Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 4 - Chương 134: Vũ hội xã giao của trang viên Malfoy (2)



Salazar và Godric ngồi ở góc đại sảnh không người, lẳng lặng nhìn các quý tộc ăn uống linh đình, lung lay nhảy múa —— vũ hội đã bắt đầu nửa giờ. Không một quý tộc nào dám quấy rầy bọn họ, cả Dumbledore cũng không. Helga và Peclers đang chậm rãi khiêu vũ theo điệu nhạc giữa sân, Salazar, Godric và Rowena đều biết hai người này rất thích vũ hội. Ngàn năm trước, chỉ cần có vũ hội, bọn họ nhất định sẽ vừa nếm thử mỹ vị nhà chủ nhân, vừa khiêu vũ cả đêm. Vì thế, rất nhiều học sinh Hufflepuff tốt nghiệp thường mở vũ hội, chỉ vì để Helga vui vẻ, đáng tiếc, sau khi linh hồn Peclers bị phân giải, mỗi dịp vũ hội, Helga đều cô đơn chiếc bóng, chậm rãi không có tâm tư tham gia.

Hôm nay nhìn hai người giữa sân nhảy, có loại cảm động nhàn nhạt.

“Thật không ngờ, em còn có thể thấy bọn họ khiêu vũ.” Salazar cảm thán.

“Anh cũng thật không ngờ, Slytherin và Gryffindor sẽ cứng ngắc như vậy.” Godric bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Ách, rồi sẽ ổn.” Salazar nhìn thoáng bạn lữ đang thở dài, khóe miệng ở nơi anh không thấy kéo ra độ cung, Godr của em, công phu nói sang chuyện khác của anh ở trước mặt em vẫn không thành công, khéo đưa khéo đẩy đối mặt người khác, không biết đều biến đi đâu cả rồi? Godric lo lắng ông sẽ tự trách, dù sao năm đó là Salazar tự tay tách rời linh hồn Peclers.

Draco bàn về các chủ đề giữa tiểu quý tộc, đối với yến hội như vậy cậu rất thành thạo. Cậu nghe cha căn dặn, hữu ý mời cô Astoria • Greengrass khiêu vũ. Pansy tỏ vẻ không ngại, cô rất rõ, trước khi trần ai lạc định điều gì cũng có thể xảy ra, tất cả phải từ từ mà làm.

Khi Draco và Astoria khiêu vũ, đột nhiên nhớ tới gì, giao tế rộng rãi cậu bắt chuyện với Astoria: “Phải rồi, cô Greengrass, tôi nhớ kỹ cậu có một em trai năm nay học ở Dumstrang, hẳn là năm thứ nhất, đúng không?”

“Vâng, đúng vậy.” Astoria thật không ngờ vị học trưởng có người nói rất có khả năng sẽ trở thành vị hôn phu của mình dĩ nhiên biết nhiều như vậy, “Nhưng tôi nghe Kashmir nói, năm thứ ba sẽ vắng mặt thủ tịch của chúng ta.”

“À, điều này sao? Cô Greengrass, tôi nghĩ cậu biết đấy, Harry là lấy danh nghĩa khảo sát giáo dục tới Dumstrang, không quản thế nào, tôi cảm thấy hội đồng quản trị Dumstrang sẽ không ngu như vậy.” Draco vừa nói vừa âm thầm dẫn cô nhảy đến chỗ cách bàn điểm tâm ngọt không xa.

“Ha hả… Em trai tôi có kể cho tôi nghe một chuyện thú vị…” Astoria tiếp tục nói, “Malfoy, gần nhất, Thế Giới Phù Thủy Đức rất không bình tĩnh, tộc trưởng của gia tộc Heinze kiêm nhiệm viện trưởng học viện Ám Nguyệt Dumstrang và bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Đức.””À? Nó đại biểu cho gì?” Draco vờ ngây thơ.

“Đại biểu cho gì?! Chậc, xem ra chú Lucius quả thật đã che chở cậu quá mức, Malfoy!” Astoria rõ ràng cho rằng cậu bé trước mắt là nhị thế tổ bị làm hư, “Những năm tháng Thánh Đồ ngã xuống, Đức do nhà Heinze nắm quyền, ở Thế Giới Phù Thủy, ai chẳng biết, nhà Heinze luôn là con chó của Gellert • Grindelwald!”

“Thế nhưng, đó là chuyện của người Đức, không dính gì tới chúng ta.” Draco tiếp tục giả ngoan.

“Hừ! Nói không chừng song sắt Nurmengard sớm đã không thể khóa lại Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất rồi…” Astoria đắc ý dào dạt nói.

Tốt, cần là những lời này!

5—— 4—— 3…

Đùng!

Tiếng vang của mâm và mặt đất tiếp xúc thân mật khiến cả đại sảnh nhìn lại, chỉ thấy trên sàn nhà lapis lazuli hoa quý một khối bánh ga-tô cheese mỹ vị kể cả đĩa bạc cùng nhau nện xuống.

Nhờ ngoài ý muốn này, Draco lập tức buông Astoria ra lén lút ẩn vào đám người, đôi mắt màu xám lam mang theo sự tính toán, lạnh lùng nhìn cụ già râu tóc bạc trắng —— sớm hơn 2 giây so với thời gian dự tính? Xem ra Grindelwald quả nhiên là uy hiếp của ông ta.

Làm chủ nhân, Lucius lập tức phát hiện rối loạn, bước tới.

“Này, giáo sư Dumbledore…” Giọng Lucius khiến cụ nâng lên tầm mắt đang cúi đầu nhìn bánh ga-tô cheese làm dơ sàn nhà.

“À, anh Malfoy… Ách, rất xin lỗi, trượt tay…” Dumbledore lập tức xử lý biểu tình, ném một cái Scouring Charm về phía miếng bánh ga-tô.

“Không sao, vậy, mời giáo sư tiếp tục thưởng thức, tin tưởng ở đây còn rất nhiều bánh ga-tô ngài thích.” Lucius khéo đưa đẩy đánh giảng hòa.

“Không cần, ta phải về, anh Malfoy, rất cảm ơn khoản đãi của anh.” Dumbledore đã không có tâm tư ở lại.

“A, giáo sư Dumbledore, vậy tôi không giữ ngài nữa.” Lucius thở ra một hơi, sau đó nhìn ổ lông đỏ cực không hợp đàn và giáo sư McGonnagal lập tức đưa ra lo lắng thân thể Dumbledore, rồi đi theo ông già điên.

Lucius và các hội đồng quản trị cất bước Dumbledore, sau đó nhìn nhau, mọi người rất nghi hoặc, White Wizard rốt cuộc phát điên cái gì? Bất quá, bọn họ không quên, Weasley đi rồi, Dumbledore đi rồi, thế nhưng một gia tộc xa xưa khác của Hội Phượng Hoàng, nhà Longbottom vẫn còn ở đây! Nhớ tới mục đích của nhà Longbottom, các đại quý tộc trong nhà có con gái đều đau đầu —— bọn họ không muốn đắc tội Prince và Potter…

Mà ở nơi các gia chủ này không thấy, một đôi ngươi màu xám lam nhìn bà già cách đó không xa đang bám lấy một quý tộc phu nhân kể việc nhà —— thương tổn người bạn và người nhà Malfoy quý trọng, dù là Longbottom cũng phải trả giá.

Giữa sân vũ hội náo nhiệt, không ai phát hiện có một cậu bé mặt tròn biến mất.



Ireland, rừng chúc bảo thạch

Harry dàn xếp xong các học sinh, về huyệt động của mình, ngồi bên bàn nhỏ đơn giản viết nhật ký, y ghi lại những điều mắt thấy tai nghe, đây là thói quen nhiều năm cuộc đời mạo hiểm y dưỡng thành. Ban đầu, là vì ứng phó bản thảo hẹn trước của Blaise —— ổn định Thế Giới Phù Thủy Anh, Blaise yêu cầu Harry ở khi mạo hiểm viết lại một số ghi chú, bảo trì lượng hấp thụ ánh sáng. Thế nhưng về sau, y bắt đầu phát hiện nhật ký hữu dụng hơn chậu tưởng ký rất nhiều. Chí ít có thể ghi lại cảm nhận chủ quan nhất, mà chậu tưởng ký và chỉ bạc ký ức làm không được.”… Rất kỳ quái, ta không phải lần đầu tiên tới đây, thế nhưng,” Harry viết trong quyển nhật ký, “Từ khi ta bước vào khu rừng này, mơ hồ có cảm giác sâu trong nó hình như có gì đó kêu gọi ta. Ta không biết nó là gì, cũng không thể xác định tốt hay xấu, nếu chỉ mình ta ngược lại không sao cả, thế nhưng giờ, còn có hai mươi bốn đứa bé…” Harry viết đến đây dừng thật lâu, “Không quản thế nào, ưu tiên bảo hộ bọn nhỏ. Hôm nay khi đi bắt phi hiệp và mèo Cheshire, xảy ra một chuyện rất kỳ quái —— chúng dĩ nhiên như để ta lựa chọn xếp hàng trước mặt ta. Về phần bị thương, bất quá là lúc về gặp phải yêu tinh sương giá, thế nên thuận tiện giải quyết, được một đám tài liệu hi hữu hệ băng cực, dù là dùng để làm độc dược hay luyện kim cũng không sai. Nghe trưởng lão Bagh nói, lũ yêu tinh này tựa hồ là vừa chuyển tới, nhưng ta không biết cái gọi là ‘vừa’ của bọn họ là từ bao lâu…” Harry an nhàn viết ra một ít nghi hoặc trong huyệt động nho nhỏ.



Anh, trang viên Malfoy

Neville • Longbottom cảm thấy mình căn bản là một sai lầm.

Khi còn bé, suýt nữa thành Squib là sai lầm về sau, làm “một trong hai Cứu Thế Chủ” là sai lầm đoạn thời gian trước, càng vì sai lầm suýt nữa thành Muggle mà hiện tại cậu nghĩ trở lại làm phù thủy là sai lầm.

Cậu nghĩ, không có gì sai lầm hơn sự chào đời của cậu.

Cậu biết mình rất ngốc, rất nhát gan, biết mình nên là một Hufflepuff. Thế nhưng, cậu vẫn vào Gryffindor. Khi còn bé, bà nội rất nghiêm khắc với cậu, luôn giáo dục cậu đừng khiến Dumbledore quan tâm như Harry. Đúng vậy, cậu vẫn nghĩ mình và Harry giống nhau, đều là “Cứu Thế Chủ”. Thậm chí cậu còn có cảm giác về sự ưu việt, vì Dumbledore thường sẽ đến thăm cậu.

Nhưng mà, ba năm trước, khi cậu bé Slytherin ưu tú, ôn nhu mà nho nhã lễ độ kia chân chính đứng trước mặt cậu, cảm giác về sự ưu việt của cậu hoàn toàn đánh nát. Mà khi y bước về phía bàn dài Slytherin, Neville quả thật không biết mình nên dùng ánh mắt gì nhìn y.

Nhưng mà, Harry • Potter, biến hình học khiến giáo sư McGonnagal tán thưởng, bùa chú học luôn là giáo sư Flitwick thích hỏi, thảo dược học có thể chọc giáo sư Sprout cười, cả giáo sư độc dược học cực kỳ kinh khủng đều đặt y vào lòng bàn tay để yêu.

Cậu đâu? Vĩnh viễn không thể làm được những điều này.

Như giờ, nếu là Harry, nhất định không lạc đường.

“A, ở đây có một cậu bé, Leo, sao ở đây lại có một cậu bé mặt tròn, ôi, nó khiến em nhớ tới anh trai…” Neville nghe được một chất giọng ôn nhu.

Cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tường treo có một bức họa toàn thân cao cỡ người trưởng thành, bối cảnh là Hogwarts. Trong bức họa có hai người, một nam một nữ. Nam một đầu tóc ngắn bạch kim bù xù, đôi mắt màu xám lam, vẻ mặt khôn khéo nữ lại là một đầu tóc dài màu đen hơi xoăn, mặt tròn, rất hiền lành.

“Ngài… Các ngài, là ai?”

“Trước khi hỏi người khác không phải nên báo tên mình sao?” Người phụ nữ mỉm cười hỏi.

“Neville • Longbottom.” Thiếu niên không phản cảm với người phụ nữ.

“Vicki, quả nhiên là Longbottom… Xem ra cậu bé này là quân cờ đáng thương Stephen và Atula gần nhất bái phỏng đã nói?” Người đàn ông sờ cằm mình.”Ách, hiện tại, các vị có thể nói cho con biết… ách, các vị là ai sao?” Neville run rẩy hỏi, “Còn có, đây là đâu?”

“Đây sao? Phòng tuyệt mật của trang viên Malfoy.” Người phụ nữ mỉm cười nói.

“Về phần chúng ta? Ta là Leo, Leo • Malfoy. Đây là vợ ta, Vicki, Vicki • Malfoy. Có lẽ, con đã từng nghe tên của anh Vicki?” Người đàn ông trong bức họa chỉnh lại quần áo của mình.

“Là gì ạ?”

“Oscar • Longbottom, gia chủ đầu tiên của nhà Longbottom.” Vicki • Malfoy kiêu ngạo mà giới thiệu anh mình.



Trong một tòa cổ bảo cách trang viên Malfoy bốn mươi dặm, một quản gia vội vã xông vào phòng chủ nhân.

“Sao vậy, Methuselah?” Thanh niên ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng khá ngoài ý muốn hỏi quản gia vội vàng của mình.

“Bên ngoài có một nữ phù thủy…” Quản gia nói.

“A, phỏng chừng là tìm chút tài liệu? Chỉ cần không quá phận, cho là được.” Ngón tay thon dài của thanh niên lật qua một tờ của quyển sách.

“Bà ấy tới không phải vì tài liệu.” Quản gia cung kính nói.

“Hả?” Thanh niên lúc này nâng mắt, là sắc vàng lục đầu độc nhân tâm —— nó là chứng minh của tội.

“Bà ấy nói, bà ấy tới vì ‘dơi con’ của bà ấy.” Quản gia nói, cung kính dâng lên một cái chìa khóa cột ruy-băng màu trắng xanh —— làm Huyết Tộc, ông nhận ra được, đây là một trong mười ba thánh khí —— hung thi, chìa khóa truyền thuyết có thể mở ra Địa Ngục, nhưng đã một ngàn năm không xuất hiện.