Hào Quang Vạn Trượng

Chương 2



3.

Dương Yên ngày càng nổi tiếng trong trường tôi, tôi tổ chức bầu cử, cô ta dễ như trở bàn tay đánh bại tôi, thành chủ tịch của hội.

Những tên con trai yêu thầm cô ta là những người bình thường nhỏ bé, chỉ khiến cô ta trở nên kiêu ngạo, mà chưa từng đáp ứng họ.

Trong các trận đấu bóng rổ ở trường tôi, luôn sẽ có cái gì đó thú vị, lần đầu tiên tôi xuống đây xem toàn bộ trận đấu.

"Hi Hi, cậu cũng thích bóng rổ hả?"

Dương Yên và những người khác đều ngồi trên khán đài chỉ để vỗ tay.

"Các cậu cũng biết, Hi Hi đồng ý xuống đây xem là do có......"

Tống Du ở bên cạnh trêu chọc tôi, vẻ mặt sâu xa.

Dương Yên giật mình nhận ra, nhìn về phía sàn đấu.

Dưới sàn đấu, giáo thảo Tiêu Phàm đang cầm bóng, bước ba bước vượt rào cản, ném bóng vào vòng rổ.

Vô cùng đẹp trai!

Đám đông phía dưới vang lên trận reo hò, mọi người đều cùng hô hào tên của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đứng ở trung tâm sân bóng, giơ mấy ngón tay thẳng lên bầu trời, giống như thế giới đang nằm trong lòng bàn tay hắn:

"Hi Hi, có phải cậu cũng thích Tiêu Phàm không?"

Tôi cười và nói nhỏ, Dương Yên thấy thế lập tức hiểu ý:

"Đừng xấu hổ, cậu chân thành thích cậu ấy, tớ giúp cậu đi tỏ tình."

Dương Yên xung phong nhận việc, cô ta bắt đầu tiếp cận Tiêu Phàm với lý do giúp đỡ theo đuổi, đến gần Tiêu Phàm.

Sau đó, Tiêu Phàm tỏ tình với cô ta, cô ta nắm tay Tiêu Phàm, đi đến đối diện trước mặt tôi, biểu cảm áy náy tự trách:

"Hi Hi, cũng thật lạ, Tiêu Phàm nói cậu ấy thích tớ, đúng lúc tớ cũng có vài phần thích cậu ấy, bây giờ bọn tớ ở bên nhau, cậu sẽ trách tớ đúng không?"

Tôi cười với cô ta: "Tại sao phải như thế? Tớ chúc mừng cậu nhé."

Dương Yên nửa tin nửa ngờ: "Cậu thật sự không giận tớ sao?"

Ngu ngốc, vì sao tôi phải tức giận?

Thấy tôi không lộ ra vẻ mất mát, cô ta cảm thấy rất thất vọng.

Khi cô ta bình tĩnh lại, tôi đã hoàn thành công tác chuẩn bị, ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, miễn cưỡng rơi ra vài giọt nước mắt:

"Mặc dù rất khó chịu, nhưng cậu là bạn cùng bàn của tớ, hai người các cậu còn thích nhau sâu đậm, tớ chúc phúc cho hai người các cậu yêu đương thật dài lâu nhé."

Sắc mặt Dương Yên chậm rãi dịu lại, cô ta dựa vào người Tiêu Phàm, vẻ mặt xấu hổ:

"Tình cảm là chuyện mà con người rất khó khống chế, tớ sẽ tìm người thích hợp cho cậu."

Tiêu Phàm ôm eo cô ta, dịu dàng an ủi cô ta:

"Bảo bối, em đừng tự trách mình, đối với cô ấy, anh biết rất rõ."

Dương Yên cực kì hài lòng, ở trước mặt tôi cùng Tiêu Phàm bắt đầu anh anh em em câu được câu không.

Khi cô ta nói chuyện, đủ để thấy việc cướp đi bất kể đồ vật hay cái gì mà tôi coi trọng, đều khiến cô ta có cảm giác thành tựu.

4.

Dương Yên là con gái riêng của cha tôi, và cô ta cũng biết tôi.

Thật ra cô ta đã sớm biết, năm mười tuổi đó, hôm đó là ngày sinh nhật tôi tròn mười tuổi, cha của tôi, lại vắng mặt cả ngày hôm ấy.

Mẹ tôi một mình mang tôi đi chơi, chúng tôi đã đi đến sân trượt băng, ở nơi đó, đột nhiên có một cô gái phi đến chỗ tôi, đâm sầm vào người tôi, sau đó thuận tay kéo rách váy của tôi.

Trực giác nói cho tôi, chắc chắn cô ta cố ý!

Quả nhiên trên mặt cô ta không có một chút dáng vẻ áy náy gì, ngược lại hung hăng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt của cô ta, giống như một con sói hoang cực kỳ hung ác:

"Mặc váy đẹp thì thế nào? Nhìn phát là biết không có cha đi theo rồi. Thẩm Hi, về sau mày sẽ chẳng có cái gì hết, cha của mày, váy của mày, biệt thự của nhà mày, cha nói về sau đều sẽ là của tao."

Cô ta biết tên của tôi, cũng biết sinh nhật hôm nay của tôi không có cha theo cùng.

Cha của tôi, cũng là cha của cô ta, mười tuổi của tôi, từ bên trong các bộ phim truyền hình cũng nghĩ ra được rất nhiều chuyện.

Cô ta có phải là người con gái riêng được cha nuôi bên ngoài hay không?

Lúc tôi trầm tư suy nghĩ, cô ta đắc thắng chạy đi, ở phía xa xa kia có thể nhìn thấy, một tay của cha tôi đang nắm một cô gái trẻ, tay còn lại nắm tay Dương Yên.

Ban đầu tôi định nghe ngóng thông tin ở chỗ cha, đến khi có tin tức sẽ hành động, bởi vì lúc ấy tôi quá nhỏ, những gì mà tôi có thể làm, chỉ là bảo vệ mẹ tôi, giả vờ làm người lớn, cố gắng luyện tập.

Tôi vốn định chờ sau khi thành niên.

Nhưng mà Dương Yên, cô ta không kiên nhẫn được lâu như thế.

Cô ta cầm trong tay thuật đọc suy nghĩ, nên không đợi được đến lúc đứng trước mặt tôi, muốn giẫm nát tôi dưới lòng bàn chân.

Đương nhiên, đầu tiên tôi sẽ để cô ta đạt được thứ cô ta muốn, mỗi lần làm bài kiểm tra, kiểu gì tôi cũng sẽ làm sai mấy câu hỏi, để cô ta ổn định vị trí hạng nhất này.

Muốn tiêu diệt, đầu tiên phải khiến nó điên cuồng.

Chỉ khi đưa cô ta trèo càng cao, đến lúc ngã mới càng nặng.

Từ khi Dương Yên nhập học ở trường tôi, thành tích đột nhiên tăng mạnh, khiến cho người cha chịu trách nhiệm về việc này, khuôn mặt đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ông ta bắt đầu vô ý hỏi có phải cô ta ngồi cùng tôi, khen Dương Yên ở trong lớp chuyển đến ngồi với tôi có thành tích rất cao, khuôn mặt của ông ta trong nháy mắt lộ ra sự tự hào.

Hiện giờ nếu tôi phơi bày một phát sẽ chọc thủng ông ta, trước khi không có đủ thực lực để một kích trí mạng, tôi chỉ nên tỏ ra bên trong mình vẫn là trẻ con thôi.