Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 149: Buổi chiều ấm áp



Severus vốn nghĩ mình đối mặt với Harry sẽ tức giận, sẽ từ đầu đến chân châm chọc cự quái khiến mình lo lắng một ngày một đêm, tưởng niệm tròn một năm này một phen, hoặc sẽ mắng cho một trận. Thế nhưng, trong nháy mắt nhìn thấy y, tất cả oán giận không biết đã đi đâu. Nhìn hi vọng và khiếp ý trong đôi ngươi màu lục kia, anh thật sự cảm giác được linh hồn bị ấm áp bao lấy.

Anh trầm mặc đánh giá người yêu của mình, trong mắt trong lòng đều là y, còn nhớ rõ lần cuối cùng thấy y là ở ngày y tỉnh lại sau khi mất đi con của bọn họ. Anh ôm y, khi đó, anh mới hiểu được cho tới nay, anh vẫn chân tâm được yêu, được tiểu quỷ này dung túng mà yêu. Bao quát những ngày anh rời đi, y cũng vẫn nhờ về anh.

“Sev…” Anh thấy môi Harry giật giật, tuy không phát ra âm thanh gì, nhưng Severus nghe được tiếng gọi linh hồn truyền đến. Thấy Harry dĩ nhiên chỉ là nhìn mình, dĩ nhiên có chút do dự không lên, vì vậy, anh nhịn không được thầm bĩu môi, sau đó chủ động bước tới.

Hiển nhiên, hành vi của anh khiến Harry cảm thấy ngoài ý muốn. Y dùng đôi mắt tràn ngập không thể tin được kể ra phản ứng đối với hành vi này.

“Chết tiệt đầu óc cự quái không biết biến báo…” Severus chửi bới một câu.

“Xì…” Harry đột nhiên bị tiếng người yêu mắng khiến cho tức cười, y chủ động vươn tay ôm lấy người cơ nhục khuôn mặt có chút cứng ngắc, “Sev.”

Biểu tình Severus chậm rãi mềm lại, ngón tay dùng pháp thuật tan rã mặt nạ của Harry, tiếp xúc đến làn da, nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn biểu tình hưởng thụ của y, nhịn không được lộ ra một nụ cười. Sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi y, gần chỉ là đụng chạm.

“Em về rồi.” Harry chôn đầu ở cổ Severus.

“Hoan nghênh về nhà!” Severus nhẹ giọng nói, bàn tay vuốt phẳng trên lưng bạn lữ.

Tất cả đều có vẻ tự nhiên như vậy, linh hồn sung sướng phảng phất viên mãn. Không có ngại ngùng trong tưởng tượng, không có an ủi trong dự liệu, cũng không có chỉ trích và oán giận, tất cả lại đều đương nhiên như vậy.

“Ha hả, Sev…” Harry bật cười, hơi thở phun vào làn da ở cổ bạn lữ, khiến Severus run rẩy một thoáng, “Vì sao cùng là thức tỉnh huyết mạch, anh không thay đổi bao nhiêu? Rõ ràng em thay đổi rất nhiều.”

“Thất vọng sao?” Severus đối mặt bạn lữ oán giận, trong giọng nói có vài phần tiếu ý.

“A, không, nếu anh thay đổi nhiều lắm, em sợ mình không nhận ra anh.” Harry đẩy Severus ra, tinh tế quan sát, “Ừ, vẫn có chút khác.”

“Phải không?” Severus khoái trá hỏi.

“Ừ, tựa hồ là hơi thở pháp thuật và linh hồn thuộc về không giống, có lẽ em có thể tìm trong phòng sách ở trang viên Percival, chúng ta biết về quang tinh linh quá ít…” Harry làm mặt quỷ.

“Trang viên Percival?” Severus đột nhiên bắt được gì.

“Ách, đúng vậy, em ngoài ý muốn nhận được tán thành của nó.” Harry hưng phấn mà nói, muốn chia xẻ tốt nhất của mình với anh, “A, sách ở đó nhiều lắm, có rất nhiều sách cổ tinh nghiên độc dược và pháp thuật, em cầm mấy quyển về cho anh, anh nhất định sẽ thích còn có, rất nhiều tài liệu độc dược hi hữu hiện tại không thấy…””Ta nghĩ, em là vì nó khiến ta uống hết 6 bình thuốc bổ sung pháp thuật trong vòng 2 giờ? Khiến ta lo lắng tròn một ngày?” Hiển nhiên điểm Severus quan tâm không giống Harry, anh không thế nào vui vẻ bĩu môi —— tiểu cự quái này, bộ não đã thành vật trang sức rồi sao? Còn có nhàn lòng, phải biết —— anh sốt ruột đến vừa nghe y về, lại cảm giác được ý niệm không đi Hogwarts trong đầu y, đã lập tức về hầm cầm thuốc điều trị pháp thuật xói mòn rồi không quan tâm gì dùng khóa cảng tới đây.

Harry sửng sốt —— y lại chọc Severus mất hứng, vội ngừng ngôn ngữ, thất lạc cúi đầu, đâu còn bộ dáng hưng phấn vừa nãy? Mà Severus đối mặt bạn lữ nhất thời mất đi sức sống cũng có chút không biết làm sao, anh biết mình lại nói bậy. Nhưng hai người không ai buông ra đối phương, bầu không khí rơi vào trầm mặc. Severus có chút sốt ruột, anh không muốn Harry vừa về đã mất hứng, thế nhưng cái miệng bình thường có thể không hề gì nói ra châm chọc bén nhọn của anh, lúc này hoàn toàn không biết nên nói gì cả, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt người mình âu yếm, rất sợ tiểu cự quái này sẽ né tránh, rời khỏi lòng mình.

Hồi lâu, giọng Harry mới tràn ngập áy náy nhỏ giọng nói: “Sev… Xin lỗi, để anh lo lắng lâu như vậy…”

Severus ngẩn ra, anh thật không ngờ y trầm mặc lâu như vậy, nói ra chỉ là lời xin lỗi. Đặt đầu Harry lên cổ, vừa hôn mái tóc dài của y, vừa nói: “Harry, có lẽ nên nói ‘xin lỗi’ là ta.” Harry khẽ lắc đầu, thế nhưng Severus không để y có cơ hội mở miệng, “Harry, ta biết, em rời đi lâu như vậy là vì ta không thể chiến thắng sự nhu nhược của mình, khiến em thất vọng rồi…”

“Không, không có, Sev, là em không thể đối mặt với anh… mới đi.” Harry nhẹ nhàng nói.

“Ta biết, tiểu cự quái, nhưng không thể phủ nhận, là ta không chủ động tìm em nói chuyện. Harry, ta không buông em được, sau này…” Severus chưa kịp nói xong đã bị Harry dùng môi ngăn lại.

Harry in môi mình lên môi Severus, đây không phải lần đầu y chủ động, y chạm mũi mình vào mũi anh. Sau đó môi hai người tiếp xúc lẫn nhau, thoáng ma sát, rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, cảm giác triền miên này khiến hai người nhắm mắt hưởng thụ. Harry vươn đầu lưỡi lướt qua môi Severus, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà tách môi ra, Severus đột nhiên dùng môi kẹp lấy đầu lưỡi y, Harry rụt về, Severus tự mình ngậm lấy môi người yêu, dùng đầu lưỡi liếm lợi y, từ gốc đến ngọn. Harry vốn vô tâm cự tuyệt, vì thế, đầu lưỡi Severus rất nhanh vào nhà của mình. Đầu lưỡi ấy dạo chơi trên môi Harry, từ thâm tới thiển, rất nhanh đảo qua lợi trong và răng hàm, đầu lưỡi y nhẹ nhàng theo nó, phảng phất cùng nhau quét ngang tất cả. Hai con linh xà chơi đùa với nhau, hoặc mút vào, hoặc đụng chạm, hoặc gây xích mích…

Thân thể phảng phất hòa tan, tiêu tán, vô hình… Linh hồn phảng phất thăng hoa, dung hợp, giao lưu… Áy náy và ái ý, lo lắng và tưởng niệm mạnh mẽ hội tụ vào nhau, cảm nhận đối phương, song song biểu đạt bản thân. Tất cả tất cả, không tất dùng lời để nói ra.

Bọn họ yêu nhau, không hơn.

Bọn họ yêu nhau, đã đủ.

Liều chết triền miên, phảng phất thời gian dừng lại…

Khi bọn họ buông đối phương ra, thấy là cái bóng của mình trong ánh mắt mỹ lệ của đối phương.

“I love you…” Vô thanh kể ra, ấn vào lòng nhau.Hai người thở dốc một hồi, sau đó nắm tay vào nhà cũ Potter.

“Ây da, chịu vào rồi à?” Vừa vào cửa, đã bị Gryffindor trêu chọc một câu.

“Cha Gody!” Harry nhiệt tình như lửa ôm cha nuôi một cái.

“Ôi, tiểu quỷ đầu, rốt cục đã về rồi. Hoan nghênh về nhà.” Gryffindor rất vui vẻ, Harry thoạt nhìn đã hoàn toàn đi ra khỏi ***g giam.

“Cảm ơn.”

“Được rồi, Godr, dù là anh rất kích động, cũng nên nhường cho người khác.” Salazar hợp thời nói.

“Ôi ôi, được rồi…”

Salazar nhìn kỹ đôi mắt của Harry, yên lặng một hồi, sau đó chậm rãi nói: “Ta rất vui, tiểu quỷ đầu, con chiến thắng được chính mình, điều này rất tốt, ngày mai của con rồi sẽ tốt. Thế nhưng, hy vọng con nhớ kỹ, đừng để quá nhiều hôm qua chiếm lấy hôm nay.”

“Vâng, thưa cha Sala.” Harry nghĩ, Slytherin thật là một người cha nuôi tốt, ông chú trọng nội tâm của con trẻ, đúng vậy, chỉ có nội tâm mạnh mẽ, mới có thể thành tựu càng nhiều.

“Con ngoan…” Salazar thoả mãn ôm Harry, sau đó nói, “Hoan nghênh về nhà.”

“Cha Pec, mẹ Hel còn có mẹ Nana đâu?” Sau khi Salazar buông ra, Harry hỏi.

“Pec và Hel ở Hogwarts, buổi tối con có thể gặp. Về phần Nana, trùng hợp mấy ngày nay cậu ấy tới tòa thành của Huyết Tộc, phỏng chừng cuối tuần mới về. Lúc đó, giới thiệu cho con một người.” Salazar ôn hòa nói.

“Là cha đỡ đầu mới của con sao?”

“Phải, tiểu quỷ đầu.” Salazar trả lời, “Được rồi, con đi tắm rửa đi, nhìn cái bộ dáng bẩn thỉu này xem.”

“Sev…” Harry quay đầu nhìn thoáng bạn lữ.

“Mau đi đi, ta chờ em.” Severus khó được nhu nhuận nói.

“Ừ.”

Harry lên lầu về phòng mình tắm, Severus nhìn y biến mất trong tầm mắt.

“Severus, chúng ta trò chuyện một lát nhé?” Salazar nói.

Severus lập tức gọi dậy tinh thần, gật đầu.

“Vậy, ngồi đi.”



Khi Harry ướt sũng đi ra từ phòng rửa mặt cá nhân, thấy Severus đứng cạnh cửa sổ phòng ngủ, rèm cửa là màu trắng. Vì vậy, ánh dương buổi chiều, đen và trắng, sáng và tối, hoà lẫn vào nhau, khiến người hoa mắt. Harry trong lúc nhất thời quên mái tóc còn ướt, y bị cảnh này mê hoặc.

Severus thấy Harry ngẩn ra đứng đó, bọt nước từ mái tóc xinh đẹp chảy xuống, có chút tức giận —— oắt con này, căn bản không biết chiếu cố bản thân, quả nhiên như lời Slytherin các hạ đã nói. Gọi tới một cái khăn mặt, ấn oắt con vào ghế, lau khô tóc cho y, thuận tiện xoa bóp một hồi.

“Sev, buổi chiều anh có tiết không?”

“Không có.”

“Phải không?”

“Ừ.”

Hai người không nói gì thêm, nhưng bầu không khí ngọt ngào chậm rãi chảy xuôi trong an tĩnh. Severus rốt cục lau khô tóc cho Harry, nhưng phát hiện Harry không biết lúc nào dĩ nhiên tựa vào lưng ghế mà ngủ. Nhìn thụy nhan thả lỏng lại không màng danh lợi của người yêu, Severus không đành lòng đánh thức y, cúi người khẽ hôn một cái trên thái dương Harry.Vẫy lui khăn mặt, cẩn thận ôm lấy bạn lữ, đặt lên cái giường lớn trong phòng ngủ.

Harry ngủ rất sâu, cái vẻ hoàn toàn tín nhiệm và không bố trí phòng vệ ấy khiến Severus đui mù con mắt. Màu xanh nhàn nhạt dưới viền mắt lại khiến Severus hiểu rõ, có lẽ đã lâu lắm y không được ngủ ngon? Nắm tay y, mười ngón quấn lấy, nhìn y như tiểu thú nhích về phía mình, tựa hồ tìm không được hởi thở quen thuộc, khẽ nhíu mày.

Severus cũng đơn giản nằm xuống, ôm người vào lòng, quả nhiên, Harry lập tức dựa vào lòng anh, thoải mái cọ cọ. Thoạt nhìn cực kỳ thỏa mãn.

Severus vì lo lắng đã hai ngày không ngủ, lúc này anh không chống được mệt mỏi rã rời, chốc lát sau cũng ngủ.

Vì vậy, trong buổi chiều ấm áp này, vương tử và người yêu của mình…