[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry

Chương 32



Snape mang theo sự do dự và mâu thuẫn nội tâm bước vào nhà vệ sinh nữ --- chắc đây là lần đầu tiên từ lúc mới sinh ra hắn bước vào nơi như thế này. Hắn kinh ngạc phát hiện Potter đã biến mất.

Ánh trăng chiếu rọi, hắn nhìn thấy ngay chính giữa nhà vệ sinh hiện ra một hang động hình tròn khổng lồ, đen ngòm, tràn ngập nguy hiểm.

Snape dám khẳng định rằng kiến trúc ban đầu chắc chắn không phải như vậy, hắn cẩn thận rút đũa phép ra, tiến lên đánh giá.

Một tiếng thét chói tai ghê rợn đột nhiên vang lên, cùng với đó là âm thanh bọt nước văng tung tóe khắp nơi, một vong hồn thiếu nữ mặc đồ trắng bỗng nhiên lao ra từ bồn cầu ở giữa, mang vẻ khó tin cao giọng la lên: "Lại thêm một người nữa! Còn là giáo sư nam! Sao nửa đêm rồi mà mấy người ai cũng muốn đến đây hết vậy!"

Cô nàng khiếp đảm đưa hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm Snape, giống như đang có ai gây rối với cô.

"......"

Gò má Snape run rẫy vì tức giận, mặt dần tối lại.

"Cũng muốn đến đây?" Hắn miễn cưỡng hỏi, "Còn có người khác đến đây làm gì? Kể cho ta."

Tức giận thì tức giận, Snape vẫn bắt được trọng điểm, chắn chắn người khác ở đây không ai ngoài thằng Potter chết tiệt!

Oan hồn cô gái buồn rầu bưng kín trán: "Cậu ấy luôn đến cái bồn rửa tay đằng ấy rồi nói thứ ngôn ngữ không ai hiểu được, tê tê tê, sau đó liền nhảy vào cái hang kia, ngày nào cũng vậy! Một câu cũng hong nói với tui! Rõ rằng đây là nhà tui mà!"

Không đợi cô nàng thay đổi vẻ mặt tha thiết muốn nói thêm gì với Snape nữa, người đàn ông áo choàng đen đã lạnh mặt nhảy xuống từ cửa hang.

Chạy dài xuống mãi, Snape nhận ra dường như hắn đang ở trong một đường ống thông với bốn phía.

Hắn không thể không ép mình chú ý đến con đường dọc theo cái ống lớn nhất, ngoại trừ bóng tối thì cũng chỉ có âm thanh của nhỏ giọt của nước.

Snape chịu đựng những ánh huỳnh quang vô dụng lập lòe.

Chờ đến khi hắn chạm đến đáy, lúc mũi chân vừa mới chạm trên mặt đất để chuẩn bị đứng lên, một bùa chú đột nhiên xuất hiện đánh về phía hắn.

Snape tránh không kịp, nhưng may thay hắn vốn có lòng phòng bị, lập tức yểm cho mình một bùa chú bảo vệ.

Hắn nhanh nhẹn rút đũa phép tiến về phía trước, nghiến răng ngiến lợi gọi cậu bé trước mặt:

"Potter!!"

Không khí trầm lặng vài giây, lúc này trong bóng tối mới ánh lên một luồn ánh sáng lập lòe.

Harry giơ đũa phép lên, hơi uể oải nói: "Giáo sư, người nhận ra là con ư."

Snape bước lại gần, nhìn chằm chằm Harry từ trên cao xuống, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, nói: "Ngoại trừ trò thì còn ai có thể nói Xà ngữ nữa?"

Môi Harry ngập ngừng đôi chút, tựa như không muốn phản bác lại bất kỳ điều gì.

Snape liền trầm mặt, lại nói: "Còn thích vào lúc nữa đêm --- tiến vào nhà vệ sinh nữ của Hogwarts?"

"Có lẽ còn có...... Giáo sư...... Người đó?" Harry nhỏ giọng hỏi.

Mặt Snape vô hồn trừng Harry · không biết sống chết · Potter.

"Khụ khụ...... Giáo sư, thời gian đã không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi." Người sau khi bị hắn trừng dường như cảm thấy hơi chột dạ, chuyển đề tài nói.

"Cũng không vội, Potter." Snape nguy hiểm nói, giọng nói trầm thấp lại mềm mại, "Trò có thể nói cho giáo sư Độc dược thấp hèn này biết, tại sao mỗi ngày trò đều đến đây? Nơi này...... Và đây là nơi nào?"

Harry không lập tức trả lời, như còn có điều đang trăn trở.

"Bởi vì hành động đi soi đêm và tấn công giáo sư, trừ Gryffindor 100 điểm."

- -- vậy càng không thể nói! Tinh thần Harry rung lên.

Snape nheo mắt lại, uy hiếp nói: "Trừ điểm cũng không dao động? Trò cho rằng kỳ này Gryffindor đã có rất nhiều điểm rồi sao? Hơn thế nữa, Potter, trò nghĩ sao về việc...... Đợi đến khi ta nói chuyện này cho Albus, trò có thể bị đuổi học hay không?"

"Nơi này là Phòng chứa Bí mật." Nghe đến đây, Harry biết rằng cậu phải mở miệng trả lời, "Phòng chứa Bí mật của Slytherin."

Không chờ Snape nói bất cứ điều gì, biểu tình Harry trờ nên nghiêm túc, tiếp tục nói: "Gần đây con nghe được tiếng ai đó dùng Xà ngữ gọi con, nên con mới đến đây."

Thật ra Harry phát hiện được lối vào của Phòng chứa Bí mật nằm ở nhà vệ sinh nữ, mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở trong đây tìm khẩu lệnh mở cửa, tuy đã thuận lợi mở ra vài lối đi, nhưng mà cậu không tìm được Tử Xà, lại tìm ra những cánh cửa khác, nên cậu vẫn luôn tiếp tục thăm dò.

"Đi với con." Harry cắn chặt răng, xoay người bước về phía đường hầm.

Vì để bản thân không phát hiện ra sự tồn tại của Tử Xà, cậu chỉ có thể đau lòng đưa ra bảo bối.

Thật nhannh sau đó hai người đã bắt gặp một lớp xác rắn lột vô cùng khổng lồ bên trong đường hầm, biểu tình của Snape trong nháy mắt liền thay đổi.

"Nơi này trước kia có lẽ từng có một con rắn khổng lồ, để lại cái này." Harry liếc bản thân mình một cái, tăng thêm ngữ khí nói, "Nhưng con đã tìm kiếm ở đây rất lâu, không có phát hiện cái gì khác, chỉ có mấy cánh cửa."

Snape vẫn ngơ ngác nhìn về cái xác rắn lột, đôi mắt đen có ánh sáng lập lòe, lấp lánh tỏa sáng, tự như đang đánh giá gì đấy.

- -- chắc rằng lúc này cũng giống cậu khi nhìn thấy lớp vảy rắn hai ngày trước, nghiên cứu xem mang đi thế nào.

Harry đau lòng suy nghĩ.

"Lối ra ở đâu?" Snape nhìn thật sâu vào lớp vảy rắn, trầm giọng dò hỏi.

"Ở phía trước, một lối thông với Rừng Cấm, một lối thông ra Hồ Đen đằng sau ngọn núi." Harry miễn cưỡng nói. Cậu lại nhanh chóng dồn dập kêu một câu: "Giáo sư Snape......"

"Hả?" Snape thấy hơi kinh dị, vì hắn chưa từng nghe qua giọng điệu mang theo sự thỏa hiệp của cậu khi nói chuyện.

"Người tính mang hết đống này về luôn sao?" Harry liếc đống vảy một cái, "Hay là mỗi lần lấy một chút?"

"Trò muốn làm gì." Snape nhăn mi lại.

"Ý con là ---- giáo sư, người cũng biết trình độ Độc dược của con." Harry lựa lời mà nói, "Có thể --- cho con một phần không?"

"Lời này rốt cuộc phải do ai nói?" Snape cũng nỗi giận đùng đùng, "Trò cho rằng ta sẽ tin đống vảy rắn này ban đầu vốn đã rách nát ư?"

"Nhưng con phát hiện ra, vốn dĩ phải thuộc về con." Harry cò kè mặc cả, "Đống da rắn còn nhiều như vậy, tất cả thuộc đều về người thì không công bằng!"

"Quý ngài Potter đây cảm thấy mình bị phạt đuổi học vào sáng mai sẽ công bằng chứ?" Snape không chút nhượng bộ, cười nói.

"Được rồi!" Harry giận dỗi hung hăng trừng người dán ông á đen, trong lòng lại mừng thầm.

Cứ như vậy đi, kế tiếp chỉ cần cậu tìm được Tử Xà sau đó giết chết, cả con Tử Xà đều sẽ vào tay cậu! Vẫn rất tươi! Tươi!! Mấy cái vảy rắn khô khốc kia cho chính mình...... Cũng được.

- -- liên quan đến những nguyên liệu độc dược trân quý, cho dù là Snape nào thì thái độ cũng giống nhau thôi.

"Hiện tại không có dụng cụ, đêm mai chúng ta đến lấy nguyên liệu." Snape kết luận nói.

Harry dẫn Snape tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục dùng Xà ngữ mở cửa, đến một tản đá khổng lồ trong phòng, trên vách tường điêu khắc một con rắn lớn sinh động như thật, miệng rắn há to, lộ ra hố đen lớn sâu thẳm, không biết dẫn về đâu.

Tối qua cậu vừa mới mở cái miệng rắn này ra, nhưng Tử Xà lại không có xuất hiện. Harry vốn định cố chui vào miệng rắn trong đêm này để khám phá, nhưng hiện tại cậu chỉ mong bản thân đừng để ý tới miệng rắn.

Cũng may rằng cái miệng rắn uốn về phía trước, nhìn từ trong phòng càng giống như đưuòng ống trượt xuống đây ban đầu.

"Từ từ." Snape gọi Harry lại, quả nhiên tầm mắt đáng nghi của hắn dừng lại ở ngoài miệng rắn, "Nơi này là cái gì?"

"Đây là......" Harry còn chưa kịp nói ra, một loạt âm thanh rất lớn đã vang lên, cả căn phong hoàn toàn bị chấn động.

"Có gì thì nói ra đi." Snape trầm giọng nói. Đồng thời hắn cũng giơ đũa phép lên, tiến về một bước về trước để bảo vệ Harry đằng sau.

Biểu tình Snape trở nên cực kỳ nghiêm trọng, hai mắt gắt gao nhìn về hướng hang động trong miệng rắn.

Liên tưởng đến đống vảy rắn khổng lồ ban nãy,, vậy thì thứ hiện tại đang đến đây là......

Harry và chính mình cùng nghĩ đến cùng một việc, vì thế biểu tình cũng đột nhiên thay đổi.

Cậu bỗng nhiên đi thẳng về phía trước, dưới tình huống khẩn cấp thì chỉ có thể nghĩ tới một câu:

"---- Severus! Nhắm mắt lại!!"

- ----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Snape: Ngươi vừa gọi ta là gì?

Harry nhìn lạnh nhạt:...... Ngươi hi vọng vào tình huống khẩn cấp như vậy mà ta còn nhớ để gọi giáo sư Snape à.