Hào Quang Ruby

Chương 27: Em là của anh



Anh vừa bế cô vừa hôn đi tới giường, hai người ngã xuống anh chậm rãi buông môi nhỏ ra, dịu dàng mà mà hôn lên khắp mặt cô những cái hôn đầy yêu thương nâng niu.

Lạc Hân bị anh hôn đến bật cười, nhột quá đi hai tay cô vẫn ôm cổ anh xoa xoa tóc ướt của anh.

" Nhột…quá… "

" Anh thích hôn em như vậy anh muốn mỗi ngày đều hôn em. "

" Ưm…em cũng thích anh hôn em! "

Anh cười sủng một lần nữa nhắm miệng cô mà hôn, anh hôn rất nhẹ nhàng bởi vì môi cô bị sưng nên hôn mạnh sẽ làm bị thương cô, Hân Hân bị đau là anh sẽ đau lòng lắm.

Bàn tay anh chạm vào nơi phía dưới giữa hai chân cô, Lạc Hân cảm nhận được sự thâm nhập của những ngón tay không nhịn được mà rên rĩ, âm thanh không phát ra khỏi miệng mà bị anh hôn hít hết.

Hai cơ thể bây giờ dính chặt nhau, Lạc Hân đưa lưỡi ra chủ động đáp lại nụ hôn của Dịch Luân.

Hai đầu lưỡi chạm vào nhau, hai người đều rung rinh dao động, hai cánh tay cô càng khẩn thiết ôm cổ anh hơn.

Dịch Luân tim giống như rót mật tuy môi không cong lên nhưng khuôn mặt vẫn thấy được vẻ hạnh phúc. Anh xoáy đầu lưỡi của mình quấn lấy cái lưỡi nhỏ của cô bé non nót mạnh mẽ mà xâm chiếm, tình yêu của anh bây giờ đang nóng rực dần dần bị mất kiểm soát.

Anh yêu Hân Hân yêu lắm yêu đến mức mất kiểm soát.

Anh tách môi cô ra, hôn xuống cằm cô rồi di chuyển xuống cần cổ, hai bàn tay một trên một dưới mà chậm rãi mơn trớn hai nơi.

" Ưm…ưm…Luân…anh…à…"

" Bé cưng "

Lạc Hân bị anh hôn đến cả người mềm nhũn, cô cảm nhận được sự đụng chạm ở giữa hai chân mình, cái đó của anh rất nóng còn rất thô cứng, đôi mắt cô nhắm mở mặt đã đỏ au.

" Ngứa…ô…anh ơi…"

Anh mỉm cười bàn tay đặt lên một con thỏ trắng mập chậm rãi xoa nắn giọng nói có chút trêu đùa: " Ngứa sao? Là chỗ này hay là nơi này? "

Bàn tay còn lại ở dưới dịu dàng chạm vào, Lạc Hân cắn môi cố gắng nuốt âm thanh vào bụng.

" Ưm…là cả hai…Luân em muốn…a…"

" Bé cưng "

Anh cúi đầu nhắm lấy một bên vú mà hôn, bàn tay anh không thể nắm hết được một bên vú, kích cỡ này không nghĩ lại lớn đến vậy, còn rất mềm mại lại trắng nõn anh rất thích.

Anh vùi đầu vào ăn rất hăng say, qua mấy phút no nê anh dùng răng cắn lấy đầu v* hồng đầu v* đã bị anh hôn mút đến sưng cứng. Giống như trẻ con bú núm anh kéo nhẹ đầu v* lên rồi phốc buông ra, tiếp đó lại cúi xuống ngậm lấy rồi kéo ra, xong lại buông ra lập lại nhiều lần chơi đến vui vẻ.

" Anh đừng như thế! " Cô không phải khó chịu gì kỳ là anh coi vú cô như đồ chơi vậy, khiến cơ thể cô nó lạ lắm hình như nó càng ngày càng ngứa hơn nó muốn gì đó hơn nữa.

" Bé cưng em xem vú nhỏ không nhỏ mà rất múp anh nắm không hết, sau này nó là của anh trừ anh ra không được để ai khác đụng vào."

" Ừm…là của anh…chỉ cho mình anh thôi "

" Ngoan thật, để anh xem! "

Anh đưa mắt xuống bụng nhỏ nơi cô bị dao làm rách, tuy rằng vết thương đã khô rồi vết sẹo này chắc chắn sẽ mấy tháng nữa mới lành không tì vết.

Mấy ngày qua anh luôn chăm thay thuốc cho cô, đến hôm nay tuy đã không cần băng vải nữa, nhưng vẫn cần phải chú ý đến vận động mạnh. Anh thấy rõ vết kim khâu trên vùng bụng phẳng lì của cô, vết thương không dài chỉ hơn một đốt ngón tay.

Mạnh Dịch Luân dịu dàng hôn lên nó, anh không thấy nó xấu xí chút nào mỗi khi thấy nó anh càng thương cô hơn.

Hân Hân đã bị tổn thương thế nào anh đều biết và nhớ, mỗi lần anh nghĩ đến trái tim đều sẽ tức khắc nhói đau.

Nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới, anh nhìn rõ nơi ấy. Bàn tay anh khẽ chạm vào đưa ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, Lạc Hân ngại ngùng cơ thể bị anh nhìn thấy hết, nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh đang chăm chăm vào nơi đó của mình.

Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp, cô dùng hai tay che lấy khuôn mặt đang đỏ bừng, hai đùi thon e ấp cong lên muốn khép chân lại.

Mạnh Dịch Luân nhẹ nhàng đem hai đùi của cô tách ra, không do dự mà vùi đầu xuống động hoa.

" Ưm…không cần…xấu hổ lắm…"

" Anh thích…ngoan nào để anh làm nó mở rộng ra thế anh mới đi vào được. "

Lạc Hân không ngăn được anh, lần đầu tiên cô trải qua được chuyện cấm kỵ này.

Tuy cô kết hôn với Triệu Hoàng được hơn 2 tháng nhưng cô và hắn chưa xảy ra chuyện gì. Cô và hắn chỉ dùng lại ở những cái hôn giày vò không cảm xúc thôi.

Mỗi lần hắn có ý định làm với cô, cô đều nằm như một pho tượng đau lòng mà rơi nước mắt.

Cô cảm thấy rất bất lực cũng cảm thấy bản thân mình thật sự rất bẩn.

Triệu Hoàng vì thái độ lạnh nhạt của cô làm hắn chán ghét, mỗi lần như vậy hắn sẽ tức giận quát lên và dùng dây nịt đánh cô. Sau đó lôi cô vô bồn tắm lạnh lẽo, đem cô ngâm nước mặc kệ vết thương trên cơ thể của cô.

Những ngày tháng bên hắn cô bị hắn giày vò đến mất đi bản tính mạnh mẽ, cô chỉ biết chịu đựng vì gia đình, bản thân cô có khổ cũng không sao.

Lạc Hân nhớ lại chuyện quá khứ không kìm nổi cảm xúc vô thức rơi nước mắt, cô bất ngờ ngồi dậy kéo anh lên ôm lấy.

Dựa đầu lên vai anh, thật may vì bây giờ có anh người bên cạnh cô lúc này là anh Mạnh Dịch Luân.

Cô thút thít hai tay rung rẩy ôm lấy lưng trần rắn chắc, anh dù bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy cô. Khi nghe tiếng khóc thút thít của cô, anh đem cô gỡ ra, ôm lấy khuôn mặt của cô.

" Anh làm gì sai sao? Em đau ở đâu à? Anh làm em đau ở đâu sao? Hân à nhìn anh đi. "

Lạc Hân xúc động ngẩn đầu lên nhìn anh, cô mím môi lắc đầu liên tục: " Hôn em đi…làm em đi…em muốn anh…ôm em đi…"

Dịch Luân chỉ biết làm theo lời cô anh hôn lên môi cô, ôm lấy tấm lưng nhỏ gầy ngã xuống giường.

" Bé cưng lát nữa sẽ đau anh sẽ làm chậm, không cần khẩn trương nếu không chịu nổi chúng ta sẽ dừng lại nhé. ".

Anh cẩn thận dặn dò mặc dù anh rất muốn nhưng với anh chuyện quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của cô.

Nếu Hân Hân muốn dừng thì anh sẽ dừng, hiện tại cô đang ở bên cạnh anh thời gian hai người còn dài, anh có thể chờ được.

Anh nâng hai chân cô lên áp sát tới cô, tay cầm tiểu đệ đệ của mình chậm rãi đưa đến cửa huyệt. Nhẹ nhàng ma sát tìm nơi đi vào, động huyệt rất nhỏ anh dùng tay khiến nó mở ra một chút.

" Ưm…là lần đầu tiên…anh nhẹ nhàng "

" Em nói sao? Lần đầu tiên? "

Anh ngạc nhiên nhìn cô gương mặt cô đỏ lựng gật gật đầu, Mạnh Dịch Luân hai mắt mở to miệng tự động cười, anh vốn không để ý đến quá khứ của cô anh yêu cô vì con người của cô. Đối với chuyện có là lần đầu hay không anh không để ý, anh chỉ quan tâm trái tim của mình yêu ai.

Anh cúi xuống hôn lên chóp mũi của cô, sau đó hôn cánh môi trên đến cánh môi dưới, tiếp tục hôn cả hai cánh môi. Môi lưỡi giao nhau vừa nhẹ nhàng thâm tình lại da diết triền miên.

Lạc Hân đầu lưỡi bị anh hôn đến tê rần, cô nhắm mắt hai tay đặt lên bờ ngực trần rắn chắc của anh, sau khi được thả ra cô rút lưỡi lại mắt mơ màng hé mở. Đầu cô giờ nó lân lân trong miệng cô toàn là mùi vị của anh.

" Hân Hân bé cưng "

" Ưm…Luân "

Nghe giọng cô lí trí anh như bị kích thích, cảm nhận được tiểu đệ của mình căng cứng, hai mắt anh căng lên cúi đầu thủ thỉ vào bên tai cô.

" Hân Hân anh vào đây! "

Anh vươn lưỡi ra liếm láp vành tai của cô hết lần này đến lần khác, bên dưới rục rịch tiến vào trong khe huyệt mềm mại.

Lạc Hân hồi hộp hơi thở ngày càng nặng hơn, cô đỏ mặt hai bàn tay nắm chặt đặt lên ngực anh. Cô vừa mong chờ vừa lo lắng còn có chút sợ, tiểu đệ bên trong đang không ngừng cọ xát cô cảm nhận rõ ràng từ chi tiết.

Dịch Luân nhẹ nhàng hôn lên trán cô: " Anh sẽ nhẹ nhàng em đừng sợ "

Cô rụt rè gật gật đầu nhìn ánh mắt của anh trái tim cô cảm thấy an tâm.

Trán anh căng lên mồ hôi từ từ xuất hiện, chậm rãi di chuyển hông đi vào bên trong đi vào sâu bên trong. Bên trong vừa ấm áp vừa ướt át, anh tưởng tượng như mình bị bao vây, anh khó khăn đẩy tiểu đệ vừa phía trước, trong phút chốc đã mạnh mẽ tiến thẳng vào trong xuyên qua tấm màng mỏng.

" Ahhhhh…"

Giống như bị xé rách còn đau hơn cả khi cô tự đâm mình, cô run rẩy hai tay cơ hồ muốn đẩy anh ra hai mắt cô mở to rưng rưng.

" Đau…quá…ô…"

Anh lúc này mồ hôi đã chảy nhiều hơn lúc nãy, thấy cô đau đớn rơi lệ anh cũng xót lắm, anh cúi đầu hôn lên môi cô dịu dàng an ủi.

" Bảo bối anh ở đây…không sao…anh sẽ không động…một lát sẽ hết đau ngoan bảo bối của anh. "

Cô không nghĩ sẽ có loại đau đớn này, đau quá toàn thân hiện tại cô vừa không còn sức vừa âm ỉ đau. Lông mày cô nhíu lại miệng nhỏ cong lên, hai khóe mắt ướt vì khóc.

Đối diện với khuôn mặt gần sát của anh cô không thể làm gì cả, anh biểu là anh vì là anh nên dù đau cô cũng sẽ cố chịu đựng, nhưng mà nó đau quá cô lại muốn khóc nữa ô.

" Ưm~ Anh…có thể động…em chịu được. "

Cô chủ động yêu cầu khuôn mặt đỏ ửng, muốn cho anh sướng, cô có thể chịu đau được. Mạnh Dịch Luân khóe mắt cảm động anh cúi đầu, hôn từng chút trên gương mặt cô.

" Nếu đau thì nói anh nhé! "

" Ừm "

Anh nhích mông chậm rãi di chuyển tiểu đệ vào ra, Lạc Hân qua một lúc cũng thấy không còn đau như lúc nãy nữa, bây giờ cảm giác có chút thoải mái.

Mạnh Dịch Luân quan sát biểu hiện trên gương mặt của Hân Hân, qua một lúc nhận thấy đã đúng thời điểm. Anh nhịn nhiều năm rồi hiện tại không nhịn được nữa, bắt đầu thay đổi tốc độ di chuyển.

" A~ Từ từ…chậm thôi "

" Huyệt nhỏ bên trong thật chặt…ư…khít quá…hút anh thật sướng " Dục vọng của anh được phóng thích, bây giờ anh không biết mình có thể khống chế nó không nữa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

" Anh…ư chậm thôi…em đau…ô…" Mặc dù cô mạnh mẽ như tình huống này mạnh mẽ sao được, từng đợt khoái cảm bủa vây cảm xúc lên xuống vừa đau tê vừa sung sướng. Hai tay cô câu cổ anh xuống mạnh dạn đáp lên cánh môi của người cô yêu.

" Bé cưng em thích đúng chứ? Ưm…chặt quá…thả lỏng nào…không thì sẽ hỏng thì em không có sài đâu "

" Xấu xa…ư…" Cô đánh lên vai anh hung hăng cắn môi anh, còn dám nói cô không phải là tiểu đệ anh quá to sao, làm cô muốn rách ra. Cô thở hổn hởn thả lỏng cơ thể, nghe theo ý của anh.

Anh chớp lấy mạnh mẽ tiến vào, bóp lấy eo nhỏ cẩn thận không động vết thương, vào ra liên tục nhịp điệu càng về sau càng nhanh, cuối cùng đâm thẳng đến hoa tâm chạm đến tận sâu.