Hảo Nhất Tâm Điểm

Chương 8: Tâm điểm tốt nhất!



Tử Vân Từ kích vào đoạn clip quay lại tên biến thái. Trời tối đã thế chỉ quay lại bóng lưng hắn, chẳng rõ mặt mũi thế nào và tiếng bước chân chầm chậm của hắn như bị đau chân.

Điều kì lạ là Tử Vân Tử thấy người này rất quen. Chẳng lẽ hắn từng đi theo cô nên chạm mặt một lần rồi không?

Cô gái nhỏ nhát gan nuốt nước bọt nhìn xung quanh, chẳng có nổi một bóng người.

Trường Nam Tiêu xây ở khu đất trống, không có nhà ở.

Đã gần 6 giờ, trời còn sáng bởi đặc trưng mùa hè nhưng trời đã tắt nắng. Gió man mát huy động đến theo từng cơn đem theo cái dễ chịu, sảng khoái.

Tử Vân Tử an ủi bản thân bằng cách mỉm cười, tự dặn mình là không sao. Tên đó không phải đến tối mới xuất hiện hay sao? Làm gì có chuyện ban ngày ban mặt làm chuyện xấu?

Tử Vân liên tục nhìn đồng hồ, khoảng 50 phút nữa mới có xe. Nói không sợ nhưng hành động nhìn xung quanh của cô gái nhỏ thành thật đến thái quá, tay nắm chặt điện thoại. Hay cô gọi ba mẹ tới?

Tư Vân Tử run tay mở danh bạ tìm số ba mẹ.

Đúng là trời đã tắt nắng nhưng ánh sáng vẫn còn nhiều, bóng dợp phủ lên người Tử Vân Tử. Cô dừng hành động ấn gọi, ngước nhìn người con trai trên chiếc xe đạp thể thao màu đen đỏ.

“Tôi đưa em về”

Cơn gió thoảng qua, lời anh nói xâm chiếm lý trí Tư Vân Tử. Có thể cảm nhận rất rõ làn gió thì thào mang theo hương hè mà trước nay cô cảm thấy trìu tượng, không hề để tâm hoặc do nó chưa có ý nghĩa với cô như thời khắc này.

Trong khoảnh khắc ấy cô tự hỏi mình đã thực sự rung động hay chưa? Nếu chưa thì phải nói thế nào? Và nếu rồi thì bao nhiêu phần trăm rồi? 100 phần trăm hay đến con số 1000 rồi?

Thích?

Tử Vân Tử cô không rõ nữa! Cảm giác rung rinh, vui mừng thêm nữa là nhịp điệu lệch lạc của con tim. Nó không đơn thuần là yêu quý hay ngưỡng mộ như ban đầu.

16 tuổi với Tử Vân Tử chưa thể xác định vội vàng, càng thiếu chín chắn ở cái tuổi gọi là nông nổi mà người ta hay nói là dễ mắc sai lầm. Nhưng cô sẽ làm theo con tim mách bảo, chàng trai trước mắt cô muốn ở bên cạnh và đi cùng anh đến hết thanh xuân! Nếu đây là cái sai lầm người ta hay nói thì cô sẽ nguyện mắc phải và tình nguyện chủ động với tới cái người ta gọi là sai lầm!

Bởi sai lầm cũng là cách trưởng thành cơ mà? Nó cũng là một trong các sắc màu vẽ cầu vồng sau cơn mưa.

Phải!

Cô sẽ đặt anh làm tâm điểm để cô có thể hướng tới, anh chính là điểm tốt nhất!

“Trương Thời Khuynh!”

Tử Vân Tử lại có lúc không có phép tắc thế này, bỏ kính ngữ gọi thẳng tên anh, người lớn hơn cô hai tuổi!

Cô cũng không ngờ tới cơ mà! Chỉ là thời điểm ấy thôi thúc cô xác định một lần nữa, rằng người con trai cô để tâm là Trương Thời Khuynh!

Trương Thời Khuynh cho rằng lời nói của cô rất lạ nên hỏi: “Sao lại bỏ kính ngữ rồi?”

“Em thử một chút thôi!”

Trương Thời Khuynh hơi nghiêng đầu ra phía sau xe nói: “Lên xe, tôi đưa về”

“Không sao đâu ạ! Nhà em xa lắm”

Nếu đi từ đây về những bốn km, đạp xe như vậy người khổ là anh.

“Nếu em sợ, đạp một lúc chúng ta đổi chỗ?”

Tử Vân Tử gật đầu đồng ý, cô đứng lên tò mò hỏi một câu khác: “Nhưng sao anh lại quay lại?”

“Không phải tôi nói rồi sao?”

“Nhưng tại sao ạ?”

Ánh mắt Tử Vân Tử có nét cười, ngập tràn sự mong đợi nhìn anh.

Trương Thời Khuynh ngập ngừng thoát khỏi ánh mắt đối phương.

“Có biến thái”

Tử Vân Tử nhận được câu trả lời mãn nguyện rồi yên ổn ngồi lên xe.

“Nhưng mà biết anh lo như thế em vui lắm!”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng lấn lướt qua, Trương Thời Khuynh im lặng không thể nói lời nào.

Anh đã nghĩ cách cô gái nhỏ khai thác sự việc rất đơn giản, có chút đáng yêu.

Xe đạp bon bon trên con đường ngập tràn ánh vàng, cánh đồng rộng thênh thang hai bên lối đi dẫn qua ngôi làng nhỏ.

Tử Vân Tử không ngừng kể cho Trương Thời Khuynh nghe về chuyện ba mẹ từng hiểu lầm cô rồi chuyện về hai chị em nhà Dương. Chỉ đơn giản cô muốn nói anh nghe tất cả những gì cô trân quý, là những gì ý nghĩa nhất với cô. Và bây giờ có thêm một người nữa, là anh!

“Đàn anh về muộn thế này có ổn không ạ?”

“Đến đây rồi còn hỏi?”

Còn một km nữa là đến nơi, đúng là hỏi trễ quá rồi!

Nói là đổi chỗ mà Trương Thời Khuynh chừa lại đúng một km cho Tử Vân Tử đạp. Nhưng đâu phải tự nhiên anh cho đạp, cô phải thuyết phục mãi.

Trông Tử Vân Tử nhỏ nhắn thế thôi chứ sức lực của cô khá tốt.

Tử Vân Tử dừng xe bên tiệm trà sữa, cô xuống xe hỏi anh: “Nhà anh có xa chỗ này không ạ?”

“Quay lại 7 phút là đến”

“Vậy anh đi đường cẩn thận nhé?”.

Trương Thời Khuynh gật đầu, đạp xe về.

Tử Vân Tử ngẩn người nhìn anh đi xa, khi cô hoàn hồn lại là lúc nghe chị chủ gọi.

“Nhóc con, bé tí thế này đã có bạn trai. Em với cậu ta mới yêu đương à?”

Tử Vân Tử mặt đỏ ửng, liên tục phản kháng lắc đầu.

“Không có! Gần đây có biến thái, xe buýt chưa tới. Anh ấy tốt tính giúp đỡ em”

“Vậy sao? Em mau về đi ba mẹ gọi điện cho chị hỏi em có ở đây không đấy! Yên tâm chị nói giúp cho em rồi, nói em đang giúp chị”

Tủ Vân Tử ôm chị chủ một cái, vui mừng nói cảm ơn.

“Chị Hoàng là tốt nhất!”

Chị chủ dí đầu cô ra, nghiêm khắc bảo: “Chỉ một lần này, lần sau không có nữa đâu! Liệu hồn mà về sớm”

“Vâng!”