Hào Quang Vạn Trượng

Chương 4



6.

Vào ngày thi đại học, trước khi bước vào phòng thi, tất cả các giáo viên đều vây quanh Dương Yên, tha thiết căn dặn cô ta:

"Thư giãn tinh thần, thi thật tốt, không phải gấp, cũng đừng khẩn trương, giống như đi thi thử bình thường."

Bọn họ đều hi vọng rằng Dương Yên có thể trở thành Trạng Nguyên số một toàn tỉnh.

Hai mắt chủ nhiệm lớp tôi tỏa ánh sáng:

"Từ trước đến nay có Thẩm Hi lúc nào cũng lấy được vị trí thứ nhất, bây giờ lại có thêm Dương Yên, tính ra có cả hai bảo hiểm."

Giáo viên này nhỏ giọng nói:

"Thẩm Hi mặc dù rất tốt, nhưng so với Dương Yên, vẫn còn chênh lệch một chút. Nói đến đây, mỗi lần đến kì thi, Dương Yên chỉ hơn Thẩm Hi có vài điểm, khống chế điểm hơn kém cũng chuẩn, không biết có phải Dương Yên cố ý hay không."

Dương Yên nghe thấy các giáo viên đang xì xào bàn tán, mặt mũi đắc ý.

Tôi ở cùng phòng thi và cùng lớp với cô ta, nên giờ cô ta đang lôi kéo tôi vào phòng thi.

Sau khi ngồi xuống, vẫn chưa đến thời gian thi, cô ta cố ý đến gần tôi, không dùng hình ảnh mà ngày trước cô ta xây dựng nữa, cúi người nhìn tôi, bộ dáng kiêu căng khiêu khích tôi:

"Xin lỗi nha, có tao ở đây, mày vĩnh viễn sẽ thua kém tao."

"Thẩm Hi, ngồi cùng bàn với tao, nói thật, mày chưa từng có cảm giác chiến thắng là như thế nào đúng không?"

Tôi lắc đầu:

"Hả? Suy nghĩ nhiều quá đấy, tôi chẳng có cảm giác đó."

Dường như cô ta không tin:

"Đừng có mạnh miệng, mày từ trước đến giờ đều ở vị trí thứ nhất, bị tao cướp đi, vẫn còn giả bộ phải bình tĩnh học hành, có thấy mệt không Thẩm Hi?"

Giọng điệu tôi bình thản:

"Còn chưa nói đến, thành tích các cuộc thi của cô là bao nhiêu, trong lòng cô không biết điểm chắc?"

Biểu cảm trên mặt Dương Yên thay đổi, giọng nói sắc lẹm:

"Mày nói cái gì! Tao nhìn là biết rõ ràng mày ghen tị với tao."

Tôi sẵn lòng ngồi nói nhảm với cô ta, cô ta định mở miệng nói gì, đã thấy có hiệu lệnh, giám thị cầm bài thi đi vào phòng học.

Cô ta đành tức giận quay về vị trí ngồi của mình.

Tất cả bài thi đã phát xong, tôi đang chuẩn bị làm bài, một âm thanh vang lên trong não tôi:

【 Đã giám sát mục tiêu chính sử dụng thuật đọc tâm lên ngài, mời ký chủ lựa chọn có kích hoạt hệ thống hay không.】

【 Kích hoạt.】

【 Mời ký chủ lựa chọn chế độ, A. Chế độ che đậy, B. Chế độ quấy nhiễu, C. Bỏ qua.】

【B】

【 Chế độ quấy nhiễu khởi động thành công, hệ thống sẽ mô phỏng tiếng lòng của túc chủ, bắt đầu nói nhảm vô nghĩa.】

7.

Vào ngày kết thúc thi đại học, người nhà ở bên ngoài trường thi đều cầm hoa đón con mình, cha tôi cũng cầm một bó hoa hướng dương đứng ở bên ngoài chờ.

Đương nhiên tôi biết ông ta đến đưa hoa cho Dương Yên, mà Dương Yên đang bị các thầy cô giáo đứng bao vây xung quanh, còn có cả phóng viên đứng gần phỏng vấn cô ta, bọn họ đều lo lắng hỏi cô ta thi thế nào:

"Dương Yên, tôi xin hỏi bạn thí sinh tiềm lực nhất ở đây, lúc bạn làm đề thi có cảm thấy khó không?"

"Bài thi rất đơn giản, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Dương Yên tràn đầy tự tin.

Chủ nhiệm lớp thấy thế, cười đến nỗi các nếp nhăn trên mặt đều bị biến dạng thành từng mảng:

"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi, cuối cùng trước khi về hưu tôi có thể dạy ra được một Trạng Nguyên."

Tôi cố ý đi đến bên cạnh cha mình, vui vẻ vẫy tay với ông ta:

"Cha, con vừa thi xong đấy? Ánh mắt cha đang hướng về phía ai vậy?"

Cha tôi cứng đờ, tôi chủ động lấy bó hoa hướng dương trong ngực ông ta cầm lên:

"Cảm ơn cha, con sẽ không để cho cha thất vọng."

Mặt ông ta lộ ra vẻ như bị táo bón, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với vài phần tức giận:

"Ta cung cấp cho con điều kiện học tốt nhất, sao thành tích của con giống như muốn phá nhà? Tốt nhất phải để trường học gửi hoa đến cho nhà."

Quả nhiên là sẽ tìm cớ, tôi cười lạnh rồi nói:

"Cha, điểm còn chưa chấm xong, chờ lúc điểm ra rồi trường học đến tặng quà cho nhà chúng ta cũng trễ rồi."

Giọng nói của tôi khiến Dương Yên chú ý, cô ta quay người nhìn về phía tôi, mắt lại nhìn thấy cha tôi, sắc mặt biến đổi.

Tôi chỉ vào cha mình, nhiệt tình giới thiệu với cô ta:

"Dương Yên, cha của tôi."

Dương Yên kinh ngạc nhìn hai người chúng tôi, cắn môi, do dự nửa ngày, mãi mới nhìn đến bố tôi gọi:

"Chào chú ạ."

Tôi cố ý nói thẳng mặt Dương Yên:

"Dương Yên, cha của cậu không đến đây đón cậu à? Lại đây, sao chưa từng nghe cậu nói về cha mẹ của cậu vậy?"

Những người khác cũng bắt đầu nói theo:

"Đúng rồi, cha của Dương Yên đâu?"

"Kì thi này quan trọng như thế, vậy mà ông ấy không đến?"

"Cậu học tập tốt như thế, vậy mà cha mẹ cậu không coi trọng?"

Bọn họ người này nói với người kia, còn cô ta thì im lặng.

Mặt cha tôi đen xì giống như bị sét đánh.

Dương Yên ngượng ngùng giải thích:

"Cha mẹ tôi rất bận."

Mọi người và tôi cùng vẫy vẫy tay, tỏ vẻ đồng tình thông cảm.

Mặt Dương Yên đỏ bừng lên.

Về nhà, tôi nhờ chú Hoàng giúp tôi điều tra tình trạng hiện giờ của cha tôi và mẹ của Dương Yên, Dương Tiểu Kiều.

Sau khi ông ngoại tôi qua đời, bởi vì tôi còn là vị thành niên, công ty tạm thời cho cha tôi thay mặt quản hộ.

Chú Hoàng là cấp dưới tài giỏi đắc lực của ông ngoại tôi, mặt ngoài thì bị cha tôi gạt ra ngoài nội bộ công ty, những vị cấp cao trong công ty ở bên ngoài thì bị cha tôi thuần phục, nhưng thực tế mọi bí mật đều sẽ đem đi báo cáo cho chú Hoàng.

Rất rõ ràng, lá gan của cha tôi rất nhỏ, nhưng lại có thứ có thể khiến ông ta không sợ gì mà đi đến trường thi để đón đứa con gái riêng của ông ta?

Sau khi chú Hoàng điều tra xong, nhanh chóng đưa cho tôi một câu trả lời đơn giản:

"Dương Tiểu Kiều lại mang thai rồi! Ý của cha cháu, nếu như cô ta mang thai đứa con trai, ông ta sẽ ly hôn với mẹ cháu. Hi Hi, cháu nên chuẩn bị sớm."

Mang thai à? Cha tôi đúng là thể hiện trắng trợn, nếu chắc chắn Dương Tiểu Kiều mang con trai, vậy tiếp theo sẽ chờ đến cô ta.

"Với tình huống này, có khả năng cha cháu sẽ tuyên bố thân phận của Dương Yên. Nghe nói thành tích học tập của nó cực kỳ tốt? Nếu như có thể có đợi nó thi đỗ trường danh giá, cha cháu khẳng định sẽ mượn cơ hội này để nó nhận tổ quy tông."

"Cảm ơn chú Hoàng, với thành tích thi tốt nghiệp trung học của Dương Yên, chắc hẳn sẽ vào được một trường danh tiếng."