Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 142: Nghỉ hè kết thúc



《Tử Thần Thực Tử tập kích, sự bảo vệ của hiệu trưởng》, 《Quý tộc lánh đời hùng mạnh》, 《Lời hứa của vị hiệu trưởng》, 《Con người Estifan》, 《Cha nuôi của cậu bé ấy》…

《Nhật Báo Tiên Tri》 hầu như cống hiến tất cả trang báo cho hiệu trưởng mới của Hogwarts, đại độ dài đưa tin quả thực thuyết minh vị phù thủy hùng mạnh xuất thân quý tộc này thành một nhân tuyển hiệu trưởng hoàn mỹ vô khuyết. Khiến không ít người đàm luận, mọi người dần quên đi bất mãn mình từng dành cho ông. Không ít gia trưởng cũng vì sự mạnh mẽ hiệu trưởng từng biểu diễn mà tỏ vẻ yên tâm với tương lai của Hogwarts, nhưng vẫn lo lắng hiệu trưởng mới không có bao nhiêu kinh nghiệm, bất quá nghĩ tới Dumbledore vẫn nhậm giáo ở trường, cho dù trong lòng còn có chút phê bình, cũng không miễn yên tâm vài phần.

Đối với việc này, năm người sáng giáo tỏ vẻ hiểu rõ, dù sao nhân tính luôn có một bộ phận mù quáng.

…Anh, trang viên Potter

Khi các tiểu phù thủy ý thức được nghỉ hè chỉ còn 2 ngày đã bắt đầu vì năm học tập kế tiếp ở Hogwarts làm sự chuẩn bị cuối cùng, hiệu trưởng mới của chúng ta đang tỏ vẻ đau khổ nhìn 3 bình độc dược bạn mình đưa.

“Có thể không uống sao? Cơ thể tôi rất tốt.” Ngồi trên sô pha Peclers nhíu mày hỏi.

“Rất xin lỗi, ông bạn thân ái của tôi ạ, nếu cậu muốn lấy bộ dáng suy yếu này gặp người, vậy có thể.” Salazar ngồi bên cạnh đang đùa giỡn Karifan nói với người bạn bị bệnh của mình.

“Ôi, ngày như vậy chừng nào mới kết thúc đây?” Peclers nửa oán giận cầm bình thuốc thứ nhất trên bàn, đây là một cái bình đen sì —— trời biết nó chế từ thứ gì, bất quá lấy kinh nghiệm của ông, không nên hỏi thì tốt hơn… Đây đã là ngày thứ năm.

“Đây là độc dược nghiên cứu chế tạo riêng cho cậu, ừm, nếu không nhờ sự cố lần này, tôi cũng không phát hiện tuần hoàn pháp thuật của cậu xảy ra vấn đề. Lỗ hổng Thánh Linh bóc ra lưu lại mặc dù có hôn khế của Hel bổ khuyết, nhưng, lực lượng Thánh Linh và Hel dù sao cũng thuộc về hai loại khác nhau, may mà có tôi và Gody, bằng không, phỏng chừng cậu sẽ phải ngủ say. Được rồi, hôm nay là lần cuối cùng.” Rowena từ một quyển sách dày cộm ngẩng lên nói, sau đó thấy Cain bên cạnh đang rảnh rỗi, vì vậy vẫy tay, “Dơi con, tới đây, bóp vai cho ta.”

Cain lập tức tí ta tí tởn chạy tới, bắt đầu bóp vai cho nữ vương bệ hạ.

“Được rồi…” Peclers nhận mệnh nuốt ba bình độc dược, “Hehe đâu?” Sáng dậy đã không thấy vợ mình, ông có chút bất an.

“Cậu ấy tới Hogwarts, hôm nay phải thương nghị thủ tục trận đấu Triwizard với các quý tộc. Lát nữa tôi và Godr cũng phải đi.” Salazar giải thích.

“Được rồi, Pec, cậu uống thuốc xong thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi.” Godric cười nói, “Tôi nghĩ cậu sẽ không hy vọng các học sinh ở tiệc khai giảng không thấy hiệu trưởng mới của bọn họ phải không nào.”

“Chúng ta đi thôi, Nana, Pec giao cho cậu.” Salazar nói xong kéo Godric rời đi.



Đức, Bộ Pháp Thuật

“Bộ trưởng Heinze, mời kí tên phần văn kiện này.” Một trợ lý cầm một phần văn kiện vào.

Martin nhìn thoáng nội dung, lập tức dùng bút lông chim ký xuống tên mình. Sau đó ôn thanh mở miệng: “Nansrapp, tôi đại khái phải tới Anh, bên này nhờ các cậu.”

“Xin bộ trưởng yên tâm, tôi sẽ tùy thời liên hệ với ngài,” Trợ lý lập tức làm lễ, anh là Thánh Đồ, tự nhiên biết bạn lữ của Thánh Tử điện hạ cần phải theo học sinh Dumstrang tới Anh.

“Ừ, tôi về trước, hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa.” Martin vui vẻ, “Đảo mắt tiểu Angel đã 3 tuổi rồi.”

“Đúng vậy, bọn nhỏ lớn rất nhanh, a, bộ trưởng, xin chờ một chút, chỗ tôi có chút bánh bích quy vợ tôi làm, nếu không chê, xem như quà sinh nhật.” Trợ lý cũng rất vui vẻ nói.

“Chậc, tôi nghe nói bọn nhỏ ăn bánh bích quy Stoya tự tay làm đều rất thích. Cảm ơn cậu.” Martin cười nói.

Một lát sau, Martin từ tay trợ lý cầm một hộp bánh bích quy nhỏ, chân thành thay con gái mình cảm ơn, rồi sắp xếp lại phòng làm việc, cầm bánh bích quy bước vào lò sưởi, quăng một một nắm bột Floo: “Số 16 đại lộ Alpha!”Ưu nhã bước ra lò, thấy cha con Grindelwald đang ngồi trên sô pha nhìn Angel chơi đùa với mèo Cheshire màu vàng giữa phòng khách, cả hai thấy cô bé có lúc bị mèo tàng hình trêu cợt, hớn hở không thôi.

“Ba!” Cô bé lập tức phát hiện ba mình đã về, vì vậy một tay ôm mèo thoáng cái vọt tới.

Martin ôm con gái một cái, sau đó đưa bánh bích quy cho cô bé, vẻ mặt cô bé kinh hỉ, Martin sờ tóc Angel, nói: “Lần sau gặp Nansrapp và Stoya nhớ cảm ơn bọn họ.”

“Đây là quà dì Stoya cho Angel sao?” Angelique hỏi.

“Phải.”

“Dì tốt quá! Angel sẽ cảm ơn dì, còn có chú Nansrapp.” Cô bé nói, sau đó dùng đầu cọ bàn tay ba.

“Đi chơi đi.”

“Thân ái…” Schatz cho bạn lữ một cái ôm, sau đó hôn môi bạn lữ, “Hôm nay vẫn ổn chứ?”

“Bận đến em sắp hận không thể biến mình thành hai.” Martin oán giận với người yêu.

“A, trước lên lầu tắm độc dược đi, thả lỏng chút. Anh đã nấu xong cả rồi.” Schatz đau lòng nói, “Sau này nếu bận, tới tìm anh, tốt xấu có thể giúp em.”

“Không cần, Scha, em biết công việc của Thánh Đồ cũng bề bộn. Em có thể ứng phó được.” Martin hít một hơi mùi nước Cổ Long đặc chế trên người người yêu, sau đó nhìn về phía ông Grindelwald, “Cha, hôm nay sao ngài lại tới đây?”

“A, sinh nhật của tiểu Angel, ta nói gì cũng hẳn tới. Vốn ta muốn chuẩn bị một bữa tiệc cho tiểu thiên sứ, Scha lại nói nó còn nhỏ, chỉ cần người một nhà là đủ ấm áp rồi, vì thế, ta tới.” Lão Chúa Tể cười, cầm ra mấy món quà cho Angel, nói xong, ông mở hộp, một cái kẹp tóc xinh đẹp. Phía trên chỉ toàn là sóng pháp thuật mạnh mẽ, vừa nhìn chỉ biết không phải vật phàm.

“Ôi, cha, thứ này quá quý trọng.” Schatz lập tức nói, Martin bên cạnh gật đầu.

“Ta cho tiểu thiên sứ của ta, hai đứa không cần nói nữa.” Gellert rất từ ái nhìn cháu gái và sủng vật chơi đùa.

Vào đêm, khi gia tinh bưng lên phần quà Seffiny do đưa tới, ba phù thủy quyền cao chức trọng đang vây quanh cô bé hát bài Happy Birthday.

“Phượng hoàng của cha đỡ đầu, a, cha đỡ đầu lại tặng gì cho Angel?” Angelique lập tức đoạt lấy món quà trong tay gia tinh, sau đó mở ra.

Bên trong có một quyển sách, thiết kế rất trẻ con, cô bé nhìn đã thích không buông tay, cô bé mở sách, lúc này giọng Harry vang lên: “Angel thân ái của ta, con gái đỡ đầu bé bỏng của ta, Happy Birthday! Xin tha thứ cho việc cha đỡ đầu không thể cùng con chúc mừng ngày sinh nhật này, đây là một quyển sách cổ tích, nó sẽ kể truyện cho con nghe, con muốn nghe gì nó cũng sẽ kể. Hy vọng con thích. Mặt khác, còn có một vật nhỏ, trong hộp. Có lẽ tiểu thiên sứ của ta cần một phần quà tặng cho ba mình?”

Angel lập tức tìm hộp, từ trong lấy ra một cái hộp nhỏ. Cô bé mở hộp, bên trong nằm một sợi dây cột tóc xinh đẹp.

“A, nó rất thích hợp với ba.” Angelique vui vẻ nói, sau đó ngoãn ngoan dựa sát vào lòng Martin, giọng nói mềm mại nói, “Cha đỡ đầu nói, con có thể tới thế giới này, ba chịu rất nhiều khổ, khi ba sinh Angel nhất định rất đau, Angel biết, Angel ngã trầy da đã đau đến muốn khóc, ba là tách ra một miếng thịt lớn như Angel, vậy phải đau đến nhường nào? Sinh nhật của Angel là ngày ba cực khổ, Angel muốn tặng ba một món quà, nhưng, tất cả hiện tại của Angel đều là của ba và cha, vì thế cha đỡ đầu rất săn sóc, biết Angel khổ não, chuẩn bị thay cho Angel một phần quà cho ba.””Angel…” Nhìn con gái hiểu chuyện, Martin và Schatz cảm động, có nữ vạn sự đủ, “Angel, tiểu thiên sứ hiểu chuyện của ba.” Martin lập tức ôm lấy cô con gái 3 tuổi.

Mà Schatz cũng động tình tới phía sau người yêu, thì thầm bên tai Martin: “Anh yêu em. Anh yêu cả hai.”

“Cảm ơn, cảm ơn anh, cảm ơn Angel.” Martin nhẹ nhàng nói, nước mắt rơi xuống. Anh nghĩ, mình chưa từng vui vẻ như vậy.

Mà bên cạnh, Chúa Tể Hắc Ám từng danh chấn Âu Châu nhìn cảnh này, cũng cảm động cực kỳ, lấy ra một khối khăn tay lau khóe mắt, trái tim tê rần——

Al, nếu em thấy được hình ảnh này, em cũng sẽ cảm động như ta sao?



Ireland, rừng Emerald

Trải qua mấy ngày lộ trình, Harry dẫn các học sinh tới một vùng sơn cốc, ở đây cánh rừng rất dày, Harry biết ở đây có rất nhiều loài rắn, đối với y có được xà lão khang mà nói nó khá an toàn. Từ đây hướng về phía đông bắc đi chừng một tuần lộ trình, có thể tới di tích. Thế nhưng, y cần ở đây dạy cho học sinh chí ít hai tuần tiết phân rõ độc vật và chủng loại rắn, đồng thời dạy bọn họ làm sao đối phó mấy thứ này.

“Được rồi, điểm số.” Harry vừa vào rừng đã bảo các học sinh điểm số, mỗi khi đến một nơi mới, y sẽ yêu cầu các học sinh làm vậy.

“1!”

“2!”

“3!”



“12!”

“13!”

“14!”



“23!”

“24!”

“Tốt, vậy, bắt đầu hạ trại, ta đi dạo xung quanh. Vùng này đều là rắn, các con tốt nhất chú ý.” Harry cảnh cáo xong rời đi.

Y hiện tại đã có thể yên tâm mà để bọn nhỏ hạ trại —— đây thật là một sự tiến bộ, phải biết, lúc mới bắt đầu, bọn họ chỉ biết trở ngại chứ không giúp được gì. Giờ đã có thể tự làm doanh địa. Hơn nữa trù nghệ của các cô bé đề cao không nhỏ, tin tưởng lát nữa trở về y sẽ có ăn.

Vì thế, giờ y cần tìm một con rắn để lý giải tình huống xung quanh.



Khi sân ga 9¾ của nhà ga Kings Cross London một lần nữa được mở ra, Draco cuối cùng đã gặp lại Pansy, ngắn ngủi mười ngày không gặp, Draco như đã cách thiếu nữ rất lâu, vì thế, cậu dám nói, tính tình của cha đỡ đầu sợ rằng trước khi gặp Harry đều sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Cậu không biết Harry có về kịp không, nếu không kịp, thủ tịch Slytherin có thể do thủ tịch năm thứ bảy thay thế không?

Cậu tin tưởng, nội bộ Slytherin sợ rằng không ai dám khiêu chiến quyền uy của Harry và lực lượng của cha đỡ đầu.

Tìm cả đoàn tàu một lần, không phát hiện ghế lô nhà Potter, cậu về ghế lô nhà Malfoy. Neville, Hermione, Pansy đều ở đấy, thấy Draco vào, Pansy lập tức hỏi: “Tìm được ghế lô nhà Potter không?””Không. Phỏng chừng Harry chưa về, hoặc cậu ấy đã tới trường.” Draco ngồi xuống.

“Có thể là Harry xin nghỉ không? Dù sao thành tựu của cậu ấy đã khiến rất nhiều phù thủy ra roi thúc ngựa cũng không đuổi kịp.” Hermione suy đoán, “Ngày nghỉ này tôi xem một số luận văn của bậc thầy HP và đánh giá của nhân sĩ chuyên nghiệp dành cho. Không thể không nói, đồng học của chúng ta thật là một thiên tài khiến người bất đắc dĩ, nếu nói hai năm trước, tôi còn nghĩ mình có một ngày nhất định có thể vượt qua cậu ấy về mặt học tập, vậy hiện tại tôi thậm chí cũng không dám nghĩ.”

“Vậy thì đừng nghĩ. Tôi không cảm thấy Harry sẽ xin nghỉ ở Hogwarts. A, Blaise đâu?” Draco hỏi.

“Cậu ấy nói mình có một họ hàng xa năm nay tới Hogwarts, vì thế đi chiếu cố một tí, lát nữa sẽ tới.” Hermione nói.

“A, đây là sách cậu cần, Hermione.” Pansy từ túi không gian lấy ra bốn, năm quyển sách dày như gạch, “Chậc, Hermione, rất khó để tin tưởng, cậu là một Gryffindor, cậu rõ ràng càng thích hợp với Ravenclaw.”

“Tôi cũng hối hận lắm, quan điểm của nón phân viện rất giống cậu, chỉ là, tôi không nghe.” Hermione hối hận không thôi, “Vì người dẫn đường cho tôi là giáo sư McGonnagal.”

“Ôi…”

Đại khái được nửa hành trình, Blaise tới. Bầu không khí trong ghế lô nhất thời sinh động lên không ít.

“Chậc, tôi vừa thấy Ron • Weasley. Cậu ta thoạt nhìn không tốt lắm…”

“Bị ba cái Stupefying Charm, một cái Banishing Charm, bốn cái Impedimenta Charm, hai cái Relashio Charm song song bắn trúng nhanh như vậy đã tốt mới là lạ.” Draco lắc đầu, “Được rồi, các cậu gần nhất tránh xa cha đỡ đầu của tôi ra, bằng không, sợ rằng sẽ gặp nạn.”

“Nói thế nào?”

“Còn không phải Harry, tròn một năm không để cha đỡ đầu gặp, ông ấy đã sắp điên rồi.” Draco liếc trắng.



Hành trình kế tiếp, tâm tình của cả bọn đều rất tốt, bọn họ thay giáo bào. Hogwarts tốc hành chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở nhà ga Hogsmeade đen kịt, bọn họ vui vẻ mà chuẩn bị sủng vật và hành lý.

Cửa xe lửa mở, một tiếng sấm vang lên, mọi người xuống xe. Rồi mưa đổ, bọn họ cúi đầu, híp mắt đi về trước. Lúc này trời mưa lại nhiều và nhanh, tựa hồ là nước đá thành xô không ngừng trút xuống đầu.

Học sinh năm thứ nhất ấn truyền thống luôn theo người trong coi khu vực săn bắn ngồi thuyền thông qua hồ nước đến tòa thành Hogwarts.

“Ai, tôi không thể tưởng tượng ở cái thời tiết này mà băng qua hồ nước…” Blaise nhìn các học đệ học muội, có chút vui sướng khi người gặp họa nói.

Sau đó, bọn họ và đoàn người, bước nhỏ chậm rãi dọc theo bậc thềm đen thui tiến về trước. Một trăm chiếc xe ngựa dạ kỳ đã chờ ở ngoài nhà ga. Blaise, Draco, Neville đầy lòng cảm kích được một học trưởng an bài ngồi cùng một nam sinh Ravenclaw năm thứ tư Jobrick • Davis, ba người vào xe xong, cửa đóng lại. Vài phút sau, theo sự lắc lư kịch liệt, xe cọt kẹt cọt kẹt bắt đầu hành trình, bắn lên nước bùn, tập tễnh lăn bánh về phía tòa thành….