Hạo Ngọc Chân Tiên

Chương 5: Kiếp này? Dứt bỏ kiếp trước!



Edit: V-hy

Nguồn: bachngocsach


***

Thời điểm nguy cấp này, Kim Châu đột nhiên xuất hiện.

Quang mang quanh thân nó đại phóng, tia chớp màu tím vờn quanh vòng ngoài đều bị rút ra, cuối cùng hợp nhất thành một cây roi bằng lôi điện, trên đó có vô số phù văn màu đen tự động xoay tròn, lúc sáng lúc tối.

“Ba"

Đối mặt với pháp tắc thiên địa ngưng tụ biển lôi điện, cay roi đồng dạng do lôi điện huyễn hình thành hung hăng bổ về phía nó.

Ngân quang bay múa, mỗi một roi đều có hàng ngàn đạo tâm lôi bị diệt.

Thời gian chưa tới một chén trà, lúc trước tâm lôi hải vô cùng vô tận, mang theo uy năng khổng lồ liền bị sống sờ sờ tiêu tán, biến mất vô tung, cứ giống như chưa bao giờ hàng lâm vậy.

“Thật đáng sợ, khó trách từ xưa đến nay, tiền bối đoạt linh thành công rất ít ỏi.”

Nhớ tới phen mạo hiểm vừa rồi, tim của Lư Vũ vẫn đánh trống không thôi.

Thiên địa pháp tắc diễn sinh tâm lôi, cho dù vẻn vẹn chỉ có một luồng, hắn cũng không có nắm chắc tiếp nhận.

Tuy nhiên, tâm lôi kiếp đáng sợ như vậy lại bị tiêu diệt toàn bộ, viên Kim Châu thần bí kia rốt cuộc có lai lịch gì?

Lư Vũ nín thở nội thị, thần thức dò xét từng tấc trên người, nhưng không phát hiện ra vị trí của Kim Châu.

Hắn có một trực giác rất mãnh liệt, viên Kim Châu này tuyệt đối còn giấu ở một góc nào đó trên thân thể hắn.

Mấy lần tìm kiếm không có kết quả, Lư Vũ cũng không rối rắm chuyện Kim Châu nữa.

Chìm tâm thần xuống, bắt đầu luyện hóa tất cả ký ức của nguyên chủ thân thể này.

Trần Bình, hơn ba mươi tuổi, tộc nhân dòng chính của Trần gia ở đảo Hải Xương, tổ tiên từng xuất hiện tu sĩ Trúc Cơ.

Cha mẹ làm việc cho Ngoại sự đường trong Gia tộc, nhưng năm năm trước đã chết trận ở nơi đất khách quê người.

Là nhi tử duy nhất, hắn nhận được một phần trợ cấp phong phú từ gia tộc.

Sau khi thăng cấp lên Luyện Khí tầng sáu, liền tiếp nhận chức vụ trấn thủ thị trấn Lam Điền.

Trần Bình hành sự khiêm tốn, là một gã tu sĩ khổ tu.

Hắn một lòng chỉ muốn thăng cấp Trúc Cơ, kết làm đạo lữ cùng Tiết Vân nhiều năm nhưng chưa từng có quan hệ phu thê thực sự.

“Hạo Ngọc Hải tu luyện giới sao, ngược lại chưa từng nghe thấy, không biết cách Thiên Diễn đại lục bao xa.”

Lư Vũ nỉ non.

Phương thế giới này rốt cuộc ngang dọc bao nhiêu vạn dặm, cho dù lấy thân phận tu sĩ Giả Đan của hắn cũng không cách nào biết được.

Duy nhất có thể xác nhận chính là, giới tu luyện Hạo Ngọc Hải tuyệt đối không ở phụ cận Thiên Diễn đại lục.

Mấy trăm năm hắn tu đạo, mặc dù chưa từng rời khỏi Thiên Diễn đại lục, nhưng đối với mấy giới tu luyện xung quanh Thiên Diễn đại lục vẫn có nghe nói qua.

Lư Vũ nhướng mày, thầm nghĩ: "Lần này phiền toái rồi, trong thời gian ngắn sợ là không có cách nào trở về.”

Mấy vị lão tổ tông môn đã từng kính trọng, vì Hóa Anh Đan lại không chút cố kỵ hạ sát thủ đối với hắn, trong khi hắn đã vì tông môn mà trả giá nhiều năm như vậy!

Lúc này vừa nghĩ tới, Lư Vũ liền hận không thể khiến cho bọn họ tan thành tro bụi.

Hắn tuy không phải là đối thủ của ba vị Kim Đan, nhưng chỉ cần thả tin tức trong động phủ có cất giấu Hóa Anh Đan ra ngoài, Thiên Pháp Tông sẽ lập tức trở thành mục tiêu của mọi người.

Huống chi Hóa Anh Đan chỉ là vật được cất giấu trong đại điện ở rìa động phủ, bên trong nhất định có bảo vật trân quý hơn.

Đến lúc đó, tông môn Nguyên Anh trên Thiên Diễn đại lục cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng bây giờ hắn đã không còn ở Thiên Diễn đại lục nữa rồi, chuyện báo thù đã không thể nói đến.

“Trước tiên đứng vững gót chân trong giới tu luyện Hạo Ngọc Hải đã, sau đó hỏi thăm phương pháp trở lại Thiên Diễn đại lục.”

Lư Vũ thở dài, chỉ có thể tạm thời đè xuống cừu oán.

May mắn thay, hắn đã tu đạo nhiều năm, người thân nhất đã qua đời.

Sau đó là một thân một mình, không tìm đạo lữ, không thu giai đồ.

Không vướng bận, dễ dàng bắt đầu lại.......

Qua một lát, Lư Vũ đã có thể quen thuộc bắt chước động tác thần thái và giọng điệu nói chuyện thường ngày của nguyên chủ.

Thân thể này ẩn chứa trung phẩm linh căn tam hệ thổ, hỏa, mộc. Tư chất này không thể nói là tốt được.

Tương lai mặc dù miễn cưỡng Trúc Cơ, nếu không có cơ duyên lớn, cơ bản không có hy vọng đột phá đến Nguyên Đan cảnh.

Hiện giờ Lư Vũ tiếp quản thân thể này, lấy kiến thức của hắn tích lũy và bí thuật công pháp nắm giữ được trong kiếp trước, cảm thấy Trúc Cơ hẳn là chín phần mười.

Nguyên Đan cảnh cũng nắm chắc không nhỏ, về phần cảnh giới cao hơn, hắn không dám vọng ngôn, có lẽ trên tiểu châu kim sắc sẽ có tin tức.

“Kể từ này, trên thế gian không còn Lư Vũ nữa.”

Nếu đã quyết định ở lại Hạo Ngọc Hải tu luyện, Lư Vũ cũng nên kết thúc kiếp trước.

Từ lúc này trở đi, hắn chính là tộc nhân dòng chính của Trần gia Hải Xương đảo, Trần Bình!