Hảo Nhất Tâm Điểm

Chương 5: Chập mạch



Trương Thời Khuynh đập bóng lên xuống mấy cái, lướt qua đối thủ. Gương mặt của chàng thiếu niên bắt đầu lấm tấm mồ hôi, một ít ở trán dính vào mái tóc đã thấm ướt.

Đột nhiên anh chớp mắt, tầm nhìn cũng lệch đi một chút nhưng rất nhanh sau đó liền đảo mắt về hướng rổ, theo đường thẳng ném bóng lên cao.

Bóng lăn ra ngoài, tiếng còi vang lên kết thúc hiệp hai.

Hình như Trương Thời Khuynh mất tập trung vào phút cuối. Lúc ném bóng vào rổ có vẻ không theo như dự tính nên thoáng có chút bất ngờ, bóng chỉ đến thành rổ rồi nảy ra ngoài.

Người đụng độ giây cuối với anh là Dương Lãm, cậu ta cũng bất ngờ không kém.

Đáng lẽ phải vào rổ rồi, nếu rơi vào trường hợp này thì cậu cũng tiếc. Nhưng dù sao cũng phải chào hỏi một tiếng giao lưu, kết thúc hiệp hai.

Hiệp này được nghỉ 15 phút.

Dương Lãm đập tay với anh một cái, lời nói cũng cũng thô lỗ hẳn đi: “Anh bị chập mạch hả? Hay do em đánh giá quá cao rồi, đàn anh?”

“Sự cố! Sau này muốn cũng không có”Trương Thời Khuynh lạnh lùng đáp. Anh cúi người lấy chai nước suối trên sàn đưa lên miệng uống.

Nếu nam thần bóng rổ của trường Nam Tiêu là Trương Thời Khuynh thì Bắc Tiêu có Dương Lãm.

Để chứng minh cái đúng lúc đúng thời điểm, thời thế tạo nhân tài thì phải nhắc đến Dương Lãm.

Tháng trước đúng dịp nhận lớp, đội bóng của Bắc Tiêu có một người bị thương, cần đổi người. Điều đáng nói ở đây là câu lạc bộ bóng rổ của Bắc Tiêu chưa bao giờ thừa người. Đội bóng đang hoang mang vì có thể chịu thiệt trong hiệp cuối. Nghe ra biến động này Dương Lãm liền giơ tay nói muốn giúp. Từ nhỏ, cậu đã đam mê với bộ môn này rồi với cả sắp tới cũng học cùng trường, đâu thể để Bắc Tiêu chịu thiệt được?

Thực lực chứng minh bằng thành tích! Dương Lãm được công khai là thành viên của câu lạc bộ với thành tựu lật ngược tình thế, trận đấu rơi vào tỉ số hoà.

Đã vậy bọn họ được đánh giá là sức lực ngang bằng, là đối thủ tầm cỡ của nhau, nếu tỉ thí thì chỉ có hoà!

Nhưng trái lại cái tính cách của Dương Lãm là một Trương Thời Khuynh ít nói, lạnh lùng.

“Dương Lãm!”

Tử Vân Tử chạy vèo đến, đằng sau Dương La Kỳ từ tốn bước tới.

Trương Thời Khuynh cố nuốt ngụm nước suýt bị sặc, ho khụ khụ mấy cái.

Tử Vân Tử vẫy tay chào, tự dưng cô lạc giọng hẳn: “Anh…là Trương Thời Khuynh đúng không ạ?”

Trương Thời Khuynh chùi vệt nước trên khoé miệng rồi: “Ừm” một tiếng.

“Em là Tử Vân Tử, là bạn của Dương Lãm”

Tử Vân Tử nói một câu lại cười một cái, nụ cười như sẵn trên môi.

Dương Lãm bĩu môi, nói lời ngứa đòn: “Ai thèm làm bạn với cậu?”

Dương La Kỳ vòng tay véo thằng em nói lời không nên nói một cái làm cậu ta hét toáng lên: “Aaaa! Sao chị véo em?”

“Ngứa tay!”, Dương La Kỳ thản nhiên như không.

Dương Lãm không phục! Cậu ta giật sợi tóc trên đầu bà chị, như biết trước tương lai mà chạy một mạch. Dương La Kỳ cố giữ nụ cười mím chặt, tỏ ra thật bình tĩnh nhưng giây sau tức tốc đuổi theo.

Hai chị em nhà này như chó với mèo, như chim với chuột!

Hai người bọn họ không ai chịu ai, người chạy thục mạng, người đuổi theo sau.

Trương Thời Khuynh thu điểm nhìn, dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Vân Tử cùng nụ cười khúc khích khi nhìn hai chị em nhà họ Dương đùa quá trớn.

Trong vô thức, Trương Thời Khuynh đưa tay lên đầu cô gái nhỏ. Tử Vân Tử dần dần thu nụ cười, ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người bất ngờ chạm mắt nhau một vài giây. Trương Thời Khuynh mang vật phẩm xuống, là một chiếc lá.

Tử Vân Tử ngơ ngác nhìn chiếc lá mà anh giơ lên cho cô thấy.

Trương Thời Khuynh nhìn cô không hiểu đành lên tiếng giải thích: “Trên đầu em”

“À…cảm ơn anh, chiếc lá trên đầu em?”

Tử Vân Tử đặt tay lên đầu kiểm tra lại, bình nước nhỏ trên cổ tay cụng vào. Cô chuyển vị trí rời tay xuống sờ trán. Bị bình nước đập vào hơi đau một chút…

Trương Thời Khuynh buồn cười nhưng kiềm nén bật ra một từ: “Ngốc!”

Tiếng còi chợt vang lên, trọng tài hô về vị trí chuẩn bị cho hiệp ba, lần này hai đội đổi sân.

Bóng tung lên cao, Trương Thời Khuynh nhanh chóng chạm bóng đầu tiên, dễ dàng dẫn bóng gần lưới đối phương lại bị Dương Lãm đỡ kịp còn đổi tình thế cướp bóng.

Lần này cũng tương tự nhưng bị vài bạn học chắn ngang, Trương Thời Khuynh có thời cơ cướp bóng, chân né nhanh qua đối thủ, ném bóng ghi bàn.

“Đàn anh Trương Thời Khuynh, hay lắm!”

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu lời khen này của học sinh trường Nam Tiêu.

Bên cổ vũ Bắc Tiêu dừng câu reo hò nhường lại cho Nam Tiêu vui mừng vì ghi điểm.

Thế mà đâu phải im lặng? Tử Vân Tử một mình một câu, tiếng cô cũng rất vọng là đằng khác.

Tâm điểm bỗng chuyển đến cô gái mặc chiếc váy babydoll. Đây có gọi là phản bội không?

Trương Thời Khuynh cũng nghe rất rõ, miệng anh tự động nhếch lên một đường nhưng rất nhanh thu hồi trở lại.

Dương La Kỳ đứng bên cạnh, cụng vào tay Tử Vân Tử một cái, giở giọng điều tra: “Mới vậy đã thích người ta đến mù quáng rồi?”

Tử Vân Tử mím chặt môi, đôi má ửng hồng theo lời nói: “Không có nha! Tớ đây là thích khen ngợi”

Dương La Kỳ gật gật chấp nhận câu trả lời nhưng trong đầu lại suy nghĩ ngược lại.

Hành động không tin người của Dương La Kỳ càng khiến Tử Vân Tử chột dạ, cô quay sang cổ vũ cùng mọi người: “Dương Lãm, hay lắm!”

Tất nhiên lời khen này xuất hiện khi Dương Lãm ghi bàn. Cậu ta thầm nghĩ trong đầu: Đôi tử lại có ngày khen mình? Có vẻ hôm nay nhiều người bị chập mạch…