Hậu Ái

Chương 22



Chuyện tối hôm qua cũng không giấu diếm, tin tức đã sớm truyền ra ngoài, Thẩm Tuyền vừa xuống xe đi vào hội trường, có rất nhiều người nhìn thấy cô cũng qua đây hỏi thăm rồi quan tâm.

Thẩm Tuyền xã giao với từng người một.

Tình cảnh bi thảm của Liêu Yến của thành phố Hải, mọi người cũng hiểu rõ rồi, đa số đàn ông vây quanh Thẩm Tuyền đã thu hồi những ý nghĩ khác đó, vẻ mặt cũng trở nên kính cẩn.

Thường Tuyết ở bên cạnh thấy vậy thì thở dài một hơi.

Cô ấy thấy nhiều người đàn ông ban đầu có thiện cảm với Thẩm Tuyền, sau đó bởi vì Thẩm Tuyền quá mạnh mẽ, vài ngày đã có thể thay đổi suy nghĩ, lập tức trong sáng hơn.

"Chú ý chân của cậu một chút." Thường Tuyết đỡ hờ Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền lắc đầu: "Không sao."

Hội nghị cấp cao hôm nay chủ yếu là giao lưu ngành nghề, bằng cách rút thăm, hai người phụ trách của hai công ty sẽ lên sân khấu trò chuyện, ngoài ra còn có phóng viên ghi chép ở bên cạnh.

Sau khi rút thăm.

Thẩm Tuyền chung với Giang Úc, cô cầm tờ thăm rồi gật đầu với Giang Úc.

Giang Úc cũng cười với cô.

Văn Trạch Lệ ở bên này không tham gia rút thăm, hôm nay cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Văn lại giảm, vẫn là do chuyện ly hôn lên men, anh cầm laptop ngồi trong phòng nghỉ, đôi chân dài giang rộng ra, lập kế hoạch cứu vớt giá cổ phiếu với người ta, không ít người biết được tin tức này cũng cảm thấy cậu cả nhà họ Văn rất mạnh mẽ.

Cũng thế này rồi, còn có thể vô cảm ở lại hội nghị cấp cao.

Văn Trạch Lệ đeo tai nghe, đầu ngón tay giữ tai nghe màu đen, bên đó là giọng nói lải nhải của cổ đông.

"Người khác ly hôn toàn là giấu giấu diếm diếm, cậu thì hay rồi, để một đứa con gái cưỡi trên đầu, còn kéo dài như vậy nữa, chúng tôi sẽ khởi động hệ thống bỏ phiếu."

Giọng nói của Văn Trạch Lệ trầm thấp, có phần lười nhác: "Qua hai ngày nữa rồi nói, nếu như không kéo lại được, tôi tự nguyện từ chức."

"Được thôi, đây là cậu nói đấy."

Văn Trạch Lệ: "Là tôi nói."

"Hừ." Những cổ đông này bị Văn Trạch Lệ chèn ép mấy năm, cuối cùng cũng có cơ hội cắn ngược lại anh một phát, từng người trong cuộc họp video thật sự không nhường lấy nửa bước.

Văn Trạch Lệ vừa gõ bàn phím, nói chuyện với người khác.

Ánh mắt vừa liếc nhìn Thẩm Tuyền ở bên kia, chân cô đi lại vẫn vững vàng, vì mặc quần dài nên tự nhiên cũng không nhìn ra được tình trạng của đôi chân.

Cổ đông bên kia lại nói thầm: "Sau này ai cưới cô con gái nhà họ Thẩm thì thật sự xui xẻo.”

Văn Trạch Lệ: "Im miệng."

Vị cổ đông đó: "... Sao đấy, chẳng lẽ không phải cô ta khiến cậu ra nông nỗi này sao?"

Văn Trạch Lệ cười một tiếng: "Tôi tình con mẹ nó nguyện."

"Cậu điên rồi à, chính cậu đã kết hôn rồi muốn tìm gái, sao không biết che giấu chút đi, hoặc là cũng đừng trắng trợn như thế, bây giờ cậu đang kéo bọn tôi xuống nước cùng cậu đó."

Văn Trạch Lệ: "Tôi không tìm cô nào."

"Không tìm? Nếu là tôi, cũng phải kiểu nghe lời như Lam Thấm ấy, loại như Thẩm Tuyền thì không chịu nổi, tôi có thể hiểu cho cậu."

Văn Trạch Lệ cười lạnh: "Ông hiểu cái thá gì."

Bên kia tức điên rồi.

Văn Trạch Lệ trực tiếp tắt video.

Lại ngẩng đầu.

Thẩm Tuyền và Giang Úc cũng đã lên sân khấu rồi.

Giang Úc nhìn điện thoại, lại gần nói với Thẩm Tuyền: "Lần này Văn Trạch Lệ hơi phiền toái, nếu như cổ phiếu lại giảm như vậy, rất có khả năng anh ta sẽ nhường vị trí CEO."

Thẩm Tuyền ừ một tiếng: "Anh ta xứng đáng."

Giang Úc nhướn mày: "Này không phải một ngày làm vợ chồng cũng là tình nghĩa mãi mãi sao?"

Thẩm Tuyền cười nhạt: "Con người của tôi làm chuyện gì cũng chỉ suy xét cho bản thân."

Giang Úc: "..."

Được thôi.

Quả thật rất ngang ngược.

Loại lời này, bình thường toàn là đàn ông nói.

Hai người lặng lẽ trò chuyện, mọi thứ đã sẵn sàng, ống kính ngắm chuẩn họ, phóng viên ở bên cạnh múa bút thành văn, cũng đảm đương vị trí người chủ trì, ném cho hai ông lớn vài câu hỏi.

"Những năm này Thẩm thị không theo đường lối truyền thống, mở đầu một con đường mới là kết hợp với Internet, trong ba mươi năm tới, tôi tin rằng ý thức bảo vệ môi trường sẽ khắc vào trong lòng của người dân, trong sách giáo khoa sẽ lấy bảo vệ môi trường, khỏe mạnh và an toàn làm hướng học tập quan trọng.”

Giang Úc cười tiếp lời: "Đây cũng là điều tôi muốn nói, khỏe mạnh là chuyện tôi luôn muốn làm."

Gió thổi đến làm rối sợi tóc của Thẩm Tuyền, vào lúc này cả hội trường lặng ngắt như tờ, Thẩm Tuyền và Giang Úc nhắc đến vấn đề cấp bách cần giải quyết ngay lập tức.

Đôi chân dài của Văn Trạch Lệ vắt chéo, nhìn xem biểu đồ chứng khoán.

Nghe giọng nói của Thẩm Tuyền.

Tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía đều dành cho Thẩm Tuyền và Giang Úc, phóng viên bên này lại hỏi thêm vài câu khác, Giang Úc nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Tuyền, cuộc trò chuyện khoảng chừng hai mươi phút rất nhanh đã kết thúc. Thẩm Tuyền lại giành được sự chú ý của rất nhiều người, chẳng qua sự chú ý lần này cũng chỉ vì muốn hợp tác với cô.

Sau khi xuống sân khấu.

Thẩm Tuyền cảm thấy chân còn hơi đau nhức, không đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, mà đi về phía sau sân khấu, hậu trường không có người, cô có thể cởi giày ra xem thử mắt cá chân.

Hậu trường có vài chiếc ghế sô pha, Thẩm Tuyền chọn một cái trong đó rồi ngồi xuống, cởi giày rồi cúi đầu nhìn, rõ ràng mang giày đế bằng nhưng vẫn bị cọ sát, có hơi ứa máu.

Cô rút một tờ giấy rồi ấn vào chỗ chảy máu, vẫn hơi đau.

Lúc chuẩn bị rút tờ thứ hai thì trước mặt tối sầm, cô ngước mắt nhìn. Văn Trạch Lệ nhìn cô từ trên cao xuống, một giây sau anh ngồi xổm xuống.

Nắm lấy mắt cá chân của cô.

Thẩm Tuyền giãy dụa.

Văn Trạch Lệ: "Đừng cử động."

Giọng nói của anh rất trầm.

Sau đó xé miếng băng cá nhân mình mang đến.

Thẩm Tuyền nhìn miếng băng cá nhân, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng lại bỗng tỉnh ngộ, đáng ra nên mua một miếng băng cá nhân để dùng.

"Để tự tôi làm." Cô với lấy.

Văn Trạch Lệ trực tiếp nâng chân cô rồi đặt trên đầu gối, Thẩm Tuyền ngả người ra sau, nét mặt thay đổi, vừa định nói chuyện thì phía cửa đông cũng có người đẩy cửa đi vào.

Thẩm Tuyền vô thức giãy dụa mạnh hơn.

Sau đó, nghe thấy bên đó có người nói chuyện.

Vẫn là giọng nói quen thuộc của một người.

Một giọng trong đó là Lam Thấm.

Một giọng là của cô chiêu nhà họ Tần ở thủ đô - Tần Sương.

"Hôm nay cậu nhìn thấy chưa? Vẻ mặt mấy người đó nhìn Thẩm Tuyền như gặp quỷ vậy, tên Liêu Yến bị đánh thành như vậy, hơn nữa tớ nghe nói Thẩm Tuyền còn tính đưa anh ta vô tù."

Lam Thấm: "Ừ, nhìn thấy rồi."

"Vậy nên cậu thấy rồi sdos, đàn ông bình thường cũng không thích Thẩm Tuyền đâu, tớ không biết cậu đang lo lắng điều gì."

Lam Thấm: "Tớ định tối nay rời khỏi chỗ này, những chuyện đó đều có bố mẹ tớ và chị lo liệu, tớ ở đây chỉ là dư thừa thôi."

"Tối qua tớ thật sự thấy anh ấy nổi giận với Thẩm Tuyền."

“Không phải điều đó có nghĩa là bọn họ ở chung không vui vẻ sao?"

Lam Thấm: "Cậu không hiểu, lúc trước chuyện gì tớ cũng báo cho anh ấy biết, thậm chí tớ còn mong anh ấy dạy dỗ Lam Huệ, rồi làm khó dễ cô ta, nhưng anh ấy chưa từng làm như vậy.”

Tần Sương: "Anh ta thật sự không dạy dỗ Lam Huệ thay cậu?"

"Không có."

Tần Sương: "... Tối hôm qua anh ta đánh tên Liêu Yến kia?"

Lam Thấm: "Ừ."

Tần Sương: "Vậy cũng không chứng minh được gì, tên Liêu Yến đó là ai mà dám đến bên thủ đô của chúng ta dương oai chứ, tất nhiên cậu cả nhà họ Văn phải dạy dỗ rồi."

"Cậu nghĩ ngợi nhiều rồi, cậu nghĩ xem, ánh mắt của những người đàn ông nhìn Thẩm Tuyền hôm nay, có bao nhiêu là kính nể... Chậc, không ai dám thích cô gái như vậy, chẳng phải sợ mạng quá dài sao, đàn ông chỉ thích kiểu cậu..." Tần Sương ôm cánh tay, tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của Lam Thấm lại trực tiếp lướt qua cô ta, nhìn phía sau, trong mắt là vẻ khó tin được.

Tần Sương quay đầu theo.

Vừa nhìn đã ngẩn ra.

Trên ghế sô pha đó, Thẩm Tuyền ngồi trên sô pha, Văn Trạch Lệ quỳ một gối xuống, bàn tay lớn nắm lấy mắt cá chân cô.

Hình ảnh đó vô cùng thân mật.

Không chỉ thế mà bàn chân của Thẩm Tuyền còn đặt trên đầu gối anh, người đàn ông tự hạ thấp địa vị đỡ lấy bàn chân cô.

Không khí yên lặng trong nháy mắt.

Tần Sương buông cả cánh tay xuống.

Người ta có thể tưởng tượng được địa vị của Văn Trạch Lệ ở thủ đô, từ khi nào anh làm vậy với một người phụ nữ?

Lam Thấm hơi run rẩy.

Ánh mắt của Văn Trạch Lệ có phần lạnh lùng, nhưng anh lại vô thức nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền cảm thấy lời nói của họ rất thú vị, cô nhân cơ hội này thu chân về, cúi người dán miếng băng cá nhân, đứng dậy rồi nói: "Cậu Văn, trở lại tôi sẽ trả anh miếng dán khác.”

Nói rồi, cô đi ra ngoài.

Sự lạnh nhạt và thờ ơ của cô rất rõ ràng.

Văn Trạch Lệ nửa ngồi, đầu lưỡi anh chạm vào răng dưới rồi đứng dậy từ trên mặt đất.

Người đàn ông nửa ngồi trên mặt đất vừa đứng dậy, khí thế đã trở lại.

Anh nhìn Lam Thấm, hỏi: "Rất không khéo, tôi thích cô gái này."

Lam Thấm càng run rẩy hơn.

Văn Trạch Lệ đút tay vào túi, anh nói: "Vẫn phải cảm ơn cô, là cô đã cho tôi hiểu rõ tình cảm với cô ấy."

Lam Thấm không nói nổi một câu.

Cô ta không ngờ chuyện sẽ phát triển đến như vậy, lúc đầu cô ta bị Lam Huệ kéo đến sân bay, trên đường ra sân bay thì đánh nhau với Lam Huệ, trong lúc vội vàng gọi điện cho Văn Trạch Lệ, bày tỏ bản thân sắp chết rồi, Văn Trạch Lệ vẫn không quan tâm cô ta, mãi đến khi hôn lễ kết thúc mới đến, cô ta tưởng từ nay về sau mình có thể bắt được anh.

Ai mà ngờ.

Không hề có.

Rốt cuộc là vì sao, hơn nữa cô ta đã làm gì để anh hiểu được, cô ta đã làm những gì.

Đã làm gì mà đẩy Văn Trạch Lệ về phía Thẩm Tuyền. Vừa nãy anh lại ngồi xổm xuống rồi nắm lấy chân Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ dứt lời thì xoay người rời khỏi.

Sắc trời bên ngoài âm u, gió rất lớn, cả thủ đô chìm vào mùa đông, anh tìm hình bóng Thẩm Tuyền giữa đám người nhưng không tìm thấy, trong lòng lập tức có chút hốt hoảng.

Anh không thể quên được ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tuyền.

*

Sau khi Thẩm Tuyền rời khỏi đây, Thường Tuyết đã đi tìm cô rồi: "Ôi trời ơi, tôi đã nghĩ cậu chắc chắn sẽ đến hậu trường, chân vẫn ổn chứ."

Thẩm Tuyền vén ống quần lên: "Dán cái này rồi, tôi cảm thấy chúng ta có thể mua để dự phòng."

Thường Tuyết cúi đầu xem: "Trời ạ, băng cá nhân à, được thôi."

"Chỉ là trở về cậu phải đến bệnh viện chụp phim."

Gần đây Thẩm Tuyền toàn bị thương ở vị trí này.

Thẩm Tuyền gật đầu: "Ngày mai kết thúc rồi đi chụp luôn."

"Ừ."

Hội nghị tiếp theo sắp kết thúc rồi.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết không ở lại nữa, hai người về thẳng khách sạn, buổi tối có người mở tiệc và mời bọn họ cùng ăn cơm, Thẩm Tuyền đồng ý rồi.

Trở về tắm rửa, đổi một bộ trang phục khác, cột gọn đầu tóc rồi xuất phát.

Ở lầu hai của khách sạn.

Trong phòng riêng.

Bàn ăn vẫn đang được chuẩn bị, đầy người ngồi trên ghế sô pha, Văn Trạch Lệ dựa vào cửa sổ gọi điện thoại, không để ý Thẩm Tuyền đã bước vào, lúc này có người nói một tiếng: "Cậu Văn giỏi đó, cổ phiếu nhà họ Văn bắt đầu tăng rồi."

Cả đám người sôi nổi nhìn màn hình.

Nhà họ Văn thả ra tin tức giành giải vô địch thế giới về động cơ không người lái, động cơ không người lái này là vũ khí bí mật mà nhà họ Văn luôn giấu diếm, trước khi tham gia cuộc thi còn không có ai coi trọng, dù sao trong nước đã tham gia nhiều rồi, nhưng thật sự giành giải thưởng thì lại lác đác chẳng bao nhiêu.

Cổ phiếu lập tức nghịch chuyển.

Văn Trạch Lệ gắng gượng cười, anh ngồi bên bệ cửa sổ, vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền không nhìn anh, trực tiếp ngồi cạnh Giang Úc, những người còn lại ồn ào chúc mừng Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ đứng dậy đi qua, chống lên lưng ghế sô pha rồi ngắm nghía điện thoại, anh nói: "Tổng giám đốc Thẩm, em không chúc mừng tôi sao?"

Thẩm Tuyền ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Tôi chỉ thấy đáng tiếc, anh vẫn chưa rớt đài."

Văn Trạch Lệ: "..."

Trong nháy mắt, cả phòng lặng ngắt như tờ.