Hào Quang Nữ Minh Tinh

Chương 38: Vỏ bọc



Đoàn phim của Nhược Hàm được nghỉ ba ngày, cô nàng nghỉ đến ngày thứ hai thì thuê ô tô đi một vòng quanh thành phố khám phá. Dù sao nơi này cũng không phải là Đại Bắc cô lớn lên, có không ít điểm đến mới chỉ nhìn trên mạng hay ghé qua một hai lần mà cô rất muốn thăm thú nhiều hơn.

Mới sáng sớm, Nhược Hàm rời giường, gấp gọn gàng chăn gối rồi đi vào phòng tắm, trên tay cầm theo một bộ quần áo đơn giản. Trước khi ra khỏi khách sạn, cô nàng đội mũ và đeo khẩu trang kín đáo để tránh gây sự chú ý.

Thành phố mà Nhược Hàm đang làm việc là một phim trường khổng lồ cho các dự án phim cổ trang, bởi bao trùm nơi đây chính là bầu không khí cổ điển với những căn nhà gỗ cùng hoàng cung rộng lớn ở trung tâm, tất cả đều mang đậm dấu ấn của thời xưa.

Cô cực kỳ yêu thích dáng vẻ cổ kính mà không hề cũ kỹ của thành phố này, nên đã mang theo máy ảnh để có thể tự mình chụp những bức ảnh đẹp nhất lưu lại kỷ niệm.

Hầu hết các điểm tham quan du lịch đều là đi bộ vào, Nhược Hàm biết trước đã đi giày thể thao nhưng đi bộ cả một ngày trời, đến khi trời tối quay về khách sạn mỏi chân vô cùng. Cô nàng chui vào phòng tắm ngâm mình rồi lập tức nằm dài lên giường, khẽ nhắm mắt lại.

Khuôn mặt xinh đẹp rơi vào trạng thái tĩnh, Nhược Hàm tỉnh tỉnh mê mê nửa ngủ nửa thức. Cô thoáng mơ một giấc mơ, nhưng cảm giác lại chân thật lạ kỳ. Một giấc mơ, dường như bản thân đã ý thức được mình đang nằm mơ, lại không thức tỉnh được, hoặc chính Nhược Hàm cũng không muốn tỉnh lại.

Nơi đó thật ấm áp làm sao, một căn nhà nhỏ ở giữa chốn đồng cỏ xanh mướt, sau nhà còn trồng rất nhiều hoa với đủ loại sắc màu, quả thực đẹp đẽ vô cùng. Thiếu nữ đứng trước ngôi nhà của mình, trên môi hiện hữu nụ cười rạng rỡ trong trẻo, trong đôi mắt ảnh lên vẻ hạnh phúc.

Chợt cô gái ngoái người lại phía sau nhìn, một bóng hình lờ mờ không rõ nam nữ đứng ở đằng xa đang vẫy tay gọi mình.

“Hàm.”

Từ giọng điệu đến cách gọi đều rất quen thuộc, nhưng cô gái cố gắng nhớ thế nào cũng chẳng đoán được người kia là ai. Cô đứng nhìn người đó một hồi rồi dùng hết sức mình chạy về phía xa xôi kia, vậy mà vẫn không cách nào đuổi kịp. Bóng hình người kia cứ thế mờ ảo dần rồi biến mất trong khoảng không vô tận.

Bỗng nhiên cô cảm nhận được trái tim mình đang đau nhói lên không rõ lý do.

Người kia là ai, vì sao cô không thể nhớ ra được? Vì sao cô lại khó chịu trong lòng như thế?

Khung cảnh lại thay đổi. Tất cả biến mất ngay trước mắt thiếu nữ, thay vào đó là cảnh tượng một con đường lát đá và những tòa nhà đậm chất cổ điển phương Tây.

Cô nhận ra nơi này, là ở London.

“Oa….. Mẹ ơi! Mẹ đang ở đâu?”

Một đứa bé gái đi ngang qua cô, hai tay che mắt, miệng không ngừng gọi “mẹ”, dáng vẻ yếu ớt đến xót thương. Hình như đứa bé đó đã bị lạc mất mẹ, cô không nghĩ nhiều liền muốn chạy đến giúp đỡ, có điều gọi lớn như thế nào đứa bé cũng đều giống như không nghe thấy, không nhìn thấy cô.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô rối loạn cả lên.

Tiếp đến lại là một tiếng nói từ đâu cứ văng vẳng bên tai cô.

“Con là con gái của chúng ta, nhưng lại khiến chúng ta quá thất vọng. Nhìn bộ dạng của con xem, chẳng có chút phong thái nào xứng đáng với địa vị của chúng ta.”

Cô hoàn toàn không hiểu điều gì, ôm đầu hét lớn: “Đừng nói nữa, tôi không biết gì hết. Tôi không biết, làm ơn hãy im lặng.”

Giọng nói lạnh tựa băng giá kia vẫn không có ý định ngưng lại, tiếp tục chỉ trích cô:

“Con thật sự không biết ư? Chỉ là con không dám đối diện mà thôi. Hãy nhìn kỹ lại một lần nữa xem.”

Thiếu nữ đang ôm đầu khóc lóc vốn không muốn nghe theo giọng nói kia, nhưng đôi mắt không tự chủ được mà hé mở. Loại cảm giác quen thuộc lại lần nữa trào dâng trong lòng cô.

Phải rồi, sao có thể không quen? Bởi vì cô bé kia chính là cô. Mà cô cũng đã nhớ ra, ngày hôm đó bản thân vì không nhìn thấy mẹ đâu mà vừa đi vừa khóc lớn, thế nhưng cho đến khi gặp lại được mẹ, mẹ cũng chỉ lạnh lùng buông lời trách mắng:

“Chỉ có chút chuyện nhỏ này mà con khóc lóc giữa đường phố như vậy, có mất mặt gia tộc chúng ta không chứ? Con phải nhớ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép quên đi thân phận của bản thân.”

Từng câu từng chữ như mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô. Một cô bé mới bao lớn chứ, cái gì là thân phận, cái gì là mất mặt, ai mà biết được. Cô chỉ biết mẹ luôn nói với cô những lời như thế, ở nơi đâu, vào lúc nào cũng đều là lời nhắc nhở của mẹ.

Cô đã nghe nhiều đến phát sợ, sợ hãi mỗi khi ai đó nhắc đến dù chỉ là một từ xuất hiện trong lời nói ấy, càng hận bản thân không thể mãi mãi quên đi chúng.

Đúng lúc này, Nhược Hàm đột nhiên bật dậy. Cô đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt mình, quả nhiên là đã ướt.

Kiểu ác mộng này, thực sự khiến cô không dám ngủ nữa.

Nhược Hàm xuống giường, đi vào trong phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại. Lúc quay ra, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã mưa. Cơn mưa đến trong màn đêm đen tối nhìn không thấy cảnh vật, mang theo một loại cảm xúc ảm đạm của người ngắm bên trong phòng.

“Đúng là có ở nơi nào cũng đều không thể trốn tránh được.” Cô nở nụ cười bất lực.

Tiếng ‘ting’ của điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên ắng cô độc bao trùm cả phòng khách sạn.

Nhược Hàm với với tay ra giữa giường cầm điện thoại lên, mở ra mới biết Tần Gia Mộc đã gửi đến hơn mười tin nhắn trong lúc cô đang ngủ.

Cô lướt lên trên, chậm rãi đọc từng câu của anh nhắn cho mình, cuối cùng lại trả lời không liên quan chút nào đến những câu hỏi trước đó.

“Tôi bị mất ngủ, nếu anh vẫn còn thức không ngại trò chuyện với tôi một lúc được chứ?”

Người bên kia hồi âm rất nhanh, là một tin nhắn thoại. Nhược Hàm mở âm lượng hết cỡ, nghe được giọng anh trầm ấm vô cùng, xoa dịu đi mấy phần tâm trạng không vui của cô.

“Trùng hợp quá, tôi cũng không ngủ được. Vốn định nhắn tin trêu chọc em một chút, không ngờ em lại tự mình đề nghị nói chuyện với tôi.”

Nhược Hàm nghe xong, bật cười thành tiếng rất nhỏ. Cô không đáp lại, nhấn vào biểu tượng cuộc gọi. Đối phương vừa bắt máy, cô không kiên nhẫn chờ anh nói liền lên tiếng trước:

“Lười gõ chữ quá, gọi điện cho nhanh.”

“Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi cho tôi.” Thanh âm trầm khàn rất dễ nghe ra anh đang vui mừng, niềm vui đến không thể che giấu làm Nhược Hàm hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay có chuyện tốt gì à? Tâm trạng anh có vẻ tốt.”

Ban đầu thì chẳng vui chút nào đâu. Bởi vì Liễu Tư Nguyệt dám nói xấu cô trước mặt anh, anh không muốn nghe, cũng không muốn nói gì với cô ta, dù vậy có những lời cảnh cáo thì vẫn cần phải rạch ròi hẳn hoi.

Từ tối đã không nhận được tin nhắn đáp lại của cô, Tần Gia Mộc vốn đã bức bối trong lòng, lại thêm chuyện với Liễu Tư Nguyệt càng làm anh khó chịu hơn, nhưng vừa thấy Nhược Hàm gọi đến mọi phiền não lập tức biến mất.

Thậm chí anh còn vui vẻ lộ liễu đến mức cô chỉ nghe một câu ngắn gọn cũng biết được.

Nhược Hàm nhớ đến giấc mơ vừa rồi, ngón tay thon dài trắng trẻo bất giác đưa lên chạm vào nơi đuôi mắt, nước mắt sớm đã bị lau đi. Cô rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Tôi lại đang không vui chút nào.”

“Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?”

Nhược Hàm thở dài, không nhịn được chất vấn: “Anh cảm thấy tôi dễ bị bắt nạt lắm sao Lần nào cũng chỉ có một nguyên nhân này. Tôi cũng không nhạt nhẽo đến vậy đâu.”

“Thế rốt cuộc là điều gì lại có thể khiến cô công chúa không biết sợ trời sợ đất như em lại phiền lòng?”

“Chỉ là vài điều lặt vặt thôi. Không đáng bận tâm.”

Tần Gia Mộc biết cô không muốn nói với anh, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vạch trần tâm tư của cô: “Nếu thật sự không đáng bận tâm thì đã không khiến em buồn lòng rồi. Em không muốn nói, tôi không ép. Nhưng mà, nếu em cảm thấy mệt mỏi vì điều đó thì đừng nghĩ nhiều nữa, thay vào đó hãy lên giường ngủ một giấc thật ngon, đến ngày mai sẽ không còn đắn đo gì cả.”

Anh đương nhiên có ý tốt muốn san sẻ vướng bận trong lòng Nhược Hàm, muốn giúp cô vui lên. Chỉ là mối bận tâm này không phải thứ mới nhen nhóm trong cô ngày một ngày hai, nó đã bám theo cô suốt nhiều năm trời, cô không cách nào buông bỏ, cũng không thể buông bỏ.

Bên ngoài Nhược Hàm luôn tỏ ra mạnh mẽ kiêu ngạo là thế, ai mà biết được từ tận sâu trong trái tim cô đã chịu những tổn thương như thế nào. Vậy nhưng cô lại không thể chia sẻ với ai, cho dù trước đây là Từ Viễn cô yêu sâu đậm hay cả Liễu Khuê thân thiết nhất cũng không hay biết cô từng trải qua những gì.

Là thương tổn lớn chừng nào mới khiến cho một cô gái yếu đuối cố gắng gồng mình lên che giấu kín đáo đến không một ai phát hiện ra.

“Tần Gia Mộc, anh cảm thấy tôi là người như thế nào? Có phải là một kẻ vô dụng chẳng làm được gì ngoài tính ngạo mạn không?” Ngữ khí trầm lắng vương chút buồn man mác.

Anh cực kỳ ngạc nhiên khi nghe cô hỏi, “Hàm, hôm nay em thật sự ổn chứ?”

Nhược Hàm cố chấp nói: “Đừng hỏi bất kỳ điều gì khác. Tôi chỉ muốn nghe câu trả lời của anh.”

“Tôi chưa bao giờ thấy em là người vô dụng. Em xinh đẹp, lại tài giỏi. Từ sau khi quen biết em, tôi luôn có cảm giác em là người nổi bật nhất, đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý đến, khiến người ta có cảm tình, khiến người ta yêu mến. Em giống như là tâm điểm của thế gian, rạng rỡ và tỏa sáng không ai sánh bằng.”

Nhược Hàm thấy đầu dây bên kia hơi im lặng, định đáp lại vài câu bày tỏ sự ngạc nhiên thì anh bất ngờ nói tiếp:

“Còn tôi chẳng qua chỉ là một người trong số những người khác đó, đứng từ xa ngắm nhìn dáng vẻ rực sáng của em một cách hèn nhát mà thôi.”

Ngắm nhìn dáng vẻ rực sáng của cô một cách hèn nhát.

Yêu cô một cách hèn nhát.

Anh chính là như thế, đến bày tỏ thành thật tình cảm của chính mình với cô cũng không dám.