Hào Quang Vạn Trượng

Chương 8



13.

Dưới sự chứng kiến của cả lớp và tôi, hôm đó giáo viên đã phát bài thi cho chúng tôi.

Trước khi bắt đầu làm bài, tôi không ngần ngại kích hoạt hình thức che đậy của hệ thống, để nàng ta không nghe được bất cứ cái gì hết.

Tôi làm bài thi có một lúc, sau đó nhẹ nhõm trả lời xong rồi nộp bài thi.

Mà Dương Yên, vẫn ngồi làm ở đó với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đợi đến phút cuối cùng, mới chịu nộp bài, cuối cùng tôi được trọn điểm, cô ta chỉ làm được hai câu trắc nghiệm, được 10 điểm.

Tôi nhìn bài thi được đúng 10 điểm của cô ta bĩu môi: "Lỗi tôi, 10 điểm, điểm thi đại học vẫn cao hơn."

Người lúc trước từng quỳ liếm cô ta, giờ thì châm chọc khiêu khích nói:

"Dương Yên, cô còn có chuyện gì? Còn muốn thi cái khác đúng không?"

"Cô giờ và khi trước khác biệt cũng lớn quá rồi?"

"Nhanh nói cho chúng tôi đi, cô dùng loại công nghệ cao nào thế?"

Chủ nhiệm lớp vô cùng ghét bỏ nhìn cô ta:

"Dương Yên, em làm tôi cảm thấy quá thất vọng rồi."

Dương Yên ngồi ở chỗ đó, hồn lìa khỏi xác, trong miệng tự lẩm bẩm:

"Làm sao có thể, lúc đó không hề nghe được cái gì hết."

Vừa nói vừa dùng tay vò đầu, tôi nhìn bộ dáng của cô ta, miệng lẩm bẩm, cô ta nổi điên rồi à?

Cuối cùng, cô ta mặc kệ mọi người hỏi, khóc lóc chạy ra ngoài, vừa khóc vừa mắng: "Sao lại không nghe được? Mày đúng là đồ vô dụng! Đồ phế vật, ngay cả tiếng lòng của người bình thường cũng không nghe được......"

Vài ngày sau, vào ngày giáo viên chủ nhiệm thông báo trong nhóm lớp, tôi đã trúng tuyển vào Thanh Hoa, lần đầu tiên Dương Yên xuất hiện trước khu cổng nhà của mẹ con tôi.

Khi tôi đi ra cổng đến siêu thị mua đồ, thì gặp Dương Yên, cô ta gầy đi rất nhiều, mặt cũng không còn tươi tắn như lúc trước.

Thấy tôi đi ra khỏi khu chung cư, cô ta phi đến chỗ tôi, vẻ mặt điên cuồng:

"Thẩm Hi, vì sao! Vì sao đáp án giống nhau, nhưng mày được 720 điểm!"

Tôi biết vì sao cô ta trở nên điên cuồng, bởi vì lúc bàn tay vàng của cô ta mất đi hiệu lực đến, thuật đọc tâm đã bị bóc ra từ trong cơ thể cô ta.

Mấy ngày trước, hệ thống đột nhiên hiện ra một lời nhắc nhở:

【 Ký chủ, đã kiểm tra xong năng lực, thuật đọc suy nghĩ đã rời khỏi ký chủ kia rồi!】

【 Vậy cậu cũng sẽ đi à?】

【 Í, bởi vì ký chủ quá ưu tú, vừa tầm phải phòng ngừa những điều bất lợi khác, tôi sẽ ở lại tiếp tục bảo vệ ký chủ, duy trì công bằng chính nghĩa của thế giới!】

Phòng ngự của hệ thống chỉ là một kĩ năng, bên trong còn nhiều kỹ năng khác, đặc biệt là bảo vệ tiếng lòng không cho ai đọc.

Tôi nhìn bà điên Dương Yên đang ở trước mặt mình:

"Lúc mà cô sử dụng thuật đọc suy nghĩ, có đúng thật là đọc đúng tiếng lòng hay không?"

Cô ta im lặng một lúc, rồi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:

"Mày...... Làm sao mày biết tao có thuật đọc suy nghĩ?"

Ngay sau đó lại cười lên, chỉ vào tôi:

"Tao biết rồi, mày cũng giống như tao!"

Tôi kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Dương Yên, đừng lấy thất bại của mình để quy tội người khác, tôi đã vô cùng cố gắng ở trường, chẳng lẽ tôi không thể lấy vị trí thứ nhất chắc? Tôi không xứng thì còn ai xứng?"

"Cô được trao cho bàn tay vàng, không lợi dụng nó thật tốt để nâng thực lực của mình lên, ngược lại còn coi nó là bảo bối rồi biến nó thành bất lợi, đúng là điều ngu ngốc nhất từng thấy! Cô ngu đến mức cả bàn tay vàng của cô đều ghét bỏ cô, cuối cùng rời khỏi cô!"

Cô được trao cho thuật đọc tâm thì thế nào, đáp án bài thi của cô, chỉ dựa vào việc sao chép bài người khác để đòi thắng? Nếu như ở trong một phòng thi, toàn những người học ngu, vậy cô chép được ai chứ? Dùng bàn tay vàng ở đúng nơi đúng chỗ, để biết mọi người nói gì về cô mới tốt.

"Thế giới này vốn rất công bằng, nếu để cho cô học thật tốt rồi thành công thắng tôi, đó mới là công bằng, nhưng cô chỉ bắt chước tôi, dựa vào gì cô thắng được tôi?"

Sau khi nghe những gì tôi nói, cô ta bất ngờ đến mức há miệng, rồi lại trở nên độc ác:

"Mày thi đỗ đại học Thanh Hoa thì thế nào, còn không phải là bây giờ, đến cả bạn trai cũng không có."

Nói xong, đắc ý nhìn tôi: "Tao biết mày yêu thầm Tiêu Phàm nhiều năm rồi, mày muốn hắn chăm sóc cho mày còn gì?"

Tôi nhếch môi cười: "Vậy chúc cô hạnh phúc."

14.

Mấy ngày sau đó, trừ việc đi ra đi vào công ty, tôi lần lượt được nhiều nhà truyền thông mời phỏng vấn, trên TV, mạng internet, bắt đầu tấp nập xuất hiện đưa tin:

【 Năm nay là thí sinh có điểm cao nhất đã được công bố: Thẩm Hi đến từ Ninh Thành có số điểm là 720, đứng vị trí thứ nhất!】

【 Con đường làm học bá của Thẩm Hi.】

【 Liên quan đến kì thi đại học, Thẩm Hi đang nói kìa.】

.......

Khi phỏng vấn, tôi tự nhiên trả lời, phóng viên đưa ra câu hỏi, tôi đáp lại trôi chảy, rất nhanh đã biến thành con gái của cư dân mạng.

Đám dân mạng đều bình luận:

【 Con gái, mẹ yêu con.】

【 Rất muốn học tập theo con gái.】

【 Đầu tiên, Hi Hi, cho mẹ ôm một cái.】

【 Con gái sẽ không ghét bỏ tôi mù chữ đâu nhỉ?】

Vào mùa hè năm học, người ta đều nhớ kỹ rằng Trạng Nguyên thi đại học năm nay là Thẩm Hi.

Mà ở trong mắt của cư dân mạng, học sinh giỏi quốc gia Trạng Nguyên Thẩm Hi, vậy mà mỗi ngày đều làm việc ở công ty nổi tiếng.

Tin tức người kế thừa công ty tập đoàn trăm tỷ, cũng bị dân mạng biến thành chủ đề hot, nhưng cũng bị bác bỏ, Tổng giám đốc mà họ mong đợi, rõ ràng họ Khương, mà Thẩm Hi là họ Thẩm.

Ở công ty của chúng tôi, cũng có không ít phóng viên ngồi xổm làm dưới lầu, muốn ở đây chứng minh thân phận.

Lần này, cha tôi cùng tôi ra khỏi công ty, bị phóng viên nhìn thấy, ông ta lên hỏi quan hệ của chúng tôi thế nào.

Tôi nở một nụ cười tươi trả lời bọn họ:

"Cha tôi bình thường bề bộn nhiều việc, nếu như mọi người đến đây để hỏi về vấn đề này, thì hãy tranh thủ thời gian hỏi."

Cha tôi không còn cách nào nể mặt nói: "Tôi là cha của Thẩm Hi, hoan nghênh đặt câu hỏi."

Phóng viên chặn đường ông ta, liên tiếp đặt câu hỏi:

"Xin hỏi Khương tổng, ngài làm như thế nào bồi dưỡng được người con gái ưu tú như thế?"

"Thẩm Hi viết văn rất tốt, cô ấy học như thế nào vậy?"

"Thẩm Hi còn nhỏ, ngài đã từng đưa cô ấy đi học khoá học thêm bên ngoài chưa?"

......

Sau khi ông ngoại tôi qua đời, cha tôi cũng rất ít khi về nhà, với tình huống học tập của tôi thì không biết gì cả.

Phóng viên hỏi rất nhiều câu về vấn đề học tập, mặt ông ta trở nên xấu hổ, kiên trì đến cùng, khen ngợi tôi các thứ:

"Từ nhỏ Hi Hi đã thông minh hiểu chuyện, tôi đi làm việc nhiều cũng không quan tâm về nó."

"Nó bình thường đều rất tự giác, ngoại trừ học nội dung trong sách giáo khoa, còn chủ động tìm hiểu các kiến thức bên ngoài."

"Mẹ của nó chỉ hi vọng nó có thể sống bình yên khoẻ mạnh."

Người đối diện mỉm cười, khuôn mặt sùng bái nhìn ông ta, ở trước mặt bọn họ, tôi được nhìn thấy biểu hiện bộ dạng quấn quýt tình thâm của ông ta.

Cha tôi bị phóng viên tới đây phỏng vấn, sợ bị phanh phui scandal, bắt đầu mỗi ngày đều đi làm, lâu lâu mới đến chỗ của Dương Tiểu Kiều.

Mỗi lần Dương Tiểu Kiều gọi điện thoại đến, ông ta cũng chỉ an ủi ở bên trong điện thoại, sau đó tự mình đi, sợ bị phóng viên chụp ảnh.

Trên mạng tràn ngập hình ảnh cha mẹ tốt bụng con cái hiếu thảo, thậm chí còn có truyền thông bắt đầu mời cha tôi tham gia mấy chương trình về giáo dục con cái.

Lòng hư vinh của cha tôi đã vô cùng thỏa mãn.