[Harry Potter][Drahar] Nghiệp Quật

Chương 1



AUTHOR: Tinh Hà Vỹ Linh

BETA-ER: Dâu

- o0o-

Harry chán nản đập mặt xuống bàn, cố gắng ngó lơ mấy ánh mắt nào khinh bỉ nào tò mò và đủ thứ cảm xúc từa lưa tá lả mà Harry chả đời nào có hứng nghiên cứu quyện vào nhau xung quanh bản thân.

"Cậu ổn không, Harry?" Cậu chàng tóc đỏ mặt đầy tàn nhan bên cạnh vừa gặm đùi gà vừa hỏi. Không cần ngẩng đầu, nghe cái giọng nghèn nghẹn kia Harry cũng đủ biết Ron đang vừa nhai cái gì đó – mùi thì có vẻ là đùi gà nướng đặc sản Hogwarts chỉ sáng thứ hai mới có, vừa nói.

"Ronald Weasley! Mình phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa, đang nhai thì đừng có nói!!!" Cô nàng tóc xù ngồi đối diện quát. Giọng Hermione vang lên cùng với một tiếng rầm thật lớn, Harry cảm thán trong lòng, may mà phu nhân Pince không ra đại sảnh đường ăn sáng, nếu không chờ đợi Ron chính là vài thần chú cô nàng mới học tuần trước trong tiết bùa chú vì cậu ta dám làm Hermione bị cấm không được mượn sách trong vài ngày, hoặc có lẽ là vài tuần hoặc nếu tệ hơn có thể là vài tháng.

"Không, mình ổn mà." Harry hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, cầm ly nước ép bí đỏ bên cạnh lên nhấp một ngụm, nạp thêm chút năng lượng để có thể chống lại mấy ánh mắt đang nhào về phía mình như chị ong nâu thấy mật kia.

"Ừm.....Potter." Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ cái ghế trống bên cạnh, chưa đợi Harry ngẩng đầu lên, dùng giọng nói hết sức thân thiện hỏi "Cái gì?", người ấy đã tự nói luôn "Nghe nói cậu thích con trai hả?"

"Hả?" Harry cố đè cảm giác muốn gào vào mặt người kế bên của mình lại, liên tục lẩm nhẩm mấy quy tắc ứng xử lịch sự mà mình bị ép học với Malfoy cả một mùa hè. Thật lòng mà nói, Harry chưa bao giờ cảm ơn nó như ngày hôm nay, ít nhất nó có thể giúp cậu không cầm ngay cái tô súp kem nấm ngon tuyệt cú mèo kia úp vào mặt tên đang nói.

"Không có." Chàng trai với mái đầu đen rối bù mỉm cười, dùng chất giọng hết sức bình tĩnh nói. Đôi mắt xanh lá khuất sau cặp kính tròn tắm đẫm ánh nắng ban mai tinh nghịch vọt vào đại sảnh đường, khiến trái tim các cô gái (và cả vài chàng trai) thịch một tiếng, chệch nhịp.

"Nhưng cậu nói cậu không thích con gái mà....." Sư tử kia lại nói – tạ Merlin vì Harry vẫn còn đủ bình tĩnh để nhìn xem cậu ta nhà gì.

Harry mỉm cười, hai mắt cong cong nhìn cậu chàng trước mặt. Cậu ta có mái tóc nâu xoăn tít xò lò, tóc cùng màu với mắt, và chết tiệt đôi mắt 10/10 vì uống độc dược cận thị của Harry, cậu thậm chí còn có thể thấy được đuôi tóc của của cậu ta màu vàng cháy xém do phơi đầu dưới ánh mặt trời nóng bỏng, Harry, lần đầu tiên sau khi cầm chai độc dược chữa cận thị do giáo sư Snape nấu, nguyền rủa con mắt tinh tường của mình, bằng cả tấm lòng, cậu không có nhu cầu nhìn thấy vấn đề tóc tai của người khác.

"Tôi nói tạm thời...." Harry nói, nhưng chưa kịp nói hết, đã bị sư tử nhỏ đối diện nhảy vào họng: "Thì là không rồi...."

Đuôi lông mày Harry giần giật, biểu cảm lịch sự tiêu chuẩn có qua trường lớp nứt vỡ. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh bản thân, nhưng có vẻ lần này Merlin đã không phù hộ cậu chàng. Lửa giận chính thức bùng lên, cháy cao như hai ba người khổng lồ đứng trên vai nhau.

"Má nó!" Harry đứng dậy, dậm mạnh chân lên ghế, dùng chất giọng không cần bất kỳ thần chú hay đạo cụ nhưng vẫn vang dội quát. Mấy ánh mắt trong đại sảnh đường lập tức đổi thành kinh ngạc, hoảng sợ, thậm chí còn có vài lửng nhỏ hết hồn làm rơi nĩa hoặc dao bạc, bầu không khí trong đại sảnh đường cũng lặng hẳn đi, chỉ còn mỗi tiếng dao nĩa rớt xuống đất leng keng, và cả câu "má nó" văng vẳng.

Ngay cả các giáo sư trên bàn dài giáo sư cũng buông dao nĩa, nhìn nhân vật chính trong tin đồn gần đây.

"Dỏng tai lên mà nghe cho kỹ đây-" Harry hít một hơi thật sâu, sâu đến mức tất cả mọi người trong đại sảnh đường như có thể thấy lồng ngực hơi ngăm khuất sau lớp áo đồng phục kia phồng lên: "-tôi nói là, tôi tạm thời không có hứng thú với con gái, chứ không có nghĩa là tương lai gần và xa sẽ không. Bộ tai mấy người chỉ để trưng cho đẹp hay gì, con người chứ có phải con ngươi đâu mà không có tai, nếu mấy người cảm thấy mình không có nhu cầu nghe nhận thông tin thì nói một tiếng, cảm thấy làm người chán quá muốn làm sinh vật mắc ói không có tai gì đấy thì cũng nói một tiếng luôn, tôi mới học được một vài thần chú biến hoá trong một cuốn sách cổ đây, đang chán vì không tìm được cái gì thí nghiệm đây!" Cậu ngừng lại và hít đầy không khí vào lồng ngực đang kêu gào oxi: "Và tôi nói mình tạm không có hứng với con gái, không có nghĩa là tôi có hứng với con trai! Tôi! Bây giờ! Tạm thời! Không có hứng! Với con người!!!"

Sau đó Harry bỏ chân xuống, cầm balo má Lily đến muggle giới mua bên cạnh lên, bực bội đi về phía cửa, nhưng mới đi được nửa đường, cậu bỗng ngừng lại, bình thản cướp lời của vị giáo sư áo chùng đen tóc đen trên bàn dài giáo sư: "Nhà Gryffindor trừ hai mươi điểm vì làm ồn trong đại sảnh đường ảnh hưởng đến các nhà khác." rồi cất bước đi tiếp.

Ron và Hermione bị bỏ lại trên bàn dài bốn mắt nhìn nhau, sau đó người vội vàng gặm hết cái đùi gà trên tay, người vội vàng ăn hết cái pudding mình đang ăn dở, đứng dậy đuổi theo sư tử tóc đen mắt xanh lá đã khuất bóng đại sảnh đường.

"Wow...." Trong đại sảnh đường im ắng đột nhiên có người cất tiếng cảm thán, mọi ánh mắt hiển nhiên đổ dồn về bàn dài Slytherin.

"Wow....lâu lắm rồi tớ mới thấy ổng nổi điên lên vậy luôn á." Người nói là một sư tử con với mái tóc đỏ sẫm rối tung rối mù, đôi mắt màu hạt dẻ đảo qua đảo lại giữa bóng lưng người mới đi và sư tử nhỏ với mái tóc xoăn tít thò lò bên bàn dài Gryffindor, cuối cùng dừng lại bên cô gái với mái tóc đen ngắn đến vai bên cạnh mình. Nó cười tươi rói, khoe mấy cái răng trắng đến mức ánh nắng phản chiếu trên răng nó khiến mắt rắn nhỏ kế bên muốn đui: "Cậu thấy tớ nói đúng không, Serena?"

"Làm ơn gọi tôi là Snape, chúng ta không thân đến thế, cậu Potter nhỏ." Serena lạnh lùng nói, bình thản gập cuốn sách về rồng mình đang đọc dở lại, bỏ vào túi không gian, đứng dậy, quay gót rời khỏi đại sảnh đường.

"Này, Titus, cậu có thấy giọng của cậu ấy lúc gọi mình là "cậu Potter nhỏ thì nhẹ lại không?" Henry dùng cùi chỏ chọt chọt rắn nhỏ bên cạnh.

"Ha ha." Rắn nhỏ tên Titus cười gượng hai tiếng, sau đó quay mặt sang chỗ khác, tập trung giải quyết miếng bít tết trên dĩa.

Henry tự cho nụ cười gượng kia của Titus là đồng ý, cho nên sau một hồi nhấp nha nhấp nhỏm, nó quyết định đứng dậy, túm balo muggle má Lily mua chung một cửa hàng với cái của anh trai, vọt ra khỏi cửa, vừa chạy vừa la í ới: "Serena, chờ mình với."

"Ha ha." Dumbledore ngồi trên bàn dài giáo viên bật cười, vuốt râu nói với giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám điển trai bên cạnh: "Mấy đứa nhỏ nhiều năng lượng quá nhỉ, Tom."

"Ha ha." Giống Titus, giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cũng đáp lại cụ Dumbledore bằng hai tiếng cười gượng, buông dao nĩa xuống bàn, lấy khăn tay mình luôn mang theo lau nhẹ khoé miệng, nở nụ cười đặc trưng của quý tộc. Hắn đứng dậy, tạm biệt cụ hiệu trưởng: "Thầy ở lại từ từ dùng bữa, tôi có tiết, đi trước, chúc ngài một sáng tốt lành."

Sau đó rời khỏi đại sảnh đường.

HẾT CHƯƠNG 1