Buổi sáng hôm sau khi tan học, Harry đã đến phòng bếp và nhờ các gia tinh ở đó mang cho mình một ít sườn cừu nướng cùng một cái chân dê, sau đó mang đến rừng cấm nuôi sủng vật của mình.
[ Được rồi, nếu ngươi đã ăn xong rồi thì ta trở về đây. Nếu muốn về ký túc xá thì đi cái mật đạo trước kia ngươi hay sử dụng, không cần đi đường ngoài để cho người khác phát hiện ] Harry cẩn thận dặn dò Anne.
[ Tê tê, tôi đã biết, Harry ]. Anne nuốt chân dê vào, nằm sấp trên mặt đất lười biếng nói.
Từ rừng cấm trở về, Harry có ý định về ký túc một chuyến để lấy vài thứ. Từ cổng lớn tiến vào bên trong lâu đài, khi đi ngang qua đại sảnh đường, hắn nhìn thấy bên trong có một đám người đang ồn ào làm cái gì đó, thường sau khi ăn trưa xong thì đại sảnh đường sẽ rất vắng, nhưng hôm nay sao lại tụ tập đông người vậy, không biết đang nói cái gì. Harry tiến vào, đi đến bên cạnh Abraxas, nhìn Hagrid khóc lóc kể lể với Dumbledore.
"Phát sinh chuyện gì vậy?" Harry hỏi.
"Là cậu sao, Tom." Abraxas xoay người lại nhìn Harry mới đến, mở miệng giải thích, "Cái người có huyết thống người khổng lồ Gryffindor kia sau khi giờ cơm trưa kết thúc liền lỗ mãng mà vọt vào, khóc lóc với Dumbledore rằng tiểu sủng vật mà cậu ta nuôi dưỡng không thấy đâu. Cũng may là cậu ta vọt vào lúc tớ đã ăn trưa xong rồi, nếu không chắc tớ không nuốt nổi cơm mất, hiện tại nhìn cái bộ dạng của cậu ta làm tớ muốn nôn hết toàn bộ bữa trưa của mình rồi đấy." Abraxas nhíu mày oán giận nói, cậu tưởng đến hình ảnh người khổng lồ một bên xoa đôi mắt nhỏ xíu của mình, một bên khóc lóc sướt mướt, đem bản thân biến thành cái bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem liền buồn nôn, thật may mắn rằng trưa nay cậu không ăn nhiều lắm, chứ không thì chuyện cậu cố gắng kiềm hãm bản thân để không nôn ra thì chắc chắn là không thể.
Lời nói khắc nghiệt của Abraxas làm cho Harry hơi không thoải mái, hắn vẫn còn nhớ rõ người bạn hiền lành tốt bụng là người khổng lồ lai của mình kiếp trước, nhưng mà hiện tại hắn cũng rất rõ ràng cái người trước mắt này không phải là bạn của hắn. "Vậy cậu còn tiếp tục xem?"
"Tớ chỉ muốn ở đây xem cậu ta khóc cái gì, cuối cùng hơn nửa tiếng rồi tớ vẫn không nghe được rốt cục tại sao cậu ta lại khóc." Abraxas thấp giọng nói.
"Giáo sư Dunbledore, con....... hức Aragog cu.....ủa.....của con không thấy.... hức, con...hức..... có hỏi qua Nhân Mã....... hức, bọn họ nói là..... hức có một con rắn..... ăn.....ăn.......ăn Aragog." Hagrid cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân mà mình khóc sau nửa tiếng dưới sự an ủi và dỗ dành của Dumbledore.
"Rắn? Rừng cấm có rắn là chuyện rất bình thường, Aragog của con cũng không nên đi đến rừng cấm, mà con đứa nhỏ, con cũng không thể đi vào đó, ta không thể không trừ Grryffindor 5 điểm." Dumbledore hơi khom lưng nói với Hagrid, dù sao thì cậu ta cũng đã cao đến cằm Dumbledore. "Đúng rồi, Aragog của con là con gì vậy?"
Dumblebore chủ động trừ điểm Gryffindor khiến cho một vài Slytherin muốn đi lên mượn cơ hội kiếm chuyện phải đứng lại. Nghe đến Dumbledore hỏi thế lại cúi người về trước cẩn thận lắng nghe.
"Là nhện, nhưng Aragog vẫn luôn rất nghe lời, nó sẽ không cắn người. Aragog muốn tìm một ít thực vật ở rừng cấm cho nên con mới mang nó đến rừng cấm. Aragog là bạn của con, mà cuối cùng nó lại bị một con rắn ăn mất." Sau khi nói xong, Hagrid lại tiếp tục khóc.
"Nhện? Hogwarts cho phép mang sủng vật nhưng không có loài này, giáo sư Dumbledore, ngài nên đến ký túc xá của cậu ta xem xem còn con nào giống như vậy không." Một nam sinh không nhịn được đứng dậy, đây là một học sinh năm thứ 5 của Slytherin, cậu ta đứng dậy đánh gãy lời an ủi của Dunbledore.
"Chính là như vậy a, nhện cậu ta còn dám mang, ai có biết sau này cậu ta có còn mang một con khác còn nguy hiểm hơn không. Hơn nữa cậu ta còn chưa nói nhện của mình là loài gì đâu?" Một nam sinh Ravenclaw phụ hoạ, còn lấy ra một tấm da dê cùng với một cái bút, tính tính gì đó trên tấm da dê.
Sau khi nghe Hagrid khóc lóc kể lể, Harry cuối cùng đã biết con nhện mà sủng vật nhà mình nhắc đến vào tối hôm qua là cái gì, liên hệ đến cái tên Aragog này, hắn liền nhớ đến ngay cả mình cũng xém chút là bị Aragog ăn luôn. Con nhện khổng lồ tám mắt kia là Hagrid mang đến Hogwarts, rừng cấm của Hogwarts không hề có loài này, nhưng nó đã nhanh chóng sinh sản đến nỗi có một lãnh thổ cực kỳ lớn trong rừng cấm, nơi đó vẫn luôn rất nguy hiểm, sau khi hắn làm hiệu trưởng, hắn đã từng mời thần sáng đến cùng với giáo sư của trường cùng nhau tiêu diệt hơn phân nửa nhện tám mắt trong rừng cấm. Mà hiện tại nó đã bị Anne ăn mất, về sau cái gia tộc nhện tám mắt này chắc sẽ không còn tồn tại nữa. Chỉ là Hagrid bây giờ nhìn có vẻ rất buồn! Tối hôm qua Anne khoe chiến công vĩ đại của nàng ta với hắn, hắn một chút cũng không nghĩ đến là nhện tám mắt khổng lồ, hắn thậm chí còn nghĩ Anne ăn một loài nhện khác. Bởi vì ký ức quá mức xa xôi cho nên hắn hoàn toàn không biết vào thời điểm nào thì Hagrid mang Aragog đến Hogwarts, nhưng hắn không nghĩ đến nó sẽ vào bụng Anne nhanh như thế, Harry cảm thấy mình hơi có lỗi với Hagrid một chút, dù sao thì sủng vật của hắn lại xơi luôn sủng vật của Hagrid, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây là kết quả tốt nhất. Mặc dù rừng cấm có vô số loài sinh vật nguy hiểm, nhưng loài nhện tám mắt khổng lồ này không hề có lợi lại vô cùng có hại, dù sao động vật trong rừng cấm không cần phải cực kỳ có lợi, nhưng ít nhất nó phải cân bằng giữa lợi và hại, điều mà không thể tránh khỏi đó chính là năm nào cũng có không ít học sinh tò mò đi thám hiểm rừng cấm, đặc biệt là vào buổi tối.
Harry bất động thanh sắc nhìn bộ dáng khó khăn của Dumbledore, Abraxas bên cạnh hắn hỏi nhỏ: "Anne làm phải không?"