Hậu Ái

Chương 48



Xảo cầm wechat, nghe người đàn ông quát to như thế thì giật mình, sau đó nhanh chóng cất điện thoại vào. Văn Trạch Lệ đứng ở bậc thang bên dưới, anh nhìn Thẩm Tuyền với vẻ lạnh lùng, siết chặt tay hơn, anh nhìn sang Xảo: "Cô không thấy tôi đang nắm tay cô ấy sao?"

Xảo: "...Nhưng cô ấy nói hai người không có quan hệ gì hết."

"Vậy sao?"

Được lắm, không có quan hệ gì à.

Văn Trạch Lệ nắm chặt tay Thẩm Tuyền, giây tiếp theo đã kéo người xuống, dùng sức đẩy lên cửa xe, Thẩm Tuyền cau mày, còn chưa kịp nói gì thì môi cô đã bị chặn lại rồi.

Cô giãy giụa vài giây.

Văn Trạch Lệ ấn tay cô lại, hơn nữa còn lợi dụng chiều cao để đè cô.

Thẩm Tuyền giãy giụa không được thì chẳng buồn làm nữa, sau đó dần dần ôm nhẹ lấy cổ anh, Văn Trạch Lệ không biết, trong mắt anh chỉ có vẻ hung hăng, đôi mắt hẹp dài hé mở, chỉ ước gì có thể nuốt cô vào trong bụng.

Mấy người đằng sau cũng ngây dại.

Xảo che miệng lại.

Một lúc sau, cô ấy đã suy nghĩ thông suốt.

"Hóa ra là như vậy, khó trách hôm nay anh ta lại nhất quyết muốn xen vào buổi gặp mặt của chúng ta."

"Vậy... Đàn anh thì sao bây giờ?"

Một cô gái khác bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Nói xong mọi người quay đầu lại thì thấy một chiếc Mercedes-Benz màu bạc bật đèn sáng choang, đỗ ở cách đó không xa, trong xe Nhiếp Thừa nhìn sang đây và cũng thấy được cảnh này, anh ta siết chặt nắm tay.

Rất lâu sau đó.

Đèn xe kia vẫn còn sáng, Văn Trạch Lệ nhích khỏi người Thẩm Tuyền, anh bóp cằm cô: "Quan hệ? Chúng ta tái hôn là thành quan hệ danh chính ngôn thuận thôi."

Cho dù Thẩm Tuyền hôn đến mức hai mắt rưng rưng, nhưng cô vẫn không để lộ chút cảm xúc nào như cũ, cô nắm ngược lại tay anh: "Tôi nói rồi, chuyện này anh nói không tính."

Văn Trạch Lệ cắn răng: "Vậy anh sẽ nói mỗi ngày."

Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra, rời khỏi lòng ngực anh, mở cửa xe rồi ngồi lên, tiện thể cô còn hạ cửa kính xe xuống để chào hỏi với các cô ấy.

Ánh mắt của cô nhẹ nhàng bâng quơ nhìn thoáng qua Xảo, sau đó thu hồi.

Văn Trạch Lệ chỉnh lại cổ áo cơ mi, ánh mắt đối diện với Nhiếp Thừa trong xe, anh cười lạnh một cái, mở cửa ghế điều khiển, đóng cửa rồi khởi động xe.

Xe quay đầu rồi chạy đi.

Tiến vào con đường nhiều bóng cây râm mát.

Đèn đường bên ngoài chiếu vào trong xe, ánh lên gương mặt của Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền lấy điện thoại di động ra, hờ hững xóa bỏ wechat của Xảo, hơn nữa còn xóa bỏ tất cả những phương thức liên lạc có liên quan đến cô ấy.

Sau đó ném điện thoại lại vào trong túi xách.

Cô dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân dài.

Bởi vì người của nhà họ Văn còn chưa rời khỏi nhà họ Thẩm nên Văn Trạch Lệ chạy thẳng về nhà họ Thẩm, cửa sắt mở ra, xe chạy thẳng tới tầng hầm số hai. Dưới tầng hầm số hai có một phòng trà nho nhỏ, còn lại là mấy chiếc xe của Thẩm Tuyền, xe đỗ song song với nhau, Văn Trạch Lệ rời khỏi ghế lái, tiện tay mở cửa xe ở hàng ghế sau.

Thẩm Tuyền rút bàn tay đang che tay ngáp lại, liếc anh một cái rồi khom lưng định xuống xe. Văn Trạch Lệ lại nhìn chằm chằm vào vòng cổ rơi ra từ trong cổ áo của cô, vài giây sau anh giơ tay đè bả vai cô, ấn người quay về ghế sau.

Thẩm Tuyền ngước mắt lên, giọng nói lạnh lùng: "Văn Trạch Lệ..."

Vừa dứt lời, người đàn ông đã cúi người chui vào xe, tiện tay đóng cửa xe lại.

"Bịch."

Trong xe yên tĩnh.

Tư thế của Thẩm Tuyền là dùng khuỷu tay chống xuống đệm ghế, Văn Trạch Lệ thì quỳ một gối trên chỗ ngồi và cởi bỏ áo sơ mi, anh nhướng mày nhìn dáng người mềm mại của cô.

Giây tiếp theo tách đầu gối của cô ra, cúi người xuống lấp kín môi cô.

Thẩm Tuyền phản ứng lại.

Anh muốn gì thế này.

Đầu ngón tay dùng sức túm áo sơ mi của anh, nâng người lên lạnh lùng nói: "Văn Trạch Lệ, ở đây cũng có camera đấy."

"Vậy thì để camera xem chúng ta đang làm gì."

Vài giây sau.

Tay Thẩm Tuyền vịn ghế trước, móng tay phiếm hồng.

Văn Trạch Lệ nghiêng đầu, hôn lên ngón tay của cô rồi dọc theo cánh tay lên tới cổ, sau đó lại lấp kín môi cô lần nữa.

Trong xe tối tăm u ám.

Nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người loáng thoáng.

Qua một hồi lâu.

Phòng trà dưới lầu có người.

Hơi thở của Thẩm Tuyền run lên.

Văn Trạch Lệ cười nhẹ thì thầm bên vành tai của cô: "Sợ à?"

Thẩm Tuyền nghiêng đầu, thấy trên trán anh mang theo giọt nước, cô không lên tiếng mà chỉ tiếp tục quấn lấy anh.

Cả người Văn Trạch Lệ run lên.

Sau đó anh ôm cô dậy rồi đổi vị trí. Thẩm Tuyền thì thầm bên tai anh: "Mẹ tôi cực kỳ ghét anh."

"Anh đoán xem, nếu mẹ tôi nhìn thấy cảnh này, bà ấy sẽ làm gì đây?"

Văn Trạch Lệ khựng lại.

Anh ấn eo của cô xuống, sau đó anh nói: "Chết cũng đáng."

Thẩm Tuyền híp mắt lại.

Trong phòng trà đúng là Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi, hai người đang pha trà và tán gẫu về đề tài của những người có con cái, chiếc xe phía sau cách khoảng mấy mét, hai người mẹ chẳng biết gì mà vẫn nói chuyện sôi nổi như cũ.

*

Bước xuống xe, Thẩm Tuyền khoác áo khoác rồi bước vào thang máy về thẳng phòng của mình, Văn Trạch Lệ nhét áo sơ mi vào trong quần, lau vệt máu ở khóe môi, đi thang bộ về lầu một.

Cả nhà họ Thẩm đang đứng ở cửa tiễn người nhà họ Văn. Đột nhiên Văn Trạch Lệ trở về khiến mọi người sửng sốt, Thẩm Tiêu Toàn hỏi: "Không phải về từ sớm rồi sao? Sao mãi không thấy bóng dáng của hai đứa đâu thế?"

Văn Trạch Lệ ngẩng đầu, đang định trả lời thì nhìn thấy Mạc Điềm, anh khụ một tiếng, trả lời với vẻ hơi chột dạ: "Nói chuyện một lát với Thẩm Tuyền ạ."

Thẩm Tiêu Toàn cau mày: "Con bé đâu?"

Văn Trạch Lệ: "Về phòng rồi ạ, cô ấy say trà."

Thẩm Tiêu Toàn lặng thinh nhìn anh, nét nghi ngờ trong mắt tăng thêm.

Mạc Điềm lại không cảm giác được gì, bà chỉ lạnh lùng nói: "Đã nói là để Thẩm Lẫm đi đón rồi mà, cậu Văn không cần ân cần thế đâu."

Nhà họ Thẩm chúng tôi sẽ không dính dáng gì tới nhà họ Văn nữa.

Mạc Điềm giữ lời này lại trong cổ họng.

Văn Trạch Lệ có thể ngang ngược hung hăng bên ngoài, nhưng ở nhà họ Thẩm, đúng là anh thấp hơn một cái đầu thật, sau khi nghe ra ẩn ý của Mạc Điềm, anh chỉ làm mặt lạnh, vân vê khóe môi và không lên tiếng.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn anh, lại nhìn người nhà họ Văn bên kia một cái.

Người nhà họ Văn là Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi, Văn Trạch Tân, Trần Y thì liếc mắt một cái đã nhìn thấy vết thương trên khóe môi của Văn Trạch Lệ, Văn Tụng Tiên xấu hổ vô cùng, ông ấy nói: "Tiêu Toàn, là tôi không dạy con tới nơi tới chốn."

Thẩm Tiêu Toàn đáp lại một tiếng, phất tay: "Mời."

Trong mắt người nhà họ Văn có nghĩa là cút.

Văn Tụng Tiên thở dài.

Văn Trạch Lệ xoay người, khom lưng gật đầu với Thẩm Tiêu Toàn, sau đó nhanh chóng theo người nhà ra khỏi cửa. Thẩm Tiêu Toàn nhìn bóng người đàn ông kia rời đi, ông từng nói Văn Trạch Lệ là một con sói của thủ đô, đúng là trong thời tuổi trẻ người đàn ông này vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, vậy nên anh mới không kiêng nể gì.

Nghĩ như vậy.

Ngược lại Thẩm Tiêu Toàn không còn cảm thấy bất an vì kế hoạch của Thẩm Tuyền nữa.

Văn Trạch Lệ nên bị dạy cho một bài học.

Nếu người đàn ông này có thể quỳ gối trước mặt Thẩm Tuyền, cúi đầu xưng thần. Vậy thì địa vị của nhà họ Thẩm ở thủ đô sẽ vững chắc, còn nếu không thì cứ xem như Thẩm Tuyền không có bản lĩnh đó thôi.

Mạc Điềm nói thầm: "Sao Tuyền Nhi lại trực tiếp về phòng nhỉ."

Thẩm Tiêu Toàn ngồi xuống sô pha, cầm thuốc lá cuốn nói: "Có lẽ là con bé thấy mệt, đừng đi làm phiền nó."

Mạc Điềm nhìn Thẩm Tiêu Toàn: "Còn cần ông nói à."

Thẩm Tiêu Toàn nói: "Để con bé nghỉ ngơi đi."

Mạc Điềm nghe theo, cũng không định lên lầu. Thẩm Lẫm chần chờ rồi hỏi Mạc Điềm: "Mẹ ơi, vừa rồi mọi người ở phòng trà, không nghe thấy động tĩnh gì sao?"

Mạc Điềm đi đến phòng bếp rót sữa, nghe thấy thế cũng không quay đầu lại, bà nói: "Động tĩnh gì cơ, không có, chỉ là mùi khói xe dưới tầng hầm số hai quá nồng, sao lúc trước lại xây phòng trà ở đó nhỉ."

Thẩm Lẫm: "..."

Thẩm Tiêu Toàn liếc mắt nhìn Thẩm Lẫm một cái với vẻ cảnh cáo.

Thẩm Lẫm nhún vai, không hé răng nữa.

Thẩm Hách đã đi ngủ từ sáng sớm, nếu không thì đã nhận thêm một đợt xem thường rồi.

*

Sau khi Thẩm Tuyền trở về phòng thì trực tiếp đi tắm rửa, nước nóng lướt qua dấu vết trên người, da thịt cô ửng đỏ, cô lấy áo ngủ mặc vào rồi tiện thể vệ sinh cá nhân, bây giờ đã là mười giờ rưỡi tối, cô sấy tóc xong thì bước ra, tóc xõa tung trên vai, ngồi trên sô pha nhỏ cầm tạp chí tùy ý xem qua.

Điện thoại bên cạnh vang lên rất chói tai trong phòng, Thẩm Tuyền vươn tay cầm lên.

Là Nhiếp Thừa.

Thẩm Tuyền buông tạp chí, nhận cuộc gọi.

"Đàn anh, chưa ngủ sao?"

"Vẫn chưa." Giọng của Nhiếp Thừa hơi khàn, anh ta hỏi: "Em về đến nhà từ khi nào, cũng không nhắn tin cho anh."

Thẩm Tuyền suy nghĩ một chút: "Ngại quá, em quên mất."

"Không có việc gì." Nhiếp Thừa khựng lại, vài giây sau thì nói: "Cảnh tượng hai người làm trước khi đi, anh thấy được."

Sắc mặt Thẩm Tuyền không thay đổi, cô ừ một tiếng.

Nhiếp Thừa nghe thấy cô trả lời lạnh nhạt như vậy, sắc mặt bên kia tái nhợt, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, dưới đáy mắt anh ta hiện lên vẻ dứt khoát, nói: "Em cũng biết tình hình bây giờ của nhà họ Nhiếp thế nào, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bàn với nhà em về chuyện này, không biết trong lòng em nghĩ thế nào."

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Em không muốn tái hôn nhanh như vậy."

Nhiếp Thừa nói: "Đàn em, anh nghĩ em cũng hiểu anh, trước kia anh là người chỉ sống vì mình, bây giờ gia tộc gặp vấn đề, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được, đây không phải phong cách của anh."

"Biết, em hiểu mà đàn anh."

Nhiếp Thừa lại nói: "Nếu em đã hiểu được, vậy có thể hiểu luôn chuyện này được không?"

Cuối cùng tầm mắt của Thẩm Tuyền cũng ngước lên khỏi tạp chí, chân cô giẫm vu vơ lên tatami nói: "Đàn anh, anh không ngại sao?"

Nhiếp Thừa ở đầu bên kia ngừng thở trong nháy mắt.

Vài giây sau.

Anh ta nói rằng: "Không ngại, anh đâu cần để ý bây giờ em làm gì, cái anh muốn là sau này."

"Hơn nữa, nếu chúng ta thành công, Văn Trạch Lệ phải buông tay, vấn đề chỉ nằm ở chỗ đàn em thôi, phải xem em có bị tình cảm chi phối hay không."

Thẩm Tuyền: "Tất nhiên là không."

"Được, anh cũng biết em sẽ không." Nhiếp Thừa nói: "Vậy nên anh mong em cân nhắc kỹ lại."

Thẩm Tuyền: "Được."

Nhiếp Thừa ở bên kia thở phào một hơi.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tuyền khoác áo khoác lên rồi đến phòng làm việc tìm bố. Thẩm Tiêu Toàn còn đang đọc tài liệu, thấy cô bước vào thì hơi bất ngờ: "Còn chưa ngủ sao?"

Thẩm Tuyền ngồi xuống nói: "Chuẩn bị ngủ ạ, nhưng bị điện thoại của Nhiếp Thừa đánh thức."

Bàn tay cầm tài liệu của Thẩm Tiêu Toàn khựng lại, ông nhìn về phía con gái, đèn trong phòng làm việc được mở lên hết, khuôn mặt Thẩm Tuyền bình tĩnh, Thẩm Tiêu Toàn không nhìn ra được gì.

Ông để tài liệu xuống, hỏi: "Cậu ấy nói gì."

Thẩm Tuyền trình bày ý định của Nhiếp Thừa.

Thẩm Tiêu Toàn nghe xong, hồi lâu không hé răng, ông nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền vẫn bình tĩnh cầm lịch để bàn lên xem, Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô, một lúc sau thì nói: "Vậy đồng ý với cậu ấy à?"

Thẩm Tuyền: "Con cũng có ý đó."

Thẩm Tiêu Toàn vẫn không nhìn ra suy nghĩ trong lòng con gái như trước, ông nói: "Bố có điều kiện."

Thẩm Tuyền khựng lại: "Khéo quá, con cũng có điều kiện."

Sau khi Thẩm Tiêu Toàn nghe xong thì nở nụ cười nói: "Vậy thì làm đi."

"Cảm ơn bố."

*

Mùng tám đầu năm quay lại với công việc, thủ đô lại đầy sức sống, dân ngoại tỉnh lại tăng lên, tất cả cửa hàng cũng được mở cửa sớm. Tập đoàn Văn thị cũng náo nhiệt từ sáng sớm.

Từng phong bao lì xì và quà Tết được gửi đi thành công, Văn Trạch Lệ đang bàn chuyện công việc với người khác trong phòng họp, sau khi bàn bạc xong, chỉnh lại cổ áo sơ mi, lúc ra ngoài thì nghe thấy giọng nói hưng phấn của nhân viên.

Anh nhếch khóe môi, mở cửa văn phòng rồi bước vào.

Vài giây sau.

Ý cười ở khóe môi anh dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng nhìn tấm thiệp màu đỏ trước mặt.

Tiệc đính hôn.

Nhà họ Nhiếp và nhà họ Thẩm.