mừng thì cô còn miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng chuyện mời ăn cơm thì Quý Tiểu Đông thực sự không hiểu.

“Tôi? Mời anh ăn cơm? Tại sao?”

“Bởi vì anh được lên chức.”

“Anh được lên chức thì tôi phải mời sao? Tháng trước, tôi cũng được lên chức nhưng cũng không có ai mời tôi ăn cơm mà.”

Vừa thấy con mồi đã sập bẫy, Hoàng Phủ Chính cũng vội vã thừa cơ hội, quyết định nói: “Tốt lắm, vậy tối nay anh mời em ăn cơm trước coi như bù lại việc em được lên chức tháng trước.”

“Không, tôi không có ý này.” Quý Tiểu Đông hận chính mình nhất thời nhanh miệng. Bây giờ, cô đang hối hận không biết có còn kịp hay không.

“Nhưng anh thật sự có ý này.”

“Tổng …..tôi thật sự không phải muốn anh mời, anh hiểu lầm rồi.”

“Nói chung, anh lên chức thì em phải mời anh ăn cơm, mà em lên chức thì anh cũng mời em ăn cơm lại. Hiện tại hai chúng ta đều đang nợ đối phương một lần. Nếu tối nay em kiên trì muốn mời anh thì tối mai anh sẽ mời cơm lại.”

Quý Tiểu Đông bị những lời nói này của Hoàng Phủ Chính dọa sợ nên cô trợn to hai mắt, miệng nhỏ cũng phụng phịu há hốc ra. Sau một hồi lâu, cô mới phục hồi chính mình, mở miệng nói: “Tôi có thể từ chối không?”

“Không thể.”

“Tôi nợ trước được không?”

“Anh mời em một lần thì có thể nợ nhưng em mời anh thì không thể nợ. Đúng rồi, nếu như em không đủ tiền thì anh có thể cho em mượn.”

“Tổng giám đốc, tôi hi vọng anh có thể nghiêm túc một chút.”

Hoàng Phủ Chính sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh sau đó cũng tức giận, cương quyết nói: “Quý Tiểu Đông, anh ra lệnh cho em tối hôm nay phải đi ăn cơm với anh.”

Lần này Quý Tiểu Đông không thể phản kháng được nữa. Dáng vẻ cô hiện giờ tựa như cô dâu nhỏ với thân phận thấp kém thời cổ đại đang đứng khép nép khoanh tay cúi đầu trước chủ nhân uy quyền là Hoàng Phủ Chính đang đứng trước mặt cô đây.

Một lát sau, Hoàng Phủ Chính lại mở miệng nói: “Em vẫn mang điện thoại di động bên người đó chứ?”

“À, không có, ở trong phòng làm việc.”

“Vậy cũng được, trên tấm danh thiếp này có số điện thoại di động của anh. Sau khi trở về phòng làm việc, em hãy nhắn tin cho anh biết số điện thoại di động của em là số mấy, được không?”

Quý Tiểu Đông cũng bướng bỉnh không có ý muốn nhận danh thiếp, cuối cùng cô lấy hết dũng khí muốn phản đối một lần cuối cùng nói: “Tổng giám đốc, nếu có việc anh có thể gọi điện thoại đến phòng hành chính tìm tôi.”

“Lẽ nào em muốn mỗi lần hẹn nhau mọi người đều biết?”

Nhìn thấy cô gái này lại dám ngang nhiên phản đối mình, Hoàng Phủ Chính lại tiếp tục giải thích: “Lần trước em đã nói không yêu anh nhưng anh yêu em. Giờ đây, anh muốn lấy quyền hành để cùng em hẹn hò. Em có thể từ chối nhưng anh cũng có thể dùng quyền uy ép buộc em.”

“Vì vậy hôm nay anh tới tìm tôi chính là muốn hẹn tôi đi ăn tối?”

“Chính xác.”

“Được, tôi đồng ý. Mà Tổng giám đốc, anh còn có chuyện gì khác sao?”

“Tối mai em cũng phải đi dùng cơm với anh, còn việc chọn món ăn thì em sẽ quyết định.”

Tuy bề ngoài Quý Tiểu Đông tỏ vẻ như hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trong lòng cô không khỏi dâng lên một tia ngọt ngào. Hoàng Phủ Chính đang đứng trước mặt cô đây như đã rũ bỏ dáng vẻ nghiêm túc và thận trọng, thay vào đó là dáng vẻ bá đạo, vô lại đang ép buộc cô chấp nhận dùng cơm tối với anh.

“Tôi biết rồi. Vậy thưa tổng giám đốc, anh còn có gì cần dặn dò nữa không?”

“Không, đừng quên gửi tin nhắn cho anh.”

“Được, vậy tôi về trước. Tổng giám đốc, tạm biệt.”

“Hẹn gặp lại vào buổi tối.”

Cũng không muốn tiếp tục đứng ngây ngốc ở đó nữa, Quý Tiểu Đông cũng nhanh chóng thoát thân khỏi văn phòng của Hoàng Phủ Chính. Chưa nói đến việc mình bị anh đùa giỡn mà điểm mấu chốt chính là cô không thể phản kháng. Đây thực sự là điều không công bằng với cô.

Vừa đi đến cửa phòng làm việc của mình, Quý Tiểu Đông nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Cô cẩn thận nghe và nhận ra đó là giọng của quản lý Dương. Cô muốn lui về nhưng đã không còn kịp nữa. Vì vậy, cô đứng ngay cửa phòng và lễ phép nói: “Xin lỗi đã quấy rầy.”

“Vào đi, tôi có việc muốn nói, là thông báo của công ty.”

Quý Tiểu Đông vội vã ngồi vào chỗ của mình. Ánh mắt quản lý Dương sắc bén nhìn cô, cố ý tìm cớ hỏi: “Tiểu Quý, vừa nãy tổng giám đốc mới tìm cô, chắc anh ấy cũng kể việc này với cô rồi chứ?”

“Không có, em không biết sáng sớm xảy ra chuyện gì.”

“Vậy chắc anh ấy tìm em là vì việc tư?”

Đối mặt với những câu hỏi gay gắt như vậy, Quý Tiểu Đông dừng một chút, cũng rất nhanh phản ứng lại nói: “Thực ra em cũng đang muốn biết sáng nay đã xảy ra chuyện gì.”

“Em hãy trả lời câu hỏi của chị trước, anh ấy tìm em có phải vì việc tư?”

Tất cả các nhân viên ở phòng hành chính đang bị dọa sợ vì vấn đề mà quản lý Dương đang đề cập đến. Tuy trước đây cũng đã từng nghe nói quản lý Dương xem Quý Tiểu Đông là tình địch nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến cảnh này thì mọi người đều tin rằng điều đó có thật. Bên cạnh đó, gần đây biểu hiện của Quý Tiểu Đông cũng có thay đổi rõ rệt. Cô không còn yếu đuối nhu nhược, nhẫn nhịn như ngày xưa nữa, mà thay vào đó cách hành xử cùng cử chỉ của cô đều trở nên gọn gàng, già dặn hơn rất nhiều. Nếu cô muốn đấu một trận với quản lý Dương thì có lẽ cũng ngang tài ngang sức. Mọi người không khỏi thầm cầu nguyện cho Quý Tiểu Đông được bình yên vô sự.

“Về vấn đề này, trước tiên em cần phải xin phép anh ấy và sau khi anh ấy đồng ý thì em sẽ nói ra, có được không?”

“Nếu em không dám nói, vậy được rồi, cuộc họp kết thúc. Tan họp thôi.”

Dương Mỹ Lệ phẫn hận trừng mắt nhìn Quý Tiểu Đông, cuối cùng buồn bực rời khỏi phòng.

Vốn cho rằng mình sẽ bị truy hỏi cặn kẽ mà giờ quản lý Dương cứ vậy mà cho tan họp khiến lòng Quý Tiểu Đông thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay phút chốc, cô lại phát hiện các đồng nghiệp cũng đang nhìn mình. Xem ra cô thật sự khó khăn rồi đây.

“Mọi người có vấn đề gì thì cứ hỏi đi, tớ bảo đảm hỏi gì đáp nấy. Thế nhưng cũng không bảo đảm rằng đáp án nào cũng đều là sự thật.”

Một người đồng nghiệp giành mở miệng trước: “Tiểu Quý à, đã như vậy, chúng ta còn cần hỏi làm gì nữa?”

“Vậy mọi người quyết định đi, bất cứ lúc nào tớ cũng sẵn sàng đợi.”

Lại một người đồng nghiệp khác không cam lòng nói tiếp: “Tới lượt tớ, Tiểu Quý à, vừa nãy tổng giám đốc tìm cậu rốt cuộc là vì việc tư hay việc công?”

“Có việc công lẫn việc tư.”

“Có phải cậu và tổng giám đốc … à, cậu và tổng giám đốc đang yêu nhau?”

Quý Tiểu Đông trực tiếp bác bỏ đi ý kiến này, cô không chút nghĩ ngợi liền trả lời ngay: “Không.”

“Trong lòng cậu cũng thầm mơ tưởng đến tổng giám đốc phải không?”

“Không có.”

“Vậy rốt cuộc nữ ma đầu có quan hệ gì với tổng giám đốc?”

Hết chương 127