[Harry Potter] Chuyện Bí Mật Của Lâu Đài

Chương 10: Sự hối hận của giáo sư



EDITOR: Yuki

BETA: Avo

- o0o-

"Tốt lắm...... rất tốt." Đúng như những gì hắn nghĩ, Snape lạnh lùng nhếch miệng, dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá Harry: "Chúa cứu thế...... đúng là có được năng lực độc nhất vô nhị. Sau khi phiên dịch và chép lại vẫn không đạt được tiêu chuẩn của một đứa trẻ lên năm, có lẽ ta nên khen ngợi năng lực xuất chúng của ngươi, đúng không? Đương nhiên, nếu như không có đầu óc được xem như là một loại năng lực."

Khuôn mặt Harry lập tức đỏ bừng.

Về mấy thứ độc dược kia, cho dù là tiếng Anh, Salazar cũng có thể nhớ rõ, chỉ là cậu bé không biết nói như thế nào, mà Snape lại yêu cầu là viết ra, cho nên Salazar thể hiện hoàn hảo khả năng học tập siêu mạnh của mình! Nhưng Harry thì khác... cậu dường như không hề nhớ gì, mỗi một câu hỏi đối với cậu giống như là một loại tra tấn vậy!

Thực tế cậu cũng không học tốt độc dược...... được rồi, là khá tệ.

Harry, người vẫn luôn lơ lửng ở P và T, trước nay vẫn không cảm thấy bản thân mình sẽ có chuyển biến tốt đẹp gì ở phương diện này, cho nên nếu cậu không trả lời được thì vẫn bình thường. Nhưng giờ lại có Salazar, chuyện này thì có chút vấn đề...... cậu là "người giám hộ" của Salazar! Cũng giống như ba của cậu bé! Tuy rằng nói như vậy thì có chút xấu hổ, mặt Harry đỏ lên, nhưng cậu nghĩ đây không phải là sai lầm lớn lắm, cho nên cậu không thể không bằng Salazar được!

Lần đầu tiên, cậu thành thật nghe Snape phê bình cậu mà không có cảm giác tức giận hay muốn mắng chửi lại hắn. Ngược lại là cậu cúi đầu nghiêm túc tiếp nhận lời trào phúng... đúng vậy, cậu viết lại một lần, nhưng cậu không hề nhớ một chút nội dung gì trong đó cả!

Châm chọc nửa ngày, từ đầu óc không có não đến tay chân không linh hoạt, Snape dường như phê bình Harry một lượt từ đầu đến chân, nhưng không có nhận được sự tức giận như mong đợi, điều này làm hắn cảm thấy rất là kỳ quái. Hắn nhướng mày, dường như cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên mất kiểm soát.

"Thật... Thật xin lỗi." Harry nhỏ giọng nói, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

"Cái gì?"

"Thật xin lỗi, giáo sư Snape." Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Snape, trong ánh mắt chứa đầy chân thành và xin lỗi: "Là tôi chưa cố gắng hết sức, thật sự rất xin lỗi, tôi sẽ học thuộc hết tất cả..."

"Đúng vậy, ngươi sẽ..." Snape quay mặt đi và nhìn những tấm da dê còn lại: "Có lẽ, ngươi nên sao chép xong những thứ còn lại, ngoài ra còn phải nhớ kỹ chúng nó."

"Vâng, tôi cũng nghĩ vậy, tôi sẽ làm như vậy." Harry gật đầu, nhìn chằm chằm Snape như cũ: "Nhưng Saar đã học chăm chỉ ba giờ liền, cho dù là Hogwarts cũng có thời gian tan học, tôi nghĩ nên để cậu bé thư giãn một chút". Cậu quay đầu nhìn Salazar, hỏi: "Em cảm thấy sao, Saar? Muốn đi ra ngoài chơi trong chốc lát không?"

Đây quả thật là một âm thanh khiến người khác sởn cả tóc gáy. Snape hơi nhíu mày, nhưng không có phát biểu ý kiến gì về xà ngữ, Chúa Tể Hắc Ám thích như vậy, thích khoe ra cái loại thiên phú này, sau đó làm mọi người sợ hãi cả hắn ta và xà ngữ. Đây không phải là một thói quen tốt, nhưng hắn biết, Chúa cứu thế chỉ đang nói chuyện bình thường, không phải là đang cố tình khoe khoang hay uy hiếp gì, nhưng loại âm thanh này... vẫn khiến người khác cảm thấy không được thoải mái...... vô cùng không thoải mái.

Khi Snape muốn mở miệng châm chọc một lần nữa, Harry và Salazar đã dừng cuộc trò chuyện với những tiếng "xì xì xì".

"Vậy ngươi tính để Salazar đi chơi ở đâu? Chơi cái loại xe bay có thể vứt cả não người ra ngoài sao? Có lẽ đây xem như một môn vận động mới trước khi chổi bay được phát minh. Đương nhiên, cho dù nó không xảy ra trục trặc, thì ngươi cũng sẽ ngã từ trên xuống dưới, làm gãy cái cổ nhỏ non mịn của ngươi." Snape cười nhạo Harry, dùng chuyện cậu suýt chút nữa bị ngã chết ở trận đấu Quidditch năm thứ nhất để châm chọc cậu, nhưng Harry căn bản là không nghe hiểu chuyện này, cậu chỉ đỏ mặt lên, rồi xấu hổ cúi đầu xuống, bắt đầu cố gắng suy nghĩ lại...... đúng vậy, chiếc xe kia nguy hiểm như vậy, có lẽ Salazar sẽ bị bay ra ngoài... chuyện này thật sự đáng sợ....... dù sao cậu là người giám hộ của cậu bé, đúng không?

Nghĩ một hồi, Harry cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt của cậu đã thể hiện những gì cậu đang suy nghĩ ở trong lòng cho Snape. Nhìn xem, vẻ mặt rối rắm rồi lại hối hận còn kèm theo ảo não của Chúa cứu thế, thật sự rất thú vị, không phải sao? Snape thở mạnh một hơi, chỉ vào tấm da dê trên bàn, không nói thêm câu nào nữa.

"Vậy Saar làm sao bây giờ?" Harry nhìn tấm da dê, quay đầu đi hỏi hắn, "Có thể không ra ngoài chơi, nhưng có thể để cho cậu bé ở trong phòng hay trong lâu đài chơi cái gì đó, có được không?"

"Thằng bé không cần." Snape cho rằng là như vậy, ít nhất... hắn chưa bao giờ cần.

"Nhưng cậu bé cần nó." Harry kiên trì: "Cho dù dượng Vernon và dì Petunia ra lệnh nếu tôi không nhổ cỏ xong thì sẽ không cho ăn cơm, nhưng tôi vẫn tìm được niềm vui khi đang nhổ cỏ. Ví dụ như sửa bãi cỏ thành chữ 'V', đây cũng coi như là một loại niềm vui!"

Nhổ cỏ?!

"Hoặc là chiên trứng. Khi không thể chiên chín được, tôi có thể coi trứng gà là một đồ vật thần kỳ. Hô biến một tiếng là có thể biến cho nó chín và dễ ăn, nó khá là thú vị, không phải sao?" Harry tiếp tục nói.

Chiên trứng?!

"Đương nhiên... Chuyện tôi không thích nhất là chơi cùng với Dudley, cậu ta luôn coi tôi như một vật cưỡi của kỵ sĩ. Cậu ta mập như một con cá voi vậy!"

Vật cưỡi và cá voi?!

Mấy thứ này thật sự rất quái dị! Quái dị đến mức Snape cũng không thể kiểm soát được cơ mặt của mình. Hắn dùng loại ánh mắt không tán đồng để đối mặt với mấy thứ này...... nhổ cỏ, chiên trứng, vật cưỡi... mấy thứ này, nếu nói đơn giản một chút, hắn có thể cho rằng... Chúa cứu thế bị ngược đãi hay không?

Tuy nhiên Harry không hề cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, cậu cảm thấy bản thân mình nói rất là có đạo lý, thậm chí còn chứa đầy triết lý thần kỳ...... đúng, chính là từ này, triết lý! Từ thống khổ tìm kiếm được vui sướng, đây là một loại hành động vô cùng cao cả, ít nhất là Hermione nói rằng có mấy ai có thể hiểu được triết lý được sinh ra trong đó.

Nhưng hiển nhiên là, Snape không thuộc về "mấy ai" này, hắn tùy tay quăng mấy cái vào người của Harry..... rất tốt. Ánh sáng phản xạ lại khiến cho cả người hắn đều cảm thấy lạnh run.

Trên thực tế, hắn cũng không muốn quan tâm đến một Potter... cho dù tên Potter này đang sống trong một cuộc sống đau khổ như thế nào. Nhưng... nếu như không có hắn, tên Potter này có thể sống vui vẻ với sự chăm sóc của Lily, có thể làm nũng với Lily, có thể giống như bất kỳ đứa trẻ bình thường nào, thậm chí trở thành một đứa trẻ vô cùng hạnh phúc, đạt được tình thương của mẹ... Snape cảm thấy rất khó chịu, trái tim hắn giống như bị nhét đầy bởi thứ gọi là áy náy.

Harry vẫn đứng ở nơi đó và giằng co với Snape, cậu nói ra những điều này chỉ để ví dụ với Snape thôi, lại không ngờ rằng Snape lại không châm chọc những ý nghĩ kỳ lạ của cậu. Chuyện này có chút... không khoa học.

"Hắn... Rất đau khổ."Salazar chỉ Snape nói: "Vô cùng đau khổ."

"Đau khổ?" Harry ngây ngẩn cả người, trước đây cậu không cho rằng Snape sẽ có cảm xúc như vậy.

"Đúng vậy. Hắn thích anh, em nghĩ như vậy."

HẾT CHƯƠNG 10