Hậu Ái

Chương 30



Thẩm Tuyền hất tay Văn Trạch Lệ ra rồi xoay người bỏ đi, ngoài cửa phòng riêng có một người phục vụ, anh ta nói bằng tiếng Nhật: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Văn Trạch Lệ đứng tại chỗ, gân xanh trên cổ nổi lên, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn cô gái kia biến mất ở cửa chính. Cảnh tượng ngày hôm nay, nói là lắng nghe câu chuyện tình yêu, chi bằng nói là Thẩm Tuyền để anh hiểu được tình yêu.

Thứ cô muốn là một lòng một dạ nhưng anh không làm được.

Đồng thời ngay từ đầu, cô đã nhìn thấu ác ý trong cuộc hôn nhân này của anh.

Lam Thấm thấy một lúc lâu mà Văn Trạch Lệ vẫn không nhúc nhích, cô ta chần chừ đi đến, chỉ thấy anh đứng đó ngẩn người như một con thú đi lạc.

Văn Trạch Lệ đã quen làm con cưng của trời, anh ngông cuồng và phách lối, xưa nay không để ai vào mắt, phụ nữ cũng phải ngước lên mà nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát vì một người phụ nữ.

Lam Thấm nhìn anh, cuối cùng cô ta cũng hiểu rằng lợi thế của mình đã mất.

Cô ta không là gì so với Thẩm Tuyền.

*

Vì uống rượu nên Thẩm Tuyền không thể lái xe, cô gọi một người lái thay ở cửa. Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền nhìn điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ từ người trong nhà.

Cô gọi lại, Thẩm Tiêu Toàn bắt máy: "Con uống rượu à?"

Thẩm Tuyền: "Vâng, con gọi người lái thay."

"Ừm, sau này bố sẽ cố gắng để tài xế trong nhà đưa đón con." Thẩm Tiêu Toàn lo lắng không phải không có lý. Thân phận của Thẩm Tuyền còn đó, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, nếu không phải người của mình thì ít nhiều gì cũng có phần không yên tâm.

Thẩm Tuyền gật đầu: "Vâng, sau này con sẽ để tài xế đưa đón."

Thẩm Tiêu Toàn: "Vậy cúp nhé, con về nhà họ Thẩm đi."

"Vâng."

Sau khi cúp máy, cô cảm thấy vẫn chưa say nên cô mở wechat, gửi tin nhắn cho Trần Y.

Thẩm Tuyền: [ Hôm qua chị đã nhận được thiệp cưới rồi. ]

Trần Y: [ Em còn tưởng chị chưa nhận được, đang chuẩn bị gửi lại cho chị đây. ]

Thẩm Tuyền: [ Chị bận quá nên quên. ]

Trần Y: [ Thời gian trôi nhanh quá. ]

Trước đó còn đang bàn chuyện cưới hỏi với hai bên gia đình, giờ đã chuẩn bị kết hôn. Trần Y cảm thán một câu, mấy giây sau cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, lại gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền.

Trần Y: [ Gần đây người trong giới đều đồn rằng cậu cả Văn đang theo đuổi chị, chị thấy sao? ]

Thẩm Tuyền: [ Cũng bình thường. ]

Trần Y: [ Hahaha, chồng cũ theo đuổi vợ cũ, thật thú vị.]

Thẩm Tuyền: [ Ồ ]

Trần Y lại nói: [ Em cảm thấy chị sẽ đáp "ồ", chị rất thích dùng tâm trạng này mà. ]

Thẩm Tuyền: [ Người đó là em, không phải chị. ]

Trần Y: [ Em hiểu chị mà. ]

Thẩm Tuyền lười trả lời Trần Y, đúng lúc cũng đến cổng nhà họ Thẩm, quản gia đã chờ bên ngoài từ sớm, ông ấy nhận xe rồi đưa Thẩm Tuyền vào nhà.

Thẩm Tuyền đưa túi xách cho người giúp việc, cô tháo dây buộc tóc, ngồi xuống ghế sofa và gọi: "Bố."

Mạc Điềm đưa cho Thẩm Tuyền một ly sữa bò.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô một cái: "Đêm nay con gặp ai?"

Thẩm Tuyền nói: "Một người bạn."

Cô không nói là Văn Trạch Lệ, cũng không nói là Lam Thấm.

Thẩm Tiêu Toàn thấy cô giấu giếm nên cũng không hỏi nữa.

Nếu như ông biết Thẩm Tuyền gặp Văn Trạch Lệ, như vậy ông sẽ đoán được sự thay đổi trong lòng Thẩm Tuyền. Thẩm Tiêu Toàn đổi đề tài, nói sang một chuyện khác: "Cậu hai Văn kết hôn, con muốn thêm quà mừng không?"

Thẩm Tuyền nói: "Cho Trần Y một ít đi."

Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: "Vậy thì thêm một chút của hồi môn cho con bé."

Thẩm Tuyền: "Vâng."

Thẩm Tiêu Toàn lại nói: "Vào lễ cưới, bố đề nghị con nên đi cùng Nhiếp Thừa."

Thẩm Tuyền: "Hai nhà chúng ta đi chung ạ?"

Thẩm Tiêu Toàn suy nghĩ một hồi: "Như thế cũng được."

Ông nghịch khay trà và nói: "Trước mắt trừ nhà họ Nhiếp ở thủ đô, chúng ta không nên để lộ tin xấu với bất kỳ gia tộc nào khác."

Tiêu Nhiên của nhà họ Tiêu là một thằng nhóc độc ác xấu xa, từ lâu người ta đã nói rõ muốn tìm vợ có xuất thân bình thường, còn người nhà họ Cố kia thì cũng đang dây dưa không rõ với một nữ minh tinh. Những gia tộc có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Thẩm, nếu không kết hôn thì cũng là người lăng nhăng.

Thẩm Tuyền: "Dạ."

Đây là vì đề phòng trong một sự kiện lớn, có người nhiều chuyện hoặc thỉnh thoảng nói vài câu không xuôi tai ảnh hưởng đến hôn lễ, việc vui thì phải tổ chức và tham gia thật vui vẻ.

"Được rồi, để con bé lên lầu tắm rửa đi, mùi rượu nồng quá rồi." Mạc Điềm ngồi bên cạnh lải nhải, Thẩm Tiêu Toàn ngậm miệng, ông xua tay cho Thẩm Tuyền đi.

Thẩm Tuyền mỉm cười, cô vuốt tóc mình, không lạnh nhạt như khi ở ngoài mà mang theo chút lười biếng, sau đó đi về phía cầu thang.

Mạc Điềm đi theo cô, bà nói: "Sáng nay vừa được tặng mẫu mới của mùa này, con chọn hai bộ đi, mẹ sẽ nhờ người ta sửa lại một chút là có thể sử dụng khi tham gia lễ cưới rồi."

Thẩm Tuyền kéo tay mẹ mình: "Dạ."

"Sau này uống ít rượu thôi."

Thẩm Tuyền: "Vâng."

Mạc Điềm biết mình nói cũng không có tác dụng gì, cô cũng chỉ thuận miệng đồng ý mà thôi, lần nào bà cũng không nhịn được mà phải lải nhải vài câu.

Sau khi lên lầu tắm rửa, Thẩm Tuyền thiếp đi ngay.

*

Ngày hôm sau, công ty tổ chức cuộc họp cuối năm, Thẩm Tuyền xoa trán, tám giờ sáng cô lên xe của Thường Tuyết, Thường Tuyết nổ máy xe, cô ấy liếc nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.

Chờ đến khi đến gara tầng hầm của công ty, Thường Tuyết nói với Thẩm Tuyền: "Tối hôm qua tôi nhớ cậu uống rượu nên mới đến nhà hàng hôm đó đón cậu, tôi gặp cậu cả Văn."

Thẩm Tuyền: "Sau đó?"

Thường Tuyết: "Hình như anh ta khóc?"

Thẩm Tuyền đi giày cao gót bước vào thang máy, cô nói: "Không biết."

Thường Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô ấy chỉ biết họ hẹn nhau đi ăn cơm nhưng nguyên nhân cụ thể thì cô ấy không biết, rõ ràng cậu cả Văn đã bị Thẩm Tuyền cho ăn hành.

Thường Tuyết suy nghĩ một chút, cô ấy nói: "Cậu cảm thấy sau này cậu cả Văn có theo đuổi cậu nữa không? Hay là bỏ cuộc?"

Đến tận bây giờ, vấn đề Văn Trạch Lệ theo đuổi Thẩm Tuyền vẫn rất bí ẩn.

Trong mắt Thẩm Tuyền không có cảm xúc gì, cô chỉnh lại ống tay áo.

"Kệ anh ta đi."

Cửa thang máy vừa mở ra.

Trong không khí thoang thoảng mùi hương quen thuộc, Thường Tuyết bước tới hai bước và đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong xếp đầy hoa hồng.

Thường Tuyết nhìn về phía Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nhìn lướt qua một vòng, cô nói với Thường Tuyết: "Dọn dẹp một chút đi."

Thường Tuyết cười cười: "Được."

Tên chó chết kia vẫn chưa từ bỏ, lúc này còn đưa gấp đôi hoa hồng đến, chậc. Nhưng mà mùi hoa này rất thơm, có lẽ hôm nay cả văn phòng của Thẩm Tuyền sẽ toàn là mùi này.

Cuộc họp cuối năm kéo dài gần bốn tiếng, năm nay Thẩm thị đã hoàn thành tốt việc ở công viên sinh thái và việc nghiên cứu phát minh, chủ đề nghiên cứu tập trung vào chip và sức khỏe tinh thần.

Nhóm nghiên cứu này đã hợp tác với Văn thị vào ba năm trước.

Lúc ấy Thẩm Tuyền đã bỏ Văn Trạch Lệ một tháng. Vốn tưởng người đàn ông này sẽ mang thù nhưng không ngờ một tháng sau, Văn Trạch Lệ cầm kế hoạch hợp tác đến tìm cô. Hai người ký hợp đồng với nhau nhưng người sáng lập ra công ty nghiên cứu kia, anh ta đã bắt đầu kế hoạch Kaniu.

Kế hoạch Kaniu có quyền biểu quyết lớn, có thể bảo vệ công ty không bị thu mua ác ý, nhưng đồng thời việc bầu ban giám đốc và một số dự án, bên họ cũng có quyền giữ ý kiến của mình.

Điều này thật ra không hề thân thiện với các cổ đông như Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ nhưng Văn Trạch Lệ đồng ý với kế hoạch này, Thẩm Tuyền cũng đồng ý.

Đây là phòng ngừa rủi ro.

Nhưng năm nay công ty này đã làm rất tốt.

Tại cuộc họp, một số cổ đông của Thẩm thị muốn đến công ty tham quan, nhất là sẽ mang theo con cái đến xem thử. Thẩm Tuyền đồng ý, kết thúc hội nghị Thẩm Tuyền yêu cầu Thường Tuyết gọi điện thoại cho người phụ trách của công ty bên kia để xác định rõ thời gian.

Sáng hôm sau, Thẩm Tuyền dẫn theo bốn cổ đông và người nhà của họ, cả nhóm bay đến thành phố Đông.

Thành phố Đông là một thành phố ở phía Nam, lúc này bên kia hơi se se lạnh nhưng nếu đã thật sự lạnh thì sẽ rất lạnh. Thường Tuyết thấy tin nhắn trong nhóm của công ty, cô ấy nói thầm vào tai Thẩm Tuyền: "Hôm nay cậu cả Văn cũng gửi hoa hồng đến, để trong văn phòng của cậu."

Thẩm Tuyền lật tạp chí, ừ một tiếng.

Thường Tuyết không nhìn ra cảm xúc của cô, cô ấy lại ngồi ngay ngắn.

Khi đến thành phố Đông đã là giữa trưa.

Thẩm Tuyền và bốn cổ đông đến khách sạn trước, sau đó đi ăn cơm, ăn cơm xong cả đoàn người lái xe đến công ty bên kia, chiếc xe thương vụ màu bạc từ từ dừng lại.

Thẩm Tuyền xuống xe, trông rất gọn gàng nghiêm túc trong bộ đồ công sở.

Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz màu đen cũng dừng lại, cửa xe mở ra, Văn Trạch Lệ mặc áo sơmi trắng và quần tây, áo khoác vắt trên cánh tay. Anh nhìn thấy Thẩm Tuyền thì dừng bước: "Sang xem kết quả cuối năm à?"

Thẩm Tuyền lạnh nhạt nhìn anh: "Ừ."

Văn Trạch Lệ gật đầu, lông mày của anh vẫn sắc bén như cũ, nhưng khi nhìn Thẩm Tuyền lại có cảm giác không dám tới gần rồi lại không nhịn được muốn nhìn cô, anh chỉ vào váy của cô: "Bên này lạnh."

Thẩm Tuyền: "Không sao."

Các cổ đông đằng kia cũng đã xuống xe.

Khi nhìn thấy Văn Trạch Lệ thì mỉm cười: "Cậu cả Văn cũng ở đây sao?"

Văn Trạch Lệ đút tay vào túi, gật đầu với họ: "Ừ."

"Mời vào." Anh giơ tay ra hiệu.

Khí thế của một cậu chủ vẫn còn đó.

"Haha, được." Mấy cổ đông dẫn theo người nhà cùng bước lên bậc thang.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi phía sau, Văn Trạch Lệ đưa áo khoác cho Thường Tuyết.

Thường Tuyết thấy thế thì sững người hỏi: "Hả?"

Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền bên cạnh: "Cô ấy mặc như thế sẽ bị lạnh."

Thường Tuyết ồ một tiếng, cũng nhìn Thẩm Tuyền, sau đó cô ấy nói: "Không cần, cô ấy không sợ lạnh."

Văn Trạch Lệ không lên tiếng, anh chỉ nhìn Thường Tuyết, Thường Tuyết không dám từ chối, cô ấy đành đưa tay ra nhận. Thẩm Tuyền phớt lờ hành động của bọn họ, cô vừa đi vừa nói chuyện với cổ đông.

Công ty nghiên cứu này rất lớn, năm trước được rót thêm vốn, bên trong có rất nhiều đồ vật mới lạ. Ví dụ như người máy quét dọn, người trị liệu sức khỏe tâm thần, người máy mát xa nhỏ, còn có người phát thuốc.

Cái gì cũng có nhưng không trưng bày sản phẩm hoàn chỉnh, bên ngoài chỉ có một vài vật nhỏ.

Người phụ trách bước ra khỏi phòng nghiên cứu để đón tiếp, anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh lam, khi nhìn thấy Văn Trạch Lệ, anh ta gật đầu rồi vẫy tay với anh, Văn Trạch Lệ gật đầu.

Sau đó người phụ trách mới chào Thẩm Tuyền và các cổ đông.

Người phụ trách cũng được xem như bạn tốt của Văn Trạch Lệ, họ Tưởng.

Thẩm Tuyền bắt tay anh ta, cô nói: "Tôi dẫn cổ đông đến xem, còn có bọn trẻ nữa."

Tổng giám đốc Tưởng cười nói: "Không sao, trong này có rất nhiều thứ để chơi, tôi sẽ để trợ lý dẫn họ đi."

Thẩm Tuyền khẽ cười: "Cảm ơn."

Văn Trạch Lệ cúi đầu cầm viên kẹo bạc hà rồi cho vào miệng, ánh mắt dán trên người Thẩm Tuyền. Bên kia tổng giám đốc Tưởng đã nói xong, anh ta đi tới rồi nói với Văn Trạch Lệ: "Cậu cả Văn, mời đi bên này."

Văn Trạch Lệ liếc nhìn Thường Tuyết, anh nói với cô ấy: "Nếu như lạnh thì khoác thêm cho cô ấy."

Thường Tuyết ôm áo khoác lúng túng gật đầu.

Áo khoác có mùi hương nhàn nhạt, mùi thơm kia có tính công kích rất lớn.

Cô ấy nhìn Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền không thèm quan tâm đến Văn Trạch Lệ, cô đứng cạnh con của cổ đông, nhìn đứa nhỏ trò chuyện với người máy, người máy kia tức giận phun nước miếng.

Đứa nhỏ gào lên thật to, Thẩm Tuyền cũng che miệng cười.

Văn Trạch Lệ nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt kia từ tấm kính nối từ sàn nhà đến trần, khiến anh khó mà dời mắt nổi.

Tổng giám đốc Tưởng liếc anh một cái, trông có vẻ bí hiểm nhưng không thể hiện ra ngoài.

Ngay sau đó, tổng giám đốc Tưởng dẫn Văn Trạch Lệ và trợ lý của anh đi vào một căn phòng nghiên cứu khác, nhìn như muốn nói điều gì đó.

Bên này Thẩm Tuyền đang chơi với các cổ đông.

Nghiên cứu là một chuyện rất kỳ diệu, mỗi một khoảng thời gian sẽ có một đồ vật mới xuất hiện giúp cuộc sống này dễ dàng hơn. Tổng giám đốc Tưởng cũng phái một người phụ trách khác đi cùng Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền đứng một lúc rồi hỏi người phụ trách kia: "Gần đây có sản phẩm mới không?"

Người phụ trách là một cô gái, cô ấy cười nói: "Có, vẫn chưa giao danh sách dự án cho cô đúng không?"

"Tôi chưa thấy." Thẩm Tuyền nói.

Cô gái kia cười: "Tổng giám đốc Tưởng là như vậy đấy, nhất định phải chờ đến khi có kết quả mới nói với tổng giám đốc Thẩm."

Thẩm Tuyền không đáp lời, tổng giám đốc Tưởng này rất tự phụ, nếu như không có kết quả thì sẽ không báo lên.

Cô nói: "Tôi đi xem một chút."

Cô gái gật đầu: "Được."

Thẩm Tuyền là cổ đông, cô ấy không ngăn cản được.

Cô ấy dẫn Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi vào căn phòng nghiên cứu mà lúc nãy Văn Trạch Lệ đã vào, đó là một phòng thí nghiệm tâm lý, còn chưa đi đến nơi đã nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Cô gái kêu lên: "Đang làm thí nghiệm."

Cô ấy nhìn Thẩm Tuyền: "Hay là lát nữa chúng ta hãy đi vào nhé?"

Lúc này căn phòng nghiên cứu chỉ mở một cánh cửa bằng thủy tinh, người ở bên trong không nhìn thấy bên ngoài, đã bị che kín hết rồi.

Thẩm Tuyền đang muốn đến đó nghỉ ngơi với Thường Tuyết, lúc này cô thấy Văn Trạch Lệ đi vào phòng thí nghiệm một mình.

Cô gái ồ một tiếng: "Cậu cả Văn tham gia thí nghiệm rồi."

Thẩm Tuyền: "Đây là thí nghiệm về cái gì?"

"Tôi không biết, ngẫu nhiên thôi ạ." Cô gái cầm một cái máy tính bảng để bên cạnh rồi nhấn vào một app, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết không cần nhìn vào trong qua lớp kính nữa.

Có thể nhìn thấy trực tiếp từ màn hình máy tính bảng.

Sau khi Văn Trạch Lệ đi vào, anh ngồi xuống ghế rồi nới lỏng cổ áo, anh quét mắt nhìn ra ngoài một vòng, dường như đang ra hiệu với tổng giám đốc Tưởng.

Tổng giám đốc Tưởng cũng ra hiệu lại.

Văn Trạch Lệ mím môi ngả người ra sau rồi nhắm mắt lại.

Thoạt nhìn người đàn ông có vẻ lười nhác nhưng vẫn đẹp trai, càng đừng nhắc đến xương quai xanh lộ ra của anh. Ngay sau đó ánh sáng trong phòng thí nghiệm thay đổi.

Là màu tím.

Văn Trạch Lệ vẫn nằm im, anh nhắm mắt lại.

Nhưng trong máy tính bảng của cô gái lại có thêm một bóng người ở hiện trường, người đó đứng rất gần Văn Trạch Lệ. Bóng người rất mảnh mai và trông giống Lam Thấm, bởi vì trên cổ bóng người kia đeo sợi dây chuyền do chính cô ta thiết kế, độ nhận diện rất cao.

Thường Tuyết thấp giọng nói: "Mẹ kiếp, đấy chẳng phải là Lam Thấm sao?"

Cô ấy còn chưa nói hết, bóng người kia đã ngã ngồi xuống ghế.

Văn Trạch Lệ vẫn không nhúc nhích.

Ngay sau đó một bóng người khác xuất hiện trên máy tính bảng, đó là một phong cách khác, có thể mơ hồ nhận ra người kia mặc đồ công sở, quan trọng nhất là chiếc đồng hồ rất bắt mắt trên cổ tay của cô.

Thường Tuyết kêu lên, cô ấy nhìn về phía tay của Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền cụp mắt nhìn chiếc đồng hồ của mình.

Cô gái bên cạnh cô nói: "Đó là giấc mơ."

Sau đó, bóng người mặc đồ công sở kia cũng ngã ngồi xuống ghế.

Văn Trạch Lệ mở mắt ra, anh đứng dậy đi thẳng tới chỗ bóng người kia, nửa quỳ xuống trước mặt người đó, đôi mắt đỏ bừng lên, hai tay nắm lấy cái ghế.

Thường Tuyết: "... Ôi đệt."

Cô gái nghiêng đầu nghĩ ngợi sau đó nhìn Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, bóng người trong giấc mơ của cậu cả Văn là cô ư?"

Ánh mắt của cô ấy dán chặt vào chiếc đồng hồ trên cổ tay Thẩm Tuyền.