Hậu Ái

Chương 44



Âm thanh vừa dứt, nụ hôn tinh tế rơi trên cổ cô, mang theo hương rượu lưu luyến quên cả đường về. Thẩm Tuyền nới lỏng giày cao gót, vài giây sau tay cô lần mò cổ áo của anh.

Động tác của Văn Trạch Lệ khựng lại, anh ngước mắt lên đối diện với cô.

Mặt mày của người phụ nữ này thản nhiên, không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng đầu ngón tay mảnh khảnh của cô cứ qua lại ở chỗ đó, đôi mắt của Văn Trạch Lệ sâu sắc hơn mấy phần: "Tối nay em làm anh tức chết."

Thẩm Tuyền không lên tiếng, cô cởi giày cao gót rồi đạp vào ngực anh. Truyện Xuyên Không

Văn Trạch Lệ nắm chặt, giây sau anh chặn ngang và ôm người từ trong xe ra, một mạch đi lên tầng, vừa vào cửa đã đẩy ngã cô xuống sô pha rồi bắt nạt.

Dây váy của Thẩm Tuyền trượt xuống.

Nụ hôn nóng bỏng theo sau.

Trong đêm tối tĩnh mịch, hình chiếu của flycam trên vùng trời tòa nhà 188 đang tiến hành đếm ngược, dù không có pháo hoa nhưng pháo hoa trí tuệ nhân tạo trong hình chiếu vẫn nổ tung giữa bầu trời. Có đủ loại màu sắc và tiếng reo hò của trẻ em trải dài khắp thành phố, một năm mới đã đến. Cửa sổ sát đất phản chiếu bóng người chồng chéo trên ghế sô pha.

Cổ tay tinh tế trắng nõn đeo chuỗi vòng cổ xưa nắm lấy bọc ghế sô pha, đầu ngón tay phiếm hồng thả ra rồi lại nắm chặt.

Một lát sau bàn tay anh phủ lên cái tay đó của cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Điện thoại để trên bàn của Thẩm Tuyền vang lên tiếng ting ting ting, Thẩm Tuyền tranh thủ nhìn thoáng qua, tay kia của Văn Trạch Lệ bắt lấy điện thoại rồi ném sang chỗ khác, bộp….

Năm mới đến rồi.

Văn Trạch Lệ vùi vào cổ cô, thấp giọng nói: "Năm mới vui vẻ."

Thẩm Tuyền vòng tay qua cổ anh, chỗ đó rất ướt át, giọng nói của cô rất nhỏ: "Năm mới vui vẻ."

Loáng thoáng.

Hình như anh thấy cô hôn lên cổ anh một cái. Văn Trạch Lệ run lên, đôi mắt hẹp dài nhìn cô: "Em mới hôn anh?"

Thẩm Tuyền ôm cổ anh rồi kéo anh xuống, thản nhiên nói: "Không phải, anh nhanh lên đi."

Văn Trạch Lệ: "..."

*

Một lúc lâu sau, một tiếng sau giao thừa, Thẩm Tuyền thong thả mặc quần áo vào, cầm điện thoại lên xem qua, trong nhà có gọi lại.

Cô gọi lại cho Thẩm Tiêu Toàn.

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm vẫn chưa ngủ, họ đang chờ cô và cũng đang đếm ngược.

Những năm qua cả nhà đều ở cùng nhau, ăn cơm tất niên sau đó cùng xem TV và nói chuyện phiếm, cùng đợi đến lúc đếm ngược, nhìn thời gian bước sang năm mới.

Vừa hay năm nay trùng với lễ cưới của Văn Trạch Tân nên cũng coi như niềm vui nhân đôi.

Thẩm Tiêu Toàn ở đầu bên kia hỏi một câu khó hiểu: "Con đang ở cùng Văn Trạch Lệ à?"

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Vâng."

"Đêm nay có trở về không?"

"Có về ạ."

Thẩm Tuyền nói: "Con cúp máy trước nhé bố."

"Được, bố đợi con.”

Cúp máy, Văn Trạch Lệ bưng ly sữa bò ra rồi đưa cho cô, Thẩm Tuyền nhận và uống hết, có một ly sữa bò vào bụng thì thoải mái hơn nhiều, rượu cồn cũng không nồng nặc như thế nữa.

Thẩm Tuyền khoác thêm áo choàng mới đứng lên.

Văn Trạch Lệ chắn trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: "Đêm nay ở lại đây."

Thẩm Tuyền: "Không ở lại."

Văn Trạch Lệ ôm eo rồi đặt cô lên người mình, mắt chằm chằm vào cô: "Có phải nhà họ Thẩm có ý định liên hôn với nhà họ Nhiếp không?"

Vấn đề này.

Đây là lần thứ hai anh hỏi trong ngày.

Thẩm Tuyền áp vào cơ thể nóng bỏng của anh, mặt không đổi sắc: "Anh đoán xem?"

Nét mặt của Văn Trạch Lệ âm u, nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Tuyền, anh không cho phép."

Thẩm Tuyền cũng nhìn anh, đôi mắt cô tĩnh lặng như nước, cũng không có để ý đến lời nói của anh.

Tay Văn Trạch Lệ ôm eo cô ngày càng chặt, cho đến khi giữa hai người không có bất kỳ kẽ hở nào.

Anh cười lạnh: "Anh biết trong lòng em có ý định đó."

Cô gái này đã chơi đùa anh, lại còn tính toán cho lợi ích gia tộc của mình, gần đây nhà họ Nhiếp chèn ép từng bước, anh đoán trong lòng cô đã buông lỏng từ lâu rồi.

Cô hoàn toàn không nghiêm túc với Văn Trạch Lệ.

Đây là cớ sao lúc đó cô chỉ nói là chơi đùa mà thôi, cũng không đồng ý sự theo đuổi của anh, chơi đùa như fwb [1]. Không có bất kỳ quan hệ gì, anh hoàn toàn không có cách nắm bắt cô.

[1] Fwb là viết tắt của từ “Friends with benefits” trong tiếng Anh. Cụm từ này được ra đời trên nguyên lý: Tình bạn kết hợp với tình dục nhưng không phải tình yêu, nó không có sự ràng buộc nào về tương lai hay con cái.

Người phụ nữ này thật tàn nhẫn.

Văn Trạch Lệ cúi đầu cắn môi cô: "Em nói xem, nếu mang thai thì em còn có thể gả cho Nhiếp Thừa không?"

Thẩm Tuyền mặc kệ anh cắn rồi cọ sát, mấy giây sau cô nghiêng đầu ghé vào tai anh, thấp giọng nói: "Anh thấy tôi sẽ để bản thân mang thai à? Lúc nào thì Thẩm Tuyền tôi ngu như vậy."

Hễ sau đó, bất kể có dùng biện pháp hay không thì cô cũng chuẩn bị như cũ.

Văn Trạch Lệ bỗng siết chặt cánh tay, ngực phập phồng.

"Thẩm Tuyền!" Anh khẽ quát.

Thẩm Tuyền: "Bỏ ra."

Văn Trạch Lệ cắn răng rồi lại đẩy cô đến ghế sô pha. Thẩm Tuyền ngã ngồi trở lại, cô híp mắt, vài giây sau xoay người đẩy anh xuống ghế sô pha, Văn Trạch Lệ mở cổ áo ra, đỡ eo cô rồi nâng cằm: "Lần nữa à?"

Thẩm Tuyền đẩy anh ra: "Không được."

Nói xong cô đứng dậy rời đi.

Văn Trạch Lệ đuổi theo và nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói: "Anh cảnh cáo em, nếu em thật sự dám đến với nhà họ Nhiếp, anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Thẩm Tuyền hất tay anh ra, đi vào thang máy.

Cô đứng ở chỗ đó, chậm rãi dùng khăn choàng che cổ tay lại, cô ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Lệ, giọng điệu rất thản nhiên: "Cậu Văn, anh có thấy tâm trạng hiện giờ của tôi giống hệt tâm trạng sau khi liên hôn với anh lúc trước hay không?"

Sắc mặt của Văn Trạch Lệ trắng bệch.

Anh bỗng đưa tay chặn cửa, từ trên cao nhìn xuống cô trong thang máy.

Thẩm Tuyền không hề sợ anh.

Cô cười nhạt nói: "Thật ra cảm giác này rất tuyệt, tôi có thể hiểu tính toán của anh."

Vài giây sau.

Văn Trạch Lệ quỳ một chân trên đất, nắm chặt cửa: "Tuyền nhi, anh biết sai rồi."

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Một lúc lâu sau cô cúi người gỡ tay của anh ra, tiếp theo cô đi ra khỏi thang máy, một nụ hôn đáp xuống đôi môi mỏng của anh: “Ngủ ngon nhé cậu Văn."

Cô trở lại thang máy một lần nữa.

Lần này cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ quỳ một chân ở đó, đôi mắt hẹp dài cũng đang nhìn cô, kèm theo sự dữ tợn, hối hận và điên cuồng.

Từ lâu anh đã biết cô gái này rất tàn nhẫn.

Cô cũng rất độc ác.

Không có gì bất ngờ khi cô có thể làm ra tất cả những chuyện này.

Thang máy từ từ đi xuống.

Văn Trạch Lệ đứng dậy khỏi mặt đất, anh lấy điện thoại ra, liếc nhìn con số trên thang máy rồi gọi điện cho Lâm Tập, Lâm Tập đang mơ màng ngủ nghe máy: "Chủ tịch Văn?"

Giọng nói của Văn Trạch Lệ lạnh lùng: "Tìm người để mắt tới nhà họ Thẩm và nhà họ Nhiếp."

Lâm Tập lập tức tỉnh táo: "À?...à...vâng ạ."

Cậu Văn bị cái gì kích thích vậy.

*

Đi xuống dưới lầu, xe nhà họ Thẩm tới đón Thẩm Tuyền, sau khi lên xe thì cô tựa lưng vào ghế, trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ vừa quỳ một chân xuống của người đàn ông.

Xin lỗi?

À.

Xe về đến nhà.

Thẩm Lẫm thấy cô về, đứng dậy bưng sữa bò cho cô.

Thẩm Tuyền để túi nhỏ sang một bên, ngồi xuống ghế sô pha nói: "Em không uống đâu, em vừa uống một ly rồi."

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm liếc nhìn nhau, Thẩm Lẫm cười nói: "Vậy anh tự uống, em còn muốn ăn gì không để anh gọi dì làm cho em."

Thẩm Tuyền: "Không ạ."

Cô ngáp một cái.

Thẩm Tiêu Toàn: "Mệt thì lên ngủ đi."

"Vâng." Thẩm Tuyền đứng dậy, sau đó xoay người nhìn Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm: "Bố, anh, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Hai bố con đồng thanh lên tiếng.

Sau đó ba người cười rộ lên.

Thẩm Tuyền lên lầu.

Nhưng váy lệch sang một bên vai, có khăn choàng làm vật che chắn thì vẫn lộ ra một ít dấu vết.

Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm không nói gì. Quyết định của Thẩm Tiêu Toàn chỉ có tác dụng góp ý cho con gái thôi, Thẩm Lẫm thì thầm mắng Văn Trạch Lệ.

Sau khi ly hôn tên chó này mới quan tâm, má nó chứ.

Tuyệt giao.

Má nó.

Tốt nhất là anh bị em gái tôi đùa bỡn đến mức quay mòng mòng.

Thẩm Lẫm thân là anh trai, anh ấy hiểu rõ tính cách của Thẩm Tuyền hơn bất kỳ ai, cô không chỉ rất mang thù mà trong đôi mắt mạnh mẽ đó còn hoàn toàn không chứa nổi hạt cát nào.

Nếu cô đã chọn có gì với Văn Trạch Lệ, rõ ràng trong lòng cô có tính toán.

Lúc này.

Tin nhắn điện thoại trong nhóm liên tục vang lên tiếng ting ting.

Chu Dương và Giang Úc đã đến thủ đô một lần, cũng biết Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đang dây dưa, lần này là lễ cưới của Văn Trạch Tân, Chu Dương và Giang Úc cũng đến nhưng đến muộn.

Lúc ầm ĩ bên trang viên cũng đã nhìn thấy hết dáng vẻ chó má của Văn Trạch Lệ

Chu Dương đề nghị trong nhóm.

Chu Dương: [ Văn Trạch Lệ, tôi thấy cậu có thể học tập Giang Úc đấy. ]

Hứa Điện: [ Vc, học gì cơ? Học quỳ? ]

Tiêu Nhiên: [ Quỳ á? ]

Cố Trình: [ Ha ha ha ha ha, không phải Giang Úc đã phát minh ra nó à. ]

Chu Dương: [ Đúng vậy, Giang thái tử phát minh đấy. ]

Thẩm Lẫm: [ Quỳ à? Thứ này hoàn toàn vô dụng với em gái tôi, trong lòng con bé không có chút dao động nào. ]

Chu Dương: [... Đáng sợ thế. ]

Chu Dương: [ @Văn Trạch Lệ ]

Văn Trạch Lệ: [ Đá Thẩm Lẫm ra đi. ]

Thẩm Lẫm: [ Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? ]

Thẩm Lẫm: [ Cậu quỳ thật à? Lúc nãy em gái tôi đến chỗ cậu để cậu quỳ à? ]

Chu Dương: [ Ha ha ha ha ha ha xem ra là đúng rồi. ]

[ Thẩm Lẫm bị đá khỏi nhóm ]

[ Thẩm Lẫm được Chu Dương thêm vào nhóm ]

*

Một giấc đến khi trời hửng sáng, chỉ là cả người mỏi nhừ. Thẩm Tuyền trở mình rồi nằm lì trên giường, da thịt trần trụi toàn là dấu vết, cô làm biếng dựa vào, trước mắt thì mùng một tết không phải ra ngoài.

Cô cầm điện thoại lên, đúng lúc Nhiếp Thừa gửi tin nhắn đến.

Nhiếp Thừa: [ Dậy chưa? ]

Thẩm Tuyền: [ Dậy rồi, đàn anh còn đau đầu không? ]

Nhiếp Thừa: [ Không đau nữa, người trong nhà nấu canh giải rượu. ]

Thẩm Tuyền: [ Vậy là được rồi. ]

Nhiếp Thừa: [ May mà em nhắc nhở Nhiếp Tư. ]

Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]

Gửi xong Thẩm Tuyền bỏ điện thoại xuống, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên, cô hé mở mắt rồi cầm lên nhìn. Văn Trạch Lệ gửi một tin nhắn thoại sang.

Văn Trạch Lệ: [ Dậy chưa? ]

Thẩm Tuyền: [ Buổi sáng tốt lành. ]

Văn Trạch Lệ: [ Tôi đoán em sẽ dậy vào giờ này. ]

Văn Trạch Lệ: [ Tuyền nhi. ]

Thẩm Tuyền không trả lời mà lại điện thoại xuống. Cô ôm cái gối rồi ngủ tiếp, lúc thức dậy lần nữa đã hơn mười giờ, cô đứng dậy rửa mặt đánh răng, hiếm khi mới được nhàn rỗi, run rẩy mặc quần áo ở nhà và xuống nhà. Tối qua Mạc Điềm uống quá nhiều rượu nên đang dựa vào ghế sô pha thở dài: "Canh giải rượu này vô dụng."

Thẩm Tuyền đi qua ấn vai bà: "Lần sau mẹ đừng uống nhiều như vậy nữa."

"Ai bảo bầu không khí tối qua tuyệt quá."

Thẩm Tuyền không nói gì.

Thẩm Tiêu Toàn đi từ trên lầu xuống, nhìn Mạc Điềm rồi hừ một tiếng: "Lần nào cũng thế, không uống được vẫn cố uống."

Thẩm Hách cũng xuống lầu theo.

Nghe ông nói vậy thì cậu trốn đi.

Thẩm Tiêu Toàn quay đầu lại liếc nhìn cậu.

Thẩm Hách: "..."

Thẩm Tuyền nở nụ cười rồi cả nhà đi vào nhà ăn. Sau khi ăn sáng xong, quản gia mang một cái thùng trở vào, cả gia đình còn chưa rời khỏi bàn ăn, hỏi: "Đây là cái gì?"

Quản gia nhìn về phía Thẩm Tuyền: "Cậu Văn cho người đưa đến."

Thẩm Tuyền: "Mở ra xem thử đi."

Quản gia ôi một tiếng, khom lưng mở cái thùng đó ra.

Bên trong toàn là tạp chí.

Đều là những cuốn Thẩm Tuyền luôn sưu tầm, có chừng hơn trăm quyển, vừa nhìn đã phát hiện ra rất nhiều hàng sưu tầm.

Thẩm Lẫm nhìn: "Đây không phải tạp chí em thích à?"

Thẩm Tuyền: "Ừ."

Cô cầm khăn lau khoé môi, điện thoại vang lên, là tin nhắn thoại.

Cô click mở.

Giọng nói trầm thấp khô khốc của người đàn ông truyền đến: "Không phải em thích tạp chí sao? Tôi tìm đến hết cho em, sau này đừng để Nhiếp Thừa đưa cho em bất kỳ quyển tạp chí nào nữa."

Voice chat được khuếch đại.

Cả nhà họ Thẩm: "..."

Một lúc lâu sau.

Mạc Điềm: "Tắt đi."