Hạt Dẻ Và Chanel

Chương 1



1

Cửa thang máy mở ra, các nhân viên vội bấm thẻ trước chín giờ, lần lượt đi vào.

Tôi bị chen đến góc trong cùng.

Trợ lý của tôi, Hà Tinh Tinh, đang bưng một ly cà phê, lách vào khi thang máy chuẩn bị đóng lại.

Thang máy chậm rãi đi lên đến tầng 39.

Một số người lục tục đi ra, trong thang máy tức khắc thoáng không ít.

Hà Tinh Tinh vừa quay đầu thì thấy tôi ở đây. Cô ấy liền cười một tiếng: "Chào buổi sáng, chị."

"Chào buổi sáng." Tôi mỉm cười gật đầu.

Ra khỏi thang máy, Hà Tinh Tinh bước chậm theo sau: "Chị, người phụ trách của quảng cáo Thịnh Phi muốn hẹn gặp chị."

"Trước hội nghị dự án, chị không gặp bất kỳ ai của phía đối tác.”

Nói xong, tôi cũng không quên nhắc nhở cô ấy: "Mười rưỡi mở họp như cũ, em sửa lại tài liệu kinh doanh hôm qua gửi cho chị."

"Vâng ạ.” Hà Tinh Tinh khéo léo gật đầu, sau đó đưa cà phê trong tay cho tôi: "Mùi vị đậm đà, đặc biệt pha cho chị.''

"Cảm ơn." Tôi cầm lấy cốc cà phê, cười với cô ấy một cái.

Cô trợ lý nhỏ này mới nhậm chức chưa đầy nửa năm, là thế hệ sau 95, đầy sự trẻ trung liều lĩnh, làm tôi luôn nhức đầu.

Nhưng không thể không nói dù cô ấy mới nhậm chức nhưng thái độ làm việc rất tích cực, biết có qua có lại, làm vừa lòng người khác.

Buổi sáng họp, buổi chiều xét duyệt đề án của các công ty đối tác.

Lại là một ngày bận rộn không dứt.

Trước mắt thì phần đề án này gần như là hoàn mỹ, từ cảm quan sản phẩm, chiến lược chủ chốt, đến phương thức quảng bá đều hoàn toàn đánh bại ý tưởng của các công ty khác, không biết bài quảng cáo này do người lành nghề nào nghĩ ra.

Cho đến khi mở thư ra xem công ty nào đấu thầu dự án, nhìn tên công ty đơn giản và thân phận của người đại biểu, tôi ngạc nhiên khi thấy được cái tên quen thuộc.

Quảng cáo Thịnh Phi, Lâm Mặc.

Chỉ vỏn vẹn sáu chữ, bén nhọn như mũi dao, như kim nhọn đâm vào mắt, như dao sắc đâm vào xương.

Tôi cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp Lâm Mặc lần nào nữa.

Nếu như cuộc đời này còn gặp lại, khi đó tôi hẳn là đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, gặt hái được nhiều thành công.

Ánh đèn sân khấu lung linh, phía dưới đám đông nhốn nháo, ánh đèn huỳnh quang bay lượn. Lâm Mặc đứng lẫn trong đám người đang hò hét, ngửa mặt chứng kiến cả người tôi tỏa sáng lấp lánh. Nếu kết quả thật sự như vậy, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh dậy.

Có câu nói: Nhớ mãi không quên chắc chắn sẽ gặp lại.

Dưới tác dụng của nỗi nhớ – một phạm trù vượt qua cả tâm lý học, sau mười năm, tôi gặp lại hắn dưới thân phận đối tác.

Ngành thương mại nhỏ như thế đấy, nghiệt duyên càng là bám riết không tha.

Ổn định tâm lý, tôi gửi tin nhắn cho Hà Tinh Tinh bên cạnh: "Chị cần tất cả thông tin về công ty quảng cáo Thịnh Phi, càng chi tiết càng tốt. Nhanh!"

Mấy phút sau, Hà Tinh Tinh lắp bắp trả lời: "Chị, tất cả thông tin em đã thu thập xong, vẫn cần sắp xếp lại một chút..."

"Hôm nay em có thể không tăng ca không? Trước trưa mai em gửi chị được chứ ạ?"

Nói xong, cô ấy gửi một bó hoa hồng sáng lấp lánh và icon mặt cười.

Tôi nhìn thời gian bên cạnh góc máy tính, năm giờ năm mươi phút ngày 20 tháng 5 năm 2021, cách giờ tan làm còn mười phút.

Thôi, không ai đưa tay đánh gương mặt người đang cười.

Vả lại hôm nay là ngày 520*, khắp nơi rải đầy cơm chó.

(*“520” có nghĩa là ngày 20 tháng 5. “520” đọc theo phiên âm tiếng phổ thông Trung Quốc là “Wǔ’èr líng”. Gần giống với âm “wǒ ài nǐ”, “我爱你” có nghĩa là “anh yêu em” hoặc “em yêu anh”và là ngày lễ dành riêng cho phụ nữ.)

Tôi cũng không muốn mình là mụ phù thủy ép buộc cấp dưới làm thêm giờ.

Nghĩ đến đây, tôi trả lời lại cô ấy bằng một icon mỉm cười từ tốn.

Hà Tinh Tinh lập tức trả lời lại một đôi môi đỏ thẫm: "Cảm ơn sếp, chúc chị 520 vui vẻ!"

Không chú ý đến cô ấy nịnh hót nữa, tôi tiếp tục xem xét lại đề án kia, định vạch ra chỗ sơ hở nào đó, hoặc có thể tìm được lý do chính đáng để bác bỏ nó ngay trước mặt mọi người.

Nhưng sau khi kiểm tra ngược xuôi, ngoài việc phát hiện có một số phần không chặt chẽ nhưng cũng không gây ảnh hưởng lớn thì chiến lược cơ bản là hoàn toàn kín kẽ.

Lâm Mặc ơi Lâm Mặc, mười năm không gặp, anh vẫn kín kẽ như trước.

Cúi đầu làm việc lâu, đầu tôi lại bắt đầu đau âm ỉ, thậm chí toàn bộ cánh tay phải cũng bắt đầu tê dại.

Bởi vì Lâm Mặc, trong lòng tôi đã không thoải mái, không ngờ thân thể chết tiệt này cũng bắt đầu gây sự muốn đình công, bệnh cũ tật mới thay phiên nhau ùa về.

Từ tâm lý đến sinh lý, từ trong ra ngoài đều không yên.

Tắt máy tính, tôi gọi điện cho A Lệ rồi xuống tầng, lái xe đến dưới quán dưỡng sinh vật lý trị liệu Trung y.

Không biết bắt đầu từ khi nào, quán dưỡng sinh này đã trở thành cảng tránh gió giúp tôi nghỉ ngơi lấy sức sau mỗi lần làm việc.

May mắn A Lệ còn biết điều ở lại trông quán, không tham gia cái ngày 520 bỏ đi này.