Hào Quang Nữ Minh Tinh

Chương 45: Thấu hiểu



“Liễu Khuê.”

Đầu dây điện thoại bên kia hồi lâu mới vang lên giọng nói nhỏ nhẹ còn đang ngái ngủ.

“Hàm Hàm, nửa đêm cậu gọi cho mình làm gì thế?”

“Mình đang ở trước cửa nhà cậu.”

Liễu Khuê lập tức ngồi bật dậy. Đêm hôm khuya khoắt như vậy Nhược Hàm đột nhiên đến tìm, hơn nữa nghe giọng cô vừa rồi còn khàn khàn không giống bình thường, có lẽ cô đã gặp chuyện gì không vui.

Tóc tai chưa kịp vuốt phẳng, tâm trí cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, Liễu Khuê lập tức xuống giường chạy ra mở cửa cho cô bạn thân.

Cánh cửa vừa mở ra, hiện lên trước mắt Liễu Khuê chính là hình ảnh Nhược Hàm đội mũ đen, mái tóc dài buông xõa không vào nếp gọn gàng như thường ngày, đặc biệt là đôi mắt còn đỏ hoe lấp ló sau chiếc mũ lưỡi trai.

Liễu Khuê lo lắng hỏi: “Hàm Hàm, có chuyện gì xảy ra với cậu sao? Nhìn cậu…..”

Nhược Hàm rũ mắt, cô nặng nề đáp lại: “Mình ở nhà cậu đêm nay được không?”

Chơi với nhau nhiều năm rồi, đây mới là lần đầu tiên Nhược Hàm tìm đến Liễu Khuê vào lúc khuya khoắt thế này. Trước đây mỗi khi có bất cứ trục trặc lớn nhỏ gì cô đều tự nhốt mình trong phòng, tự kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Vậy mà hôm nay lại đến tìm người để giải tỏa tâm sự, nhất định là có chuyện lớn xảy ra.

“Mau vào đi, nếu không có người nào bắt gặp cậu trong bộ dạng này thì không hay lắm đâu.” Liễu Khuê vừa nói vừa kéo Nhược Hàm vào trong nhà.

Căn hộ của Liễu Khuê nằm trong khu căn hộ cao cấp ở Đại Bắc, an ninh cũng coi như khá nghiêm ngặt, đám săn ảnh rất khó có cơ hội lẻn vào được, bình thường Nhược Hàm cũng rất cẩn thận, nhưng hôm nay cô không có nhiều tâm trạng nên chỉ kịp đội tạm một cái mũ rồi đến đây luôn.

Nhược Hàm ngồi vào ghế sô pha, Liễu Khuê vào phòng ngủ lấy một bộ quần áo ra đưa cho cô, nói: “Cậu thay tạm quần áo của mình đi.”

“Ừm.”

Cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Nhược Hàm mặc bộ quần áo nỉ màu xám đơn giản, hai ống tay áo và quần hơi ngắn hơn so với chiều dài tay chân cô, nhưng nhìn chung cũng không đến nỗi quá chật chội khó chịu.

Cũng khó trách, chiều cao của Nhược Hàm và Liễu Khuê chênh lệch khá nhiều, cô mặc đồ của bạn thân dĩ nhiên không vừa.

Liễu Khuê cao 1m7, chiều cao được coi như khá nổi bật trong số những cô gái bình thường, nhưng Nhược Hàm cao đến 1m77, so với Liễu Khuê lại càng cao hơn nhiều, nên cả hai không bao giờ cùng nhau trải nghiệm trò đổi đồ như những cặp bạn thân khác.

Lúc Nhược Hàm bước ra từ phòng tắm, Liễu Khuê vẫn ngồi yên lặng đợi ở phòng khách, có đi đến ngồi xuống ngay cạnh. Tắm xong, khuôn mặt cô không còn đọng lại chút vết tích nào của nước mắt, nhưng từ nơi đáy mắt vẫn lộ rõ nét buồn và có chút giận dữ chưa tan hết.

Cả hai ngồi im lặng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Sau cùng, Liễu Khuê đứng dậy, quyết định lên tiếng trước: “Khát nước không? Mình đi lấy cho cậu.”

“Không.” Nhược Hàm lắc lắc đầu, thu hai chân sát vào người rồi tựa đầu lên đầu gối.

Đối phương nghe được đáp án lại ngồi xuống vị trí cũ, tiếp tục nói: “Vậy bây giờ cậu cho mình biết lý do được rồi chứ?”

“Mình thật sự vẫn không có dũng cảm để đối mặt với bất cứ thứ gì liên quan đến anh ấy.” Nhược Hàm bình thản nói ra từng chữ, nhưng ẩn sau từng lời lại chứa đựng sự buồn đau và khổ sở.

“Sao tự nhiên lại nói như vậy?”

Liễu Khuê còn nhớ, lần trước Nhược Hàm đã tự mình đến thăm Từ Viễn, cô ấy còn tưởng cô đã bắt đầu chấp nhận sự thật rồi, vậy mà bây giờ lại nói như thế, dường như đã có chuyện gì xảy ra liên quan đến Từ Viễn.

“Ngày hôm nay, mình vừa trở về nhà thì nghe được tiếng đàn piano, đó là giai điệu của bài hát mà mình đã sáng tác để làm quà trong dịp sinh nhật cuối cùng của anh ấy. Cậu biết không, đó là khúc nhạc mà chỉ có mình và anh ấy biết, cho nên hôm nay khi mình nghe thấy, mình thực sự đã nghĩ là anh ấy đang đánh đàn sao. Lúc đó mình không phân biệt được bản thân đang mơ hay đó chính là anh ấy nữa.”

Nghe đến đây, Liễu Khuê đã đoán ra được diễn biến phía sau rồi. Căn nhà rộng lớn bên bờ biển đó, ngoại trừ Nhược Hàm thì chỉ còn một người duy nhất. Có lẽ bởi vì chuyện này mà họ xảy ra mâu thuẫn, cô mới tìm đến đây lúc nửa đêm như thế này.

Liễu Khuê vừa định lên tiếng khuyên giải thì Nhược Hàm lại nói trước: “Cậu định bênh vực Tần Gia Mộc đúng không? Khuê Khuê, cậu phải biết rằng, khoảnh khắc mình nhìn thấy anh ta ngồi trước cây đàn piano, trái tim mình như hoàn toàn vỡ vụn ra vậy. Cái cảm giác khi bản thân cực kỳ mong đợi và hy vọng một điều xa vời, nhưng trong một giây lại sụp đổ hoàn toàn khi chứng kiến hiện thực là loại cảm giác tàn nhẫn nhất, hủy hoại hoàn toàn trái tim của con người.”

“Sau đó thì thế nào? Cậu đã đến trước mặt anh ấy và nặng lời có đúng không?”

Liễu Khuê chơi với Nhược Hàm nhiều năm như vậy, cô ấy quá hiểu Nhược Hàm.

Đối với những chuyện chạm đến tổn thương ở tận sâu nơi đáy lòng, cô nhất định sẽ mất bình tĩnh mà chửi bới nặng lời với đối phương.

“Mình không bênh anh ấy. Cho dù là vô ý hay cố tình thì động vào đồ của cậu là Gia Mộc đại thần sai, nhưng cậu như vậy sẽ khiến anh ấy đau lòng cỡ nào.”

Nhược Hàm chầm chậm quay sang nhìn Liễu Khuê, “Tại sao không phải là hối lỗi mà lại là đau lòng?”

Liễu Khuê thở dài, “Hàm Hàm à, có một số lời mình biết nói ra cậu sẽ khó chịu, cũng sẽ giận mình, chỉ là mình cảm thấy không thể không nói với cậu. Dẫu sao cậu và Từ Viễn đã là chuyện của quá khứ rồi, cậu đâu thể cứ sống mãi trong đau khổ và dằn vặt của quá khứ mà bỏ lỡ người ở hiện tại.”

“Ý cậu là sao?” Cô bắt đầu mờ mịt, “Anh ta vốn dĩ chẳng hiểu gì về con người mình, càng không biết quá khứ của mình như thế nào…….”

Cô còn chưa dứt lời, Liễu Khuê lập tức cắt ngang: “Cậu ngốc quá, anh ấy đã biết từ lâu rồi.”

Một câu này của Liễu Khuê càng khiến cô kinh ngạc hơn nữa. Ánh mắt cô ấy vô cùng chắc chắn, khiến cho Nhược Hàm phải tin vào những gì cô ấy vừa nói ra.

“Là cậu nói cho anh ta à?”

Liễu Khuê gật đầu, “Mình biết bản thân không nên tự ý tiết lộ quá khứ của cậu với người khác, nhưng Gia Mộc đại thần thật lòng quan tâm đến cậu. Mình cũng muốn cậu có thể từ bỏ chấp niệm của bản thân, hòa nhập với cuộc sống hiện tại, đón nhận tình cảm từ người chân thành đối đãi với cậu. Hai người là vợ chồng mà dù có là nguyên nhân gì đi nữa, chẳng lẽ cậu định sống với anh ấy mà không có tình cảm?”

Nhược Hàm nghĩ đến những ngày tháng chung sống cùng một nhà với Tần Gia Mộc, anh cực kỳ quan tâm chăm sóc cho cô, từng hành động đối với cô đều hết sức ân cần. Có đôi lúc cô cũng từng nghĩ đến nguyên nhân vì sao anh lại đối xử với cô quá tốt như vậy, nhưng chưa từng khẳng định nó đúng, ngược lại còn cố chấp phủ nhận nghi ngờ trong lòng.

Vậy mà Liễu Khuê nói với cô những lời vừa rồi, giống như xây thêm một tầng vững chắc cho mối nghi ngờ kia.

Sao có thể chứ? Nhất định là bởi vì Liễu Khuê không biết giao ước của cô và Tần Gia Mộc nên mới nói như vậy, để cô chịu từ bỏ mà chấp nhận cuộc sống hiện tại.

Hôn nhân của hai người chỉ có ba năm mà thôi, sau đó cô và anh sẽ trở về với trước đây, trở thành người không quen biết, mỗi người đi trên một con đường riêng của mình.

Cho nên ngay từ đầu Nhược Hàm vẫn luôn tự nói với chính mình, đừng bao giờ trông mong quá nhiều vào cuộc hôn nhân này.

Giữa bọn họ chỉ có lợi ích và lợi ích, vậy thôi.

Nhược Hàm không biết nên đáp lại Liễu Khuê thế nào, cô đứng dậy chuyển hướng sang vấn đề khác:

“Mình mệt rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”

Liễu Khuê biết Nhược Hàm muốn né tránh, nhưng cô ấy không nỡ nhìn người bạn thân thiết nhất của mình cứ mãi chôn vùi bản thân trong quá khứ đau buồn kia, dứt khoát nói:

“Hàm Hàm, cậu thật sự không nhìn ra được tình cảm của anh ấy dành cho cậu?”

Ngày mà Tần Gia Mộc tìm đến muốn hỏi chuyện về Nhược Hàm, Liễu Khuê có thể

thấy được anh yêu Nhược Hàm, từng loại xúc động biểu hiện trong ánh mắt, từng cử chỉ hành động của anh chưa từng bán đứng trái tim anh, nên cô ấy mong rằng cô có thể buông bỏ chấp niệm để không bỏ lỡ người thật lòng với mình ở hiện tại.

Tần Gia Mộc biết Nhược Hàm từng trải qua chuyện gì trong quá khứ, và anh sẵn lòng chờ đợi cô mở lòng. Người đàn ông này, đáng để cô dựa vào.

Nhược Hàm nhắm mắt lại, hít thở một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Những gì cậu nói với mình tối nay, mình đều hiểu. Có điều, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, mình không thể tiếp nhận ngay lập tức được. Mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng mình cần thời gian để suy nghĩ thêm.”

“Người cậu nên nói lời này không phải là mình, mà là Tần Gia Mộc.” Thanh âm Liễu

Khuê dần dịu lại.

………….

Đêm tối bao trùm khắp cả căn biệt thự ven biển.

Tần Gia Mộc ngồi thất thần ở lối rẽ của cầu thang chữ L dẫn lối lên tầng hai. Anh tựa lưng vào tường, nhớ lại sự lạnh lùng và tức giận của Nhược Hàm, cảm thấy bản thân rốt cuộc đã nhìn thấu được sự thật rồi.

Nỗi đau ở trong lòng cô sâu đến mức cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể xoa dịu được. Mà sau ngày hôm nay dường như anh càng làm cô đau khổ thêm nữa.

Tần Gia Mộc ngồi trầm một hồi, theo thói quen định rút một điếu thuốc ra hút, đến khi lấy ra rồi lại chẳng còn muốn hút thuốc nữa. Nơi khóe miệng bỗng cong lên nụ cười nhàn nhạt tự giễu.

Thì ra cũng sẽ có lúc anh như thế này.

Bình thường mỗi khi gặp chuyện gì không vui anh đều sẽ hút một điếu thuốc cho bớt căng thẳng. Còn bây giờ lại có vấn đề khiến lòng anh khó chịu tới mức hút thuốc cũng không giảm bớt được.

Nhược Hàm chính là mối bận tâm lớn nhất trong lòng anh, ít nhất cho đến lúc này anh không tìm được cách nào giúp lòng mình thoải mái hơn khi xảy ra mâu thuẫn với cô.