Hào Quang Vạn Trượng

Chương 11



19.

Sau khi vào công ty, tôi vẫn duy trì ban ngày liều mạng học, tối muộn tăng ca làm việc giải quyết các công việc liên quan đến công ty.

Tôi chắc chắn là người cố gắng nhất trong lớp.

Trong sân trường học cao thủ nhiều như mây, người ta đều là con của ông trời, nhất là học ở chuyên ngành của tôi, đều tụ tập các Trạng Nguyên đến từ các tỉnh đã từng nhận nhiều huy chương vàng.

Tôi cũng là Trạng Nguyên tỉnh, cũng chỉ là sinh viên bình thường không có gì lạ ở trong trường học. Chúng tôi muốn sống tốt, thì cần trí thông minh siêu cao, để tôi không phải chịu cảm giác người có chỉ số thông minh cao hơn nghiền ép mình.

Khi tôi khổ sở suy nghĩ phương pháp giải quyết, bọn họ chỉ trong nháy mắt đã ra được đáp án.

Tôi nghĩ rằng mình đã viết ra một phép tính hoàn hảo, bọn họ liếc mắt cũng có thể tìm thấy lỗ hổng.

Tôi đã từng rất tức giận, nhưng tôi chỉ cho phép mình nản lòng một chút, còn về sau, tôi chính là Thẩm Hi đã được tiêm đầy máu gà.

Từ nhỏ tôi đã biết, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay của chính mình, muốn có cái gì, nhất định phải mất đi cái gì, muốn thành tích tốt, nhất định phải trả giá nỗ lực tương ứng.

Tôi được gọi là thiên tài, nhưng bên trong đó chỉ là sự tập trung và sự cố gắng.

Tôi cũng keo kiệt khi chia sẻ phương pháp học tập của mình, cũng thích giao tiếp và học hỏi suy nghĩ từ những người khác, lấy thừa bù thiếu.

May mà, công việc ở công ty, mỗi bộ phận kinh doanh đều phụ trách cụ thể công việc, cũng có cái cần tôi phải cân nhắc, những đề bạt mới là người mà khiến công ty có thể chiến đấu hăng hái nhiều năm, công việc tôi cần làm là suy nghĩ chiến lược, chấp hành kinh doanh, để bọn họ đều hoàn thành vượt mức chỉ tiêu.

Tôi phải dành phần lớn thời gian và tinh thần để học tập, cuối cùng tôi cũng đã vượt qua kì thi cuối kì, và tôi đã giành được vị trí đứng nhất toàn chuyên ngành.

Tôi vui đến phát khóc, chỉ mình tôi biết, mình vất vả nhiều như vậy, tôi cũng biết, cố gắng bao nhiêu rồi cuối cùng sẽ được hồi đáp.

Nếu như trí thông minh của bạn đủ, thì chỉ cần dựa vào sự cố gắng, tôi cuối cùng cũng đã thành công, nhận được hào quang rực rỡ.

20.

Sau khi tôi trải qua kì thi xong, vụ kiện tố tụng cũng đã gần đến hồi kết, cha tôi vì tội lừa đảo, theo mức phạt, bị phán mười lăm năm tù.

Tài sản ông ta lấytừ công ty cũng đã bị lấy lại.

Mẹ tôi đơn phương khởi tố ly hôn, cũng bị tuyên bố vô hiệu.

Tài sản được chuyển giao cho Dương Tiểu Kiều trong lúc cha tôi và mẹ tôi vẫn ở trong cuộc hôn nhân, đã bị Dương Tiểu Kiều tiêu hết, tài sản trên danh nghĩa của bà ta, chỉ còn một phòng nhỏ không đến mấy chục vạn tiền tiết kiệm, và một số tài sản sau khi kết thúc vụ kiện, bà ta vẫn còn thiếu 500 vạn, mà bà ta còn muốn, trốn tránh không trả nợ.

Mà bà ta tự nhắc mình về đứa con trai, sau khi cha tôi bị bắt, bà ta đi đến bệnh viện thì bị sảy.

Toà án cưỡng ép xử lí tài sản của bà ta, bà ta xô xát với nữ thẩm phán, khiến cho thẩm phán bị thương. Lại còn trước kia bà ta mạnh mẽ xông đến mắng mẹ tôi đang bị bệnh, cộng thêm tội phạt, bị phán mười năm tù.

Nghỉ đông về nhà, tôi cùng mẹ đi mua sắm, từ xa có thể nhìn thấy khoác một phụ nữ đầu tóc bù xù, bụng nhô cao lên, níu kéo một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng gào khóc:

"Xin anh, đừng vứt bỏ em, em không còn chỗ nào để đi, hơn nữa em còn mang thai con của anh."

Người đàn ông cứng rắn đẩy tay cô ta ra:

"Đứa con như thế nào, trong lòng cô biết rõ ràng, đã sớm bị cô làm sảy thai, cô nhận sai, muốn lừa tiền của tôi chứ gì? Do cô thi không tốt trong kỳ thi, trước kia để tôi tưởng nhầm thành tích cô tốt mới chơi đùa với cô, không thì cô nghĩ ánh mắt của tôi sẽ nhìn đến cô chắc?"

"Tiêu Phàm, anh sai rồi! Anh là cha của con."

Còn có một cô gái mặc váy len màu đỏ, dáng dấp có phần giống Tống Du, nhưng so với Tống Du thì xinh đẹp hơn, cô ta nhìn về phía người con gái phía dưới:

"Tôi nói này Dương Yên, cô không cảm thấy xấu hổ à, bây giờ cô mang thai chỉ để giữ lấy anh Phàm hả? Cô muốn có con cũng dễ có thôi."

"Tống Du, rõ rành mày phẫu thuật thẩm mĩ, lại nói, mày biết Tiêu Phàm à? Khi mày phẫu thuật chỉnh mặt, thì quen biết hắn? Lúc ở cùng tao ai cũng biết mặt mày rất xấu xí!"

Thế mà đúng là lũ người bọn họ à, Tiêu Phàm nhìn cũng đẹp trai, trong nhà cũng có chút tiền lẻ, ở thời học sinh, bạn gái cứ một tháng đổi một lần, bị đùa gọi là đổi tháng. Cho đến khi gặp Dương Yên, lãng tử quay đầu, lúc còn yêu Dương Yên giữ hắn thật chặt, như một con chó đổi ăn cứt học nói, cũng đúng thật.

Đến lượt Tống Du, cô ta tưởng là giấc mơ đã thành sự thật, cuối cùng cô ta cũng có thể theo đuổi người con trai cô ta mong nhớ hằng đêm, bất kể kết quả như thế nào, cũng coi như vỡ mộng đi.

Dương Yên nói xong thì kích động, đầu tiên ôm lấy đùi Tiêu Phàm, quỳ xuống:

"Hôm nay nếu anh không cho em một lời giải thích, thì anh đừng hòng đi!"

Tiêu Phàm dập tắt làn khói thuốc lá trên tay, lạnh lùng nhìn người phụ nữ:

"Buông ra!"

"Tôi bảo thả ra!"

Tống Du đi tới, đẩy ngã Dương Yên, Dương Yên ôm bụng, gào khóc nức nở:

"Đau bụng quá!"

Đầu người đàn ông nổi gân xanh, hắn quát to: "Ồn ào chết đi được, rốt cuộc có im hay không!"

Nói xong hắn bỗng nhiên lấy chân đạp bụng người phụ nữ, rồi đá hai cái, chỉ nghe thấy tiếng hét liên tục.

Cho đến lúc có người đến xem bắt đầu hô: "Không ổn rồi, bị chảy máu rồi!"

Bảo vệ giữ Tống Du và Tiêu Phàm lại, không cho đi, rất nhanh cảnh sát đã đến, ngay sau đó là 120.

120 đưa Dương Yên đến bệnh viện, Tiêu Phàm và Tống Du, bị cảnh sát còng tay lôi đi.