Hậu Ái

Chương 39



Khoảng thời gian trước Nhiếp Thừa ra nước ngoài, anh ta theo giáo viên của mình đến nước Anh tham gia mấy hội thảo nghiên cứu, lần này trở lại mới phát hiện thủ đô đã thay đổi rất nhiều.

Lý do lớn nằm ở chỗ mấy chuyện xấu, video và tin đồn giữa Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ.

Anh ta dùng thìa khuấy cà phê, hơi trầm tư.

"Xin lỗi, em đến trễ." Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.

Nhiếp Thừa ngẩng đầu lên.

Thẩm Tuyền mặc áo sơmi và váy, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, trên người có mùi hương lành lạnh pha chút xâm lược, Nhiếp Thừa cười nói: "Đúng lúc lắm."

Thẩm Tuyền cười nhẹ rồi ngồi xuống.

Nhiếp Thừa gọi cho Thẩm Tuyền một ly cà phê: "Em đi từ nhà đến à?"

Thẩm Tuyền: "Không phải."

Nhiếp Thừa đang định hỏi tiếp, anh ta chần chừ một lúc rồi không hỏi nữa.

Trong giới này có rất nhiều cô gái thích mùi nước hoa, rất nhiều cô gái có cách dùng nước hoa riêng biệt. Trên người Thẩm Tuyền luôn có mùi nước hoa cô hay dùng, trước giờ chưa từng thay đổi, thời gian dài mùi hương này như bám rễ trên người cô, vừa ngửi là biết.

Cà phê được mang lên, Thẩm Tuyền thêm một chút sữa rồi hỏi: "Lần này đến nước Anh, đàn anh có đến trường không?"

Nhiếp Thừa hoàn hồn, anh ta nhìn cô nói: "Không, anh không có thời gian."

Thẩm Tuyền gật đầu.

Nhiếp Thừa cầm lấy cái túi ở bên cạnh rồi đưa cho Thẩm Tuyền: "Anh mua tạp chí ở Anh cho em, anh mua nó ở tiệm sách cũ, em xem một chút đi."

Thẩm Tuyền nhướng mày, cô cầm lấy rồi quét mắt nhìn: "Cảm ơn, em rất thích."

Trước đó lúc làm blog ở Anh, Thẩm Tuyền rất thích sưu tầm những tạp chí này. Nhiếp Thừa thấy cô thích nên trong lòng cũng vui lây, chuyện trên thương trường anh ta không hiểu nhưng anh ta có thể cho cô thứ cô thích.

"Công ty đã nghỉ chưa?" Nhiếp Thừa hỏi.

Thẩm Tuyền dựa vào thành ghế, bắt chéo chân gật đầu: "Nghỉ rồi ạ."

"Em vẫn chưa được nghỉ à?"

Thẩm Tuyền cười yếu ớt.

"Đúng là vất vả quá."

Thẩm Tuyền: "Quen rồi."

Nhiếp Thừa gật đầu rồi chuyển sang những đề tài khác, nếu tiếp tục đề tài này thì anh ta cũng không biết phải nói thế nào. Anh ta ngửi mùi hương trên người Thẩm Tuyền, tự nhiên lại nhớ đến hơi thở trên người của cậu cả Văn. Chần chờ mấy giây, cuối cùng anh ta vẫn hỏi vấn đề kia: "Em định quay lại với Văn Trạch Lệ à?"

Thẩm Tuyền lật tạp chí, cô khuấy ly cà phê rồi thờ ơ nói: "Không."

Nhiếp Thừa thả lòng người, anh ta nhéo mi tâm: "Vậy em và cậu ta..."

Thẩm Tuyền khép tạp chí lại, thả cái thìa xuống, cô nhìn Nhiếp Thừa: "Trước mắt quan hệ có phần phức tạp."

Nhiếp Thừa lại thấy thấp thỏm. Một lúc sau anh ta nhẫn nhịn mà bưng ly cà phê lên uống một ngụm, Nhiếp Thừa nói: "Dự định ban đầu của nhà họ Nhiếp sẽ không thay đổi, hy vọng sẽ kết thông gia với nhà họ Thẩm, anh cũng...rất tình nguyện."

Thẩm Tuyền khẽ gật đầu, cũng không đáp lời.

Gần đây nhà họ Nhiếp xảy ra một số chuyện mà con cháu nhà họ Thẩm lại có huy chương, nhà họ Nhiếp nóng lòng muốn liên hôn cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Tuyền hỏi: "Cậu hai nhà họ Văn kết hôn, anh có đến không?"

"Có chứ." Nhiếp Thừa đáp ngay.

Thẩm Tuyền cười: "Được."

*

Cửa sổ sát đất của tòa nhà 188 rất sáng, Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc, nới lỏng cổ áo ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là trợ lý và Văn Trạch Tân. Đôi chân dài của Văn Trạch Tân gác lên bàn trà, trên mặt bàn là một đống tài liệu do cậu ấy mang theo. Cậu ấy cà lơ phất phơ ngồi đó cầm điện thoại chơi pubg.

Trợ lý lật tài liệu và nói: "Chủ tịch Văn, tốt nhất là chúng ta nên bán mấy mỏ dầu kia đi."

Văn Trạch Lệ khoác tay lên gối, khói thuốc lượn lờ: "Ừ, tìm người mua đi."

"Nhưng có một vấn đề, trước mắt có rất ít người có thể lấy trọn được những mỏ dầu này."

Văn Trạch Lệ vuốt điếu thuốc, nói: "Vậy thì từ từ tìm."

"Được."

Văn Trạch Lệ nhấc mắt nhìn Văn Trạch Tân, đá cậu ấy một cái. Văn Trạch Tân kêu lên một tiếng: "Anh?"

Văn Trạch Lệ: "Lần này em có phát hiện ra điều gì không đúng không?"

"Không, phụ nữ ở chỗ đó đen quá." Văn Trạch Tân vặt một quả nho ăn, cười rất vô liêm sỉ. Văn Trạch Lệ cười lạnh nói: "Anh hỏi em cái này à?"

Văn Trạch Tân mới ngồi thẳng dậy: "Không có, thật sự không phát hiện ra vấn đề gì."

Văn Trạch Lệ đạp cậu ấy, anh quay đầu nói trợ lý: "Cậu đi liên lạc chút đi."

Mấy giây sau anh sờ cằm: "Đúng rồi, nhà họ Thẩm..."

Anh liếm khóe môi, cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Tuyền. Điện thoại kết nối rất nhanh, cô gái nhận điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: "Alo."

Giọng nói này khiến yết hầu của Văn Trạch Lệ căng chặt, anh thấp giọng hỏi: "Em đang ở đâu?"

Nghe giọng điệu kia, Thẩm Tuyền đang ở bên ngoài, hôm nay cô đi gặp ai?

Thẩm Tuyền: "Ra ngoài ăn cơm."

"Ồ?" Văn Trạch Lệ xoa khóe môi, cả người ngã ra ghế sô pha, anh giật cổ áo làm lộ ra xương quai xanh: "Ăn với ai?"

"Bạn."

"Nam hay nữ vậy?"

Thẩm Tuyền ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây: "Có việc gì không?"

Cô đã hơi mất kiên nhẫn, Văn Trạch Lệ híp mắt, lạnh giọng nói: "Có, em có biết tổng giám đốc Hoàng ở thành phố Đông không?"

Thẩm Tuyền khựng lại vài giây: "Biết, ông trùm dầu mỏ."

"Đúng rồi, chính là người đó." Văn Trạch Lệ nghe tiếng hít thở của cô, anh nói: "Ngày mai tôi hẹn gặp ông ta, em giúp tôi một chút nhé?"

Thẩm Tuyền: "Được."

Văn Trạch Lệ liếc nhìn ghế sô pha, anh nhớ tới biểu hiện của cô trên ghế sô pha này lúc tối, đột nhiên nói: "Tối nay cùng ăn cơm nhé?"

"Tối rồi nói sau." Thẩm Tuyền nói xong: "Cúp đây."

Tiếng tút tút tút vang lên. Sắc mặt của Văn Trạch Lệ trở nên sa sầm, trước khi tắt điện thoại anh nghe bên kia có giọng nam truyền đến, giọng rất mơ hồ nhưng chắc chắn là một người đàn ông.

Anh ném điện thoại lên bàn trà, nghĩ một hồi anh lại cầm điện thoại lên, nhấn vào vòng bạn bè của Nhiếp Thừa hòng tìm ra gì đó. Lúc này Văn Trạch Tân cười hề hề cúi người tới trước, giơ điện thoại cho anh xem.

"Kia là chị Tuyền của em nhỉ?"

"Chị Tuyền và Nhiếp Thừa đang hẹn hò à?"

Văn Trạch Lệ dừng động tác, ngước mắt lên nhìn đoạn video trước mặt. Đây là một quán cà phê ngoài trời, Nhiếp Thừa mặc một bộ quần áo thể thao, Thẩm Tuyền mặc quần áo cô mới thay lúc sáng. Hai người ngồi đối diện nhau, khóe môi cô cong lên, còn nhận món quà mà Nhiếp Thừa đưa cho mình.

Món quà kia là mấy quyển tạp chí, cô yêu thích không thôi, thậm chí còn lật xem ngay tại chỗ.

Ánh mắt Văn Trạch Lệ càng lúc càng lạnh, ngón tay vô thức tháo cúc tay áo.

Văn Trạch Tân dựa vào ghế sô pha: "Anh, anh đừng xúc động, bây giờ hai người không phải là người yêu mà cũng không phải vợ chồng, anh không có thân phận gì... Để quản người ta cả."

Mới nói được một nửa, người đàn ông nhấc mắt nhìn thấy sự tàn nhẫn trong đôi mắt của anh trai mình, mấy chữ cuối cùng của Văn Trạch Tân như bay bổng.

Đã lâu rồi cậu ấy không thấy anh mình như vậy. Lần cuối cùng là lúc bà nội của cậu ấy qua đời.

Cậu ấy nhỏ giọng nói: "Anh, chị Tuyền có chỗ nào đáng để anh thích vậy?"

Cậu ấy hỏi rất cẩn thận.

Nói thật là không ai dám có ý gì với Thẩm Tuyền, dù cô có khuôn mặt và dáng người đẹp nhưng cô gái đó vừa mạnh mẽ lại vừa đáng sợ.

Văn Trạch Lệ không rên một tiếng.

Thích đến vậy?

Bắt đầu từ khi nào? Là khi bị cô hắt nước...

Trợ lý kéo tay áo của Văn Trạch Tân: "Cậu hai đừng nói nữa."

*

Buổi tối có một bộ phim, ăn tối xong Nhiếp Thừa mời Thẩm Tuyền đi xem, bộ phim này bắt đầu lúc hơn tám giờ, khi đi ra trời đã nổi gió rất lớn.

Tóc Thẩm Tuyền bị thổi rối tung, xe đã đợi ở bên ngoài, Nhiếp Thừa đưa Thẩm Tuyền lên xe.

Thẩm Tuyền kéo cửa kính xe xuống tạm biệt anh ta.

Nhiếp Thừa gật đầu, đút tay vào túi nhìn theo.

Kéo cửa sổ lên lần nữa, Thẩm Tuyền cầm điện thoại xem giờ, nói với tài xế nhà mình: "Về Lam Loan."

"Ông chủ nói..." Tài xế chần chờ một lúc mới lên tiếng.

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Tôi về nhà sắp xếp một chút, mai sẽ về nhà."

Tài xế: "Được."

Xe khởi động chạy đến Lam Loan. Sau khi vào khu biệt thự, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở trước cửa biệt thự, đèn pha từ xe lướt qua chiếc xe kia, chỉ nhoáng qua một cái nhưng vẫn thấy được ngón tay kẹp thuốc đang tùy tiện khoác lên cửa xe.

Tài xế nghi ngờ nhìn vào ghế lái của chiếc xe kia, nhưng chiếc xe kia không bật đèn lại còn dừng dưới cây, dáng vẻ trầm tĩnh. Tài xế không nhìn nữa mà từ từ lái đến cửa, Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn chiếc xe kia.

Cô nhận ra đó là Văn Trạch Lệ, cô không biểu hiện gì, chỉ mở cửa xe bước xuống rồi cầm điện thoại đi vào. Tài xế quay đầu lái xe đi.

Ngay khi gương mặt chạm vào mặt Thẩm Tuyền, bàn tay kia vươn ra che miệng cô, mang theo mùi thuốc lá và hơi thở xâm lược, Thẩm Tuyền híp mắt lại: "Có chuyện gì?"

Văn Trạch Lệ ôm chặt cô, lạnh lùng nói: "Hẹn hò vui không?"

Thẩm Tuyền: "Cũng ổn."

Văn Trạch Lệ xoay người cô lại, ép lên cửa sắt.

Đôi giày cao gót của Thẩm Tuyền ép vào cửa sắt, cô hất cằm nhìn anh.

Văn Trạch Lệ chống tay bên mặt cô, đôi mắt hẹp dài híp lại mang theo vẻ hung ác nham hiểm, hai người nhìn nhau mấy giây, Văn Trạch Lệ đưa tay túm lấy cái túi trong tay Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nhíu mày siết chặt túi.

Văn Trạch Lệ cười lạnh một tiếng rồi hung hăng giật một cái, sau đó anh giơ tay ném cái túi kia ra ngoài, ném thẳng vào thùng rác.

"Hôm nay coi như xong." Anh nói.

Thẩm Tuyền không nói một lời, cô nhìn thùng rác, một trong bốn tờ tạp chí bị rơi ra. Cô nhìn một hồi lâu rồi thu tầm mắt lại, giọng điệu bình tĩnh: "Anh nhặt về đi."

Văn Trạch Lệ cười lạnh, bàn tay lại chống hai bên má cô: "Em cảm thấy anh sẽ nhặt nó à?"

Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn anh. Chỗ này ánh sáng lờ mờ, nét mặt anh rất lạnh lẽo.

Thẩm Tuyền không hề e ngại, cô nói: "Tôi bảo anh đi nhặt về."

Văn Trạch Lệ vẫn cười lạnh, một tay khác thuận thế trượt xuống ma sát vòng eo của cô. Thẩm Tuyền nhìn chằm chằm anh, nói: "Nhặt đi."

Văn Trạch Lệ: "Không."

Thẩm Tuyền không lên tiếng, cô tùy ý để anh chạm vào nhưng không có biểu cảm gì.

Văn Trạch Lệ nhìn cô một lúc lâu, hai người nhìn nhau phân cao thấp, Thẩm Tuyền hung hăng đẩy tay của anh ra: "Cút."

Nói xong cô quay người lướt qua khuôn mặt anh, cộp một tiếng, cửa sắt mở ra rồi cô đi vào.

Văn Trạch Lệ nắm chặt cổ tay cô: "Thẩm Tuyền."

Thẩm Tuyền ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Đi thong thả, không tiễn."

Văn Trạch Lệ: "..."

Anh siết chặt nắm đấm.

Thẩm Tuyền nói xong thì bước lên bậc thang, vừa đi được mấy bước, người đàn ông phía sau đã chạy vọt lên ôm ngang cô, trời đất quay cuồng, Thẩm Tuyền nhìn anh.

Văn Trạch Lệ không nói lời nào, chỉ đi thẳng lên cầu thang vào nhà, dọa dì giúp việc ngây cả người.

Thẩm Tuyền: "Văn Trạch Lệ."

"Buông ra."

Văn Trạch Lệ: "Không buông, anh ta đưa cái gì? Tạp chí? Tôi cũng có thể cho em, có mấy quyển tạp chí rách nát kia mà em cũng nổi giận với tôi, con mẹ nó em quan tâm anh ta quá nhỉ?"

Nói đến đây anh siết chặt hàm dưới, nghĩ anh và Nhiếp Thừa cạnh tranh, anh đã tiến thêm được một bước. Nghĩ thế này, anh đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng.

Anh khàn giọng nói: "Em... Chẳng lẽ em đã ngủ với anh ta?"