Hậu Ái

Chương 17



Rất lâu sau, anh tháo ốp điện thoại ra rồi ném vào thùng rác, nghiêng đầu nhìn cô ta.

Lam Thấm vẫn còn đứng ở đây, hơn nữa đang nhìn anh với vẻ e dè.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cách Lam Thấm nhìn anh đã biến thành như vậy, thật ra Văn Trạch Lệ đã quen cách mọi người nhìn mình như thế từ lâu, anh không có phản ứng gì.

Đèn neon bên ngoài lờ mờ, chiếu xuống mặt Lam Thấm, hình như còn có hai hàng nước mắt.

Đây là kiểu phụ nữ hoàn toàn trái ngược với Thẩm Tuyền, tất nhiên Văn Trạch Lệ rất hiểu cô ta, dù sao lúc trước hai người cũng từng bên nhau sáu năm.

Sáu năm này, Lam Thấm rất thích ra vẻ, cô ta rất sợ nếu mình không giả vờ thì không thể tiếp tục ở cạnh anh được nữa. Cô ta cứ giả tạo mãi, mà Văn Trạch Lệ cũng nhận ra.

Đôi khi cảm thấy rất vô vị.

Nhưng cũng hiểu cô ta cũng khó khăn, khó làm gì được ở nhà họ Lam.

Có một khoảng thời gian dài, nhà họ Lam hành động nể mặt anh, anh quan tâm cô ta nhiều hơn một chút thì nhà họ Lam sẽ không dám làm gì cô ta, còn nếu anh ít quan tâm.

Thì sẽ xảy ra chuyện quá mức.

"Em..." Lam Thấm chần chừ bước lên trước, định nói chuyện.

Văn Trạch Lệ không đáp lời.

Chỉ chờ cô ta nói cho hết.

Kết quả Lam Thấm ấp úng, qua một hồi chỉ được một từ em, yếu ớt đáng thương.

Văn Trạch Lệ cau mày, nhìn về phía câu lạc bộ kia: "Cô tới đây với Lam Huệ à?"

"Phải." Lam Thấm đảo đầu lưỡi, đáp lại anh.

Chuyện ly hôn này xuất hiện đột ngột trong phạm vi của Văn Trạch Lệ, Lam Thấm gần như không thể nào biết được.

Văn Trạch Lệ: "Vậy cô đi đi."

Anh kéo cổ áo xuống, trên người còn vương mùi rượu, đi về phía chiếc xe đang đỗ. Người lái xe thay đã ngồi chờ sẵn ở ghế lái, vừa mới xoay người, Lam Thấm đứng cách đó không xa bỗng lên tiếng.

"Văn Trạch Lệ, anh vốn dic chưa từng thích em, anh là kẻ lừa đảo." Giọng nói hơi chói tai ở cửa quán bar.

Động tác của Văn Trạch Lệ khựng lại, anh ngước mắt nhìn sang.

Lam Thấm cũng không quan tâm gì nữa, cô ta chỉ vào mình: "Nhiều năm như vậy, mà anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào với em."

Nếu có hứng thú thì lúc cô ta tỏ vẻ, anh đã tỏ ý có suy nghĩ như thế với cô ta từ lâu rồi, nhưng anh không hề, không có một chút nào.

Văn Trạch Lệ nhướng mày.

Mà lúc này, trong đầu anh bỗng nhớ về một chút xúc động ở cửa phòng Thẩm Tuyền vào tối hôm đó. Văn Trạch Lệ nắm cửa xe, một giây sau, anh ngồi vào trong xe, cả người thả lỏng dựa ra sau, trong mắt mang theo vẻ bối rối, nói với người lái xe thay: "Lái xe."

Vài phút sau.

Điện thoại của anh vang lên.

Là Thẩm Tuyền gửi tới.

Văn Trạch Lệ liếc xem một cái, một lúc sau vẫn chưa trả lời.

Thẩm Tuyền: [ Trong nhà không có cái áo sơ mi nào hết. ]

Thẩm Tuyền: [ Có phải cậu Văn nhớ nhầm rồi không? ]

...

Không phải nhớ nhầm.

Anh để điện thoại xuống, wechat lại vang lên tiếng ting ting.

Tiêu Nhiên: [ Anh lấy được áo sơ mi chưa? Không lẽ anh thiếu cái áo sơ mi đó à? ]

Nhiếp Tư: [ Cậu ấy không thiếu. ]

Văn Trạch Tân: [ Em phát hiện ra cái gì đây? Hả? Hả? ]

Chiếc xe màu đen chạy đi, Lam Thấm không lên tiếng mà đứng đó với vành mắt rưng rưng. Tiêu Nhiên lấy một chiếc ô lớn đen lớn từ quầy bar, đi ra rồi nghiêng đầu nhìn Lam Thấm.

Cuối cùng anh ấy cũng kéo mũ xuống, anh ấy đi qua, lúc đi ngang qua người cô ta, giọng nói như hòa vào không khí: "Cậu ấy đâu thể giữ thể diện cho cô mãi được đúng không? Hửm?"

Lam Thấm sửng sốt.

Quay đầu nhìn Tiêu Nhiên.

Nhưng người đàn ông đã ngồi vào trong xe.

Bóng cây lướt qua thân xe, đèn đường rải rác chiếu vào trong xe, Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa đều uống rượu nên ngồi ở ghế sau, người lái xe thay ở ghế lái chạy xe trong im lặng.

Nhiếp Thừa nhìn Thẩm Tuyền một cái, đột nhiên anh ta hỏi: "Ly hôn là cảm giác thế nào?"

Thẩm Tuyền ngẩng đầu, nhìn sang Nhiếp Thừa rồi thản nhiên nói: "Cũng giống như đàm phán thất bại một dự án hợp tác."

Câu trả lời này hoàn toàn ngoài ý muốn.

Nhiếp Thừa nở nụ cười: "Quả nhiên, trong lòng em thì hôn nhân cũng là một vụ hợp tác."

Tầm mắt của Thẩm Tuyền rơi vào một điểm, tạm dừng vài giây, sau đó khóe mắt cũng cong lên, cô nói: "Hợp tác còn đáng tin hơn hôn nhân."

Cô chỉ cần điều này.

Nhiếp Thừa lại thở dài trong lòng.

Anh ta không tham gia vào chuyện buôn bán của gia tộc, chỉ có thể nói với Thẩm Tuyền về chuyện nghiên cứu khoa học hoặc vài chuyện thú vị lúc còn đi học ở Anh. Anh ta không tham dự được vào chủ đề sự nghiệp của Thẩm Tuyền.

Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghĩ đến cậu Văn vào hôm nay.

Xe đi vào cửa biệt thự.

Nhiếp Thừa mở cửa xe cho Thẩm Tuyền, đỡ nhẹ cô xuống xe: "Vậy ngủ sớm một chút."

"Anh cũng thế."

Thẩm Tuyền bước lên bậc thang rồi vào cửa, trong nhà có thêm một dì giúp việc, là nhà họ Thẩm đưa tới, vừa thấy Thẩm Tuyền trở về thì lập tức đi lên hỏi Thẩm Tuyền có muốn ăn khuya hay không, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, nói thầm hai câu.

Thẩm Tuyền cười ngồi xuống sô pha, uống một ly nước làm ấm bụng rồi nói với dì giúp việc: "Đến phòng ngủ phụ, tìm thử xem cậu Văn có để sót cái gì không, nhất là một cái áo sơ mi."

Dì giúp việc đáp lời rồi lên lầu.

Chỉ chốc lát sau, hai tay dì giúp việc trống trơn: "Không có ạ."

Thẩm Tuyền nhắn tin cho Văn Trạch Lệ, tiện thể nói với dì giúp việc: "Ngày mai gọi người tới đây tổng vệ sinh một lần."

"Vâng ạ."

Sáng hôm sau, Thẩm Tuyền quay về nhà họ Thẩm một chuyến, Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm đều đang ở nhà chờ cô, Mạc Điềm sờ tay cô: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

"Ngon ạ."

Thẩm Tiêu Toàn dặn dì giúp việc bưng tổ yến ra cho Thẩm Tuyền.

Sau khi ly hôn, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đều đến quán bar, Thẩm Tuyền gặp được Nhiếp Thừa của nhà họ Nhiếp ở đó, Thẩm Tiêu Toàn cũng biết, ông nói với Thẩm Tuyền: "Từ từ thôi, những chuyện đó không cần vội."

Thẩm Tuyền ăn tổ yến xong: "Vâng, không vội."

Cô không vội.

Toàn bộ người nhà họ Thẩm không sốt ruột.

Người sốt ruột là nhà họ Nhiếp.

Vất vả lắm nhà họ Thẩm mới có người độc thân độc thân, tất nhiên nhà họ Nhiếp phải nhanh chóng bám víu lấy, quan trọng nhất là Nhiếp Thừa có hứng thú, đây mới là điều là quan trọng nhất. Đó cũng là lý do tại sao trong khoảng thời gian này Nhiếp Thừa thường xuyên hẹn Thẩm Tuyền.

Dùng khăn giấy lau mồ hôi, Thường Tuyết dẫn một người phụ nữ đi vào. Thẩm Tuyền ngẩng đầu, thấy Lam Thấm đang mặc đồ công sở, không biết có phải vì khí chất không hợp hay là vì lý do nào khác, mà hình như Lam Thấm mặc đồ công sở không bộc lộ được khí thế, lúc đứng trước mặt Thẩm Tuyền thì có cảm giác hơi lép vế.

Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì, cô nói: "Nếu để cô lại thì cô phải làm việc cho tốt."

Tâm trạng của Lam Thấm phức tạp, nếu không phải mẹ ép cô ta tới, cô ta cũng không muốn đến. Cô ta gật đầu, sau đó lại nhìn Thẩm Tuyền, ở một mức độ nào đó, trong lòng cô ta đầy ý xấu, nếu có thể nhắc nhở Thẩm Tuyền mọi lúc rằng mình và Văn Trạch Lệ từng có một đoạn quá khứ, để Thẩm Tuyền hiểu rõ là không thể xóa nhoà cô ta.

"Dọn đồ đi, tới Văn thị." Thẩm Tuyền nói với Thường Tuyết.

Thường Tuyết đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn Lam Thấm với đôi mắt lạnh lùng: "Đi chuẩn bị đi, một lát nữa ra ngoài."

Nghe thấy hai từ Văn thị, trong lòng Lam Thấm giật thót.

Chỉ chốc lát sau, ba người đi ra ngoài, Thường Tuyết lái xe, Thẩm Tuyền ngồi ở ghế sau, Lam Thấm ngồi ở ghế phụ, đi thẳng một đường tới Văn thị, lúc trên đường lớn, Thường Tuyết gọi điện thoại cho trợ lý của Văn Trạch Lệ trước để thông báo.

Trợ lý ở đầu bên kia cúp máy.

Mở cửa văn phòng của Văn Trạch Lệ ra, thò đầu vào nói: "Chủ tịch Văn, tổng giám đốc Thẩm tới đây bàn chuyện của tập đoàn Túc Lợi."

Văn Trạch Lệ đang ngậm điếu thuốc xem biểu đồ, anh khựng lại một láy, cầm điếu thuốc gẩy vào gạt tàn thuốc: "Cô ấy tới?"

Trợ lý sửng sốt.

Câu hỏi gì đây?

Anh ta gật đầu.

"Đúng vậy."

Văn Trạch Lệ dập tắt điếu thuốc, dựa ra sau: "Được, mang tài liệu tới phòng họp đi."

"Vâng."

Trợ lý ra ngoài sắp xếp, Văn Trạch Lệ đứng lên, vô thức nới cổ áo ra, lập tức tới phòng họp, vừa mân mê bút máy vừa chờ người.

Chỉ chốc lát sau, ngoài hành lang truyền đến tiếng giày cao gót.

Văn Trạch Lệ sửa sang lại cổ áo, nhìn sang với vẻ cà lơ phất phơ.

Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần, hôm nay Thẩm Tuyền áo sơ mi có ren và quần, bàn tay đút trong túi quần bước vào, cô nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái.

Văn Trạch Lệ híp mắt lại, buông bút máy hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Thẩm Tuyền ngồi xuống: "Tạm được, cậu Văn thì sao?"

Văn Trạch Lệ gật đầu: "Ngon lắm, Nhiếp Thừa..."

Anh còn chưa dứt lời thì màn hình điện thoại đã sáng lên, anh nhấn mở.

Bên trên là một vài hoạt động gần đây của Nhiếp Thừa, còn cẩn thận đến mức có một dòng ghi [ Lúc mười giờ rưỡi tối tháng XX, đưa cô cả nhà họ Thẩm quay về biệt thự Lam Loan, chỉ dừng lại chưa tới một phút đã rời đi.]

Thấy một dòng này, Văn Trạch Lệ nhướng mày lên, mang theo chút nhẹ nhõm rồi tắt điện thoại.

Lại ngẩng đầu.

Chỉ thấy Thẩm Tuyền im lặng liếc nhìn điện thoại của anh một cái.

Văn Trạch Lệ thản nhiên nói: "Nhiếp Thừa ra nước ngoài nhiều năm, sau khi về thì phải điều tra rõ ràng về anh ta đúng không? Không phải lúc trước tổng giám đốc Thẩm cũng điều tra tỉ mỉ về Cố Trình hay sao?"

Lời giải thích trông hoàn mỹ như thế.

Nhưng thật ra lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Thẩm Tuyền gật đầu: "Chủ tịch Văn cẩn thận như thế cũng đúng thôi."

Lúc nhà họ Cố vừa vào thủ đô, vốn liếng cũng bị cô lục đến tận đáy.

Thường Tuyết lại trợn trắng mắt, Thẩm Tuyền đâu có điều tra Cố Trình kỹ càng tỉ mỉ tới mức này, chi tiết tới nỗi tối hôm qua Nhiếp Thừa đưa Thẩm Tuyền về cũng phải ghi chú lại bên trong.

Cô ấy ho khan một tiếng.

Tiếng động này đã đập tan bầu không khí game theory [1] giữa hai người nắm quyền, lúc này Văn Trạch Lệ mới chú ý tới những người còn lại, anh nhìn lướt qua, không ngờ lại phát hiện Lam Thấm cũng ở trong phòng họp.

[1] Lý thuyết trò chơi hay đối sách luận, lý luận ván cờ là một cách tiếp cận để hiểu và phân tích hành vi hay quyết định của mỗi cá nhân và các nhóm cá nhân trong một tình huống mâu thuẫn.

Anh nhướng mày.

Thẩm Tuyền nhìn theo tầm mắt của anh, mắt nhìn thoáng qua Lam Thấm, nói: "Cô Lam đến chỗ tôi thực tập một chút, chủ tịch Văn muốn dạy cái gì, cũng có thể cho cô ấy theo, sau này cô ấy có năng lực hơn rồi, chủ tịch Văn có thể dẫn người đi."

Còn chưa dứt lời, Văn Trạch Lệ giống như bị tát vào mặt, anh nhìn dáng vẻ thoải mái hào phóng của Thẩm Tuyền, cười khẩy ra tiếng: "Tổng giám đốc Thẩm có lòng rồi."

"Nhưng tôi không cần trợ lý nữ đi theo."

Nói xong, anh gõ xuống bàn: "Chúng ta bắt đầu trước, đừng để lỡ thời gian quý giá của tổng giám đốc Thẩm."

Nói xong câu này, anh cầm tài liệu đưa cho Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nhận lấy.

Thẩm Tuyền tiếp nhận tập đoàn Túc Lợi từ tay của một người chú vào bốn năm trước, sau đó phát hiện nhà họ Văn cũng có cổ phẩn, ban đầu cô và Văn Trạch Lệ tính mở rộng xem sao.

Ai ngờ không nâng đỡ được, tập đoàn này rất lớn, treo thông báo bán nhiều lần cũng không bán được, còn kéo dài nữa thì sẽ trở thành một mớ hỗn độn.

Sắp tới Tết rồi.

Ai cũng mong có thể xử lý xong tập đoàn này trước Tết.

Thẩm Tuyền bắt chéo đôi chân dài, cầm bút máy rồi dựa lưng vào ghế nghe anh nói.

Không bàn về chuyện khác, riêng về tài năng thì Văn Trạch Lệ rất giỏi, anh chỉnh lại đồng hồ, chỉ vào tài liệu, nhìn Thẩm Tuyền nói: "Theo ý cô là tạo thế? Tạo dấu hiệu giả như nó đang bị tranh giành, sau đó bán nó đi?"

Thẩm Tuyền gật đầu: "Túc Lợi cũng có những hạng mục xuất sắc, chỉ là tiếng tăm của truyền thống cũ quá lớn, khiến cả tập đoàn như bỏ trống, vì vậy trông nó không có giá trị."

Văn Trạch Lệ nhìn cô.

Đuôi lông mày nhướng lên cao, mỉm cười nói: "Cô cho tôi một ý tưởng hay rồi đấy."

Trong mắt Thẩm Tuyền hiện lên vẻ thắc mắc.

Đôi mắt của cô rất đẹp, lúc nghi ngờ cũng có thể nhìn ra.

Anh nhếch môi, nhìn cô vài giây rồi nói: "Chúng ta tiến hành cải tổ tiền vốn đi."

Cái này khiến Thẩm Tuyền hơi bất ngờ.

Cô ngồi thẳng người: "Tách ra?"

"Đúng." Văn Trạch Lệ cũng ngồi thẳng người theo, sau đó đứng dậy, anh lấy bút vạch ra kế hoạch vào chỗ trống trên trang giấy, vạch ra từng kế hoạch.

Thẩm Tuyền thò đầu xem.

Hai người lập tức sáp lại gần, Văn Trạch Lệ khựng lại rồi rũ mắt nhìn cô.

Thẩm Tuyền xem kế hoạch xong, cô ngồi lại, dựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ xuống cánh tay một hai cái, sau đó cô nhìn sang Văn Trạch Lệ: "Được đấy."

Giống như đang nói chuyện với cấp dưới vậy, mang theo sự tán thành.

Văn Trạch Lệ tức đến mức bật cười.

Đặt bút xuống, nói: "Vậy chúng ta tham khảo xem nên tách ra thế nào."

Thẩm Tuyền gật đầu.

Hai người tiếp tục bàn chuyện tách ra, trong phòng hội nghị rất yên tĩnh, trợ lý, Thường Tuyết và Lam Thấm đều giữ im lặng, Lam Thấm đứng ở phía sau, nhìn Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền nói chuyện với nhau như vậy, không coi ai ra gì, quan trọng nhất là Thẩm Tuyền nói cái gì, Văn Trạch Lệ cũng có thể tiếp lời, mà Văn Trạch Lệ lên tiếng, Thẩm Tuyền cũng có thể hiểu được, nhưng cô ta lại gần như không hiểu những điều bọn họ nói.

Lam Thấm không nhịn được mà siết chặt nắm tay.

Lúc này Thẩm Tuyền dừng lại, cô nói với Lam Thấm: "Lại đây rót cà phê cho chủ tịch Văn.”

Lam Thấm tỉnh táo lại rồi lập tức gật đầu, mang bình cà phê qua rót cho Văn Trạch Lệ, mắt lại nhìn anh với vẻ hờn dỗi.

Văn Trạch Lệ dùng đầu ngón tay xoay bút, không nhìn ly cà phê kia lẫn Lam Thấm.

Chỉ nhìn sườn mặt của Thẩm Tuyền lúc nói chuyện với Thường Tuyết.

Sau đó lại nói chuyện thêm mười phút, bản thân Thẩm Tuyền muốn uống cà phê, cô để cho Lam Thấm rót, rót xong thì cô gõ bàn nói: "Rót thêm cho chủ tịch Văn đi."

Lam Thấm khựng lại, cô ta phát hiện Văn Trạch Lệ không uống ngụm cà phê nào, anh dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, một tay khác thì gõ bàn phím laptop, Lam Thấm liếc nhìn Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền hất cằm.

Không hiểu sao, vào khoảnh khắc đó Lam Thấm lại cảm thấy Thẩm Tuyền đang tạo cơ hội cho cô ta và Văn Trạch Lệ.

Cô ta ôm tâm trạng thấp thỏm không yên, bước từng bước đến bên cạnh bàn, cầm bình cà phê lên định rót vào ly.

Một bàn tay to vươn ra rồi che miệng ly lại.

Gập laptop lại, tiếng động rất lớn, phòng họp yên tĩnh, Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn sang, Văn Trạch Lệ nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu sau đó mới lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Thẩm nhọc lòng quá."

Thẩm Tuyền vừa nghe đã hiểu ngay, cô thản nhiên nói: "Chủ tịch Văn không cần cảm ơn tôi đâu."

"Nên làm thôi."

Hàm dưới của Văn Trạch Lệ căng chặt, không lên tiếng nữa.

Thật ra câu chuyện đã đi đến hồi kết, sau khi lên kế hoạch thêm một lần nữa, Thẩm Tuyền bên này dẫn Thường Tuyết và Lam Thấm đứng dậy rời đi, Văn Trạch Lệ để trợ lý tiễn các cô.

Nhìn bóng lưng của Thẩm Tuyền.

Anh bực bội kéo cổ áo.

Trợ lý quay về thì thấy cả người Văn Trạch Lệ vùi vào ghế dựa, vẻ mặt lạnh lùng.

Trợ lý khựng lại một lát, đứng bên cạnh bàn: "Cậu Văn?"

Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ nhúc nhích, anh nói: "Cậu có cảm thấy tổng giám đốc Thẩm đang làm mối cho tôi và Lam Thấm không?"

Trợ lý: "... Rất rõ ràng."

Cả công ty chỉ có anh ta biết Văn Trạch Lệ và tổng giám đốc Thẩm vừa mới ly hôn, anh ta nghĩ thế, bỗng cảm thán một câu: "Hóa ra tổng giám đốc Thẩm chỉ lạnh nhạt bên ngoài thôi, nhưng bên trong lại rất tốt bụng."

"Tốt bụng?" Văn Trạch Lệ hỏi lại.

Trợ lý nhìn anh một cái, phát hiện vẻ mặt của anh không đúng thì lập tức im miệng không hé răng nữa.

Văn Trạch Lệ: "Đúng là rất tốt bụng."

Hừ.

Mới là lạ. Cô tốt bụng chỗ nào chứ.

Ra khỏi Văn thị, Thường Tuyết đi lái xe tới đây, ba người lên xe, sau khi lên xe thì Thẩm Tuyền nghỉ ngơi một chút, Thường Tuyết vừa điều khiển xe, vừa nói với Lam Thấm về công việc tiếp theo, chuyện cải tổ tiền vốn nhắc tới hôm nay cần phải đưa ra một bảng số liệu chi tiết tỉ mỉ, Thẩm Tuyền nghe hai người nói chuyện.

Cô mở mắt ra nói: "Chuyện này giao cho Lam Thấm làm đi, Thường Tuyết hỗ trợ."

Thường Tuyết im lặng, đáp một tiếng.

Lam Thấm quay đầu nhìn Thẩm Tuyền một cái: "Được."

Thẩm Tuyền không nhìn cô ta mà nhắm mắt lại.

Xe đến công ty nhà mình, Thẩm Tuyền quay về phòng làm việc của mình rồi nói với Thường Tuyết: "Gọi phó tổng giám đốc qua đây."

Thường Tuyết đồng ý.

Chỉ chốc lát sau, phó tổng giám đốc bước vào, Thẩm Tuyền ngồi trên ghế, thảo luận với phó tổng giám đốc về kết cấu của vườn sinh thái. Lúc hai người đang nói chuyện rất tập trung thì điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên.

Cô nhận cuộc gọi: "Xin chào, tôi là Thẩm Tuyền."

Đầu bên kia, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới: "Tổng giám đốc Thẩm, năng lực của nhân viên công ty các cô ngày càng kém, có tí số liệu thế này mà cũng tính sai được à?"

Người gọi tới là Văn Trạch Lệ.

Thẩm Tuyền sửng sốt, cô nhỏ giọng hỏi: "Số liệu gì cơ?"

"Túc Lợi."

Anh vừa dứt lời.

Cửa đã bị mở ra.

Thường Tuyết kéo Lam Thấm tiến vào, hung hăng nói: "Tổng giám đốc Thẩm, Lam Thấm tự ý quyết định gửi số liệu của Túc Lợi đi."

Gọi thẳng tên Lam Thấm, mà còn dùng giọng rất lớn.

Văn Trạch Lệ ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy, anh cười lạnh một tiếng: "Tổng giám đốc Thẩm cũng giữ người vô dụng bên cạnh à?"

Thẩm Tuyền: "..."

Vài giây sau, Thẩm Tuyền lại nói: "Chủ tịch Văn cũng rất nghiêm khắc với người thân thiết của mình mà."

Văn Trạch Lệ ở đầu bên kia cứng họng.

Một lúc lâu sau.

Anh mới nói: "Cô ấy không phải người thân thiết của tôi."

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Thẩm Tuyền không quan tâm chuyện Lam Thấm có phải người thân thiết của Văn Trạch Lệ hay không, cô để điện thoại xuống, nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Lam Thấm, cô hỏi Thường Tuyết: "Cậu cho cô ta gửi à?"

"Tất nhiên là không rồi, tôi nói cho cô ta biết phải làm cái gì, sau đó gửi cho tôi, tôi xét duyệt xong sẽ gửi lại cho cô ta, rồi cô ta mới được gửi cho tập đoàn Văn thị."

"Kết quả cô ta không làm thế, cũng không báo với tôi mà gửi thẳng qua đó luôn, vừa rồi trợ lý của chủ tịch Văn đã gửi mấy dấu chấm hỏi tới đây, giống như tát vào mặt tôi vậy."

Thường Tuyết nói với vẻ tức giận, cũng dùng sức đẩy Lam Thấm về phía trước.

Lam Thấm co bả vai lại.

Thẩm Tuyền nhìn sang Lam Thấm, cô nói thẳng: "Vừa rồi Văn Trạch Lệ hỏi tôi, có phải đang nuôi kẻ vô dụng không."

"Tôi không phải người vô dụng, tôi đã dò lại số liệu rồi." Mặc dù bây giờ trông Lam Thấm yếu đuối thế thôi, nhưng vẫn là cô chủ nhà họ Lam, từ trước đến giờ chưa từng lăn lộn trong chốn công sở, hoàn toàn không thể nói gì, huống chi người nói cô ta lại còn là Thẩm Tuyền, vì thế lập tức đáp trả lại, trong lòng cô ta oán trách mẹ, cũng hận Thẩm Tuyền ỷ thế hiếp người như thế.

Thẩm Tuyền nhướng đuôi lông mày, nhìn dáng vẻ này của Lam Thấm, cô khoanh tay lại: "Cô không phải kẻ vô dụng, vậy tại sao không hiểu tiếng người?"

"Tôi không tin, Văn Trạch Lệ sẽ không nói tôi như vậy."

Thẩm Tuyền: "Vậy cô đi tìm Văn Trạch Lệ đi, tới xí nghiệp Văn thị mà làm."

Đây là sa thải.

Thường Tuyết thở phào một hơi, cuối cùng người này cũng để cô ta cút. Cô ấy lập tức túm Lam Thấm đi ra ngoài, Thẩm Tuyền quay về chỗ rồi ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện với phó tổng giám đốc.

Một chút ầm ĩ này, không có bất cứ ảnh hưởng gì với cô.

Phó tổng giám đốc cũng biết cô Lam này, ông ấy còn thấy rất bất ngờ khi Thẩm Tuyền nhận người đó, bây giờ có cơ hội để hỏi, ông ấy hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, sao lúc trước lại giữ cô ta thế?"

Thẩm Tuyền: "Để xem cô ta có thể ngu tới mức nào."

Phó tổng giám đốc: "..."

Qua một tiếng sau, câu này truyền tới tai Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn trợ lý đang đứng đó, trên mặt trợ lý hiện lên vẻ ngượng ngùng, thế mà sáng nay anh ta còn nói tổng giám đốc Thẩm tốt bụng.

Anh ta khụ một tiếng: "Không ngờ Tổng giám đốc Thẩm cũng không hiền lành gì."

Văn Trạch Lệ thu hồi tầm mắt, nói: "Cô ấy vốn không hiền lành mà."

Giọng điệu rất lạnh nhạt.

Nhưng có thể nhận ra có chút gì đó khác lạ.

Trợ lý sửng sốt.

Anh ta nghe nhầm sao?

Sao lại cảm thấy có chút cưng chiều nhỉ.

Tám giờ tối, Văn Trạch Lệ cầm áo khoác xuống lầu, vừa đến cửa ra vào, chuẩn bị lấy chìa khóa thì nghe thấy tiếng Lam Thấm gọi anh, Văn Trạch Lệ khựng lại, anh quay đầu nhìn: "Sao cô lại ở đây?"

Lam Thấm chần chờ nói: "Anh không nhận điện thoại của em."

"Sau đó?"

Lam Thấm bụm mặt: "Không phải bản thân em muốn tới nhà họ Thẩm, là mẹ em nhất quyết muốn em đi, bà ấy nói với em rằng vì anh chọc giận Thẩm Tuyền, nên sau này Thẩm Tuyền sẽ ra tay với nhà họ Lam bọn em, sau đó bà ấy còn muốn em phải giống với Thẩm Tuyền..."

Văn Trạch Lệ bất ngờ nói: "Cô không thể nào giống với Thẩm Tuyền được."

Lam Thấm lập tức nhìn anh.

Khóe mắt còn vương nước mắt.

Văn Trạch Lệ nói tiếp: "Cô sẽ mãi cũng không tài giỏi được như cô ấy."

"Văn Trạch Lệ." Lam Thấm thật sự không dám tin.

Văn Trạch Lệ thản nhiên chỉnh lại cổ áo sơ mi, giọng điệu lạnh nhạt: "Về đi."

Nói xong, anh mở cửa xe.

Lam Thấm lại như phát điên, ôm lấy anh: "Không phải lúc trước anh nói rằng mình xem Thẩm Tuyền như đối thủ sao? Không phải anh rất ghét cô ta à? Không phải anh rất ghét cô ta à?"

Văn Trạch Lệ vặn ngược tay cô ta lại, túm lấy rồi kéo ra, xoay người và lạnh lùng nói: "Đúng, tôi xem cô ấy như đối thủ, nhưng mà, tôi không hề ghét..."

Tôi con mẹ nó không ghét...

Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Thẩm Tuyền ngủ trên sô pha.

Tôi con mẹ nó không ghét cô ấy.

Ngược lại.

Dường như tôi...

Văn Trạch Lệ dừng động tác lại, trong đôi mắt hẹp dài là vẻ nặng trĩu.

Anh đẩy mạnh Lam Thấm ra.

Sau đó mở cửa xe ngồi vào, một tiếng ầm vang lên, xe khởi động, Mercedes-Benz màu đen chạy băng băng cuốn theo khói bụi trong gió, Lam Thấm ngã dựa vào thân xe bên cạnh.

Sắc mặt tái nhợt.

Ngơ ngác nhìn chiếc xe kia nghênh ngang rời đi.

Hôm đó trước cửa cao ốc 188, anh cũng như thế, thấy cô ta lạnh đến vậy mà chỉ bảo cô ta trở về. Anh đã thay đổi từ lâu rồi, không đúng, trước cả lúc đó, anh vẫn luôn giống như màn sương vậy.

Chiếc ô tô màu đen đi thẳng tới biệt thự, lúc này đèn trong biệt thự đã sáng trưng, Văn Trạch Lệ xuống xe, chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi bước về phía cửa lớn, lúc này Thẩm Tuyền cũng mặc một bộ váy dài màu be đi xuống từ trên bậc thang.

Lúc nhìn thấy anh thì hơi kinh ngạc.

Thẩm Tuyền hỏi: "Chủ tịch Văn tới nhà tôi làm gì thế?"

Văn Trạch Lệ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, một lúc sau mới nói: "Nhà tôi nhà cô gì chứ, biệt thự này..."

"Chúng ta ly hôn rồi." Thẩm Tuyền cắt ngang.

Một lúc sau, Văn Trạch Lệ mới đáp: "...Đúng vậy."