Hậu Ái

Chương 50



Qua Nguyên Tiêu, đèn lồng ở cổng nhà họ Thẩm đổi sang kiểu mừng tiệc cưới, ông trời tác hợp nên thời tiết cả một ngày cũng đẹp, tiệc đính hôn đơn giản hơn kết hôn nhiều.

Mở tiệc đính hôn trước cũng có nghĩa vẫn còn một khoảng thời gian dài mới tới lúc kết hôn, có lẽ là một năm sau hoặc hai năm sau mới kết hôn, thời gian chưa xác định.

Vậy nên gần như ai nhận được thiệp mời cũng sẽ tới.

Tiệc đính hôn là tiệc tối.

Tổ chức ở trang viên của nhà họ Nhiếp, người thiết kế là ông cụ nhà họ Nhiếp, còn thiết kế lãng mạn theo kiểu dành cho hôn lễ, Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa đang đứng nói chuyện với khách mời trong sảnh lớn.

Rất nhiều người tỏ vẻ: "Đúng là không ngờ, nhưng sao lại chọn đính hôn trước nhỉ."

"Đúng đấy, đã lâu rồi không có ai đính hôn, toàn kết hôn luôn thôi."

Thẩm Tuyền chỉ cười không đáp.

Nhiếp Thừa trả lời giúp: "Vì nghĩ rằng còn trẻ nên bây giờ không vội."

"Vậy cũng đúng, Nhiếp Thừa chỉ lớn hơn Thẩm Tuyền có một tuổi thôi thì phải."

"Đúng, lớn hơn cô ấy một tuổi."

"Tuổi này vừa khéo, tôi thấy hai người đẹp đôi lắm đấy."

Nhiếp Thừa lịch thiệp, mặc dù Thẩm Tuyền có phần mạnh mẽ nhưng như vậy lại bổ sung cho nhau, vào lúc này không ai dám nhắc tới Văn Trạch Lệ nữa, mọi người cũng biết nhà họ Nhiếp và nhà họ Thẩm chọn đám hỏi, tức là chuyện này không còn liên quan gì tới nhà họ Văn nữa, những tin tức ồn ào lúc trước chỉ còn là quá khứ, tin nào thật sự công bố ra bên ngoài thì mới là thật.

Đám người nói chuyện phiếm.

Cách đó không xa, Cố Trình cầm một chiếc điện thoại màu đen, màn hình hiện ghi âm đang chạy. Thẩm Tuyền và Nhiếp Thừa tán gẫu một lát với đám người này, thấy khách mới vào cửa thì đi tiếp, phần lớn là người quen trong giới, nhưng Nhiếp Thừa không quen với những người này lắm nên Thẩm Tuyền đi.

Đối với mấy nhà có quan hệ tốt với nhà họ Văn.

Ví dụ như nhà họ Tiêu.

Thẩm Tuyền cũng tự nhiên hào phóng, những người đó nhìn Thẩm Tuyền, ai cũng không nén được cảm giác cô quá mạnh mẽ, cũng quá tàn nhẫn.

Người phụ nữ như vậy thật sự đáng gờm.

Không ngoài dự kiến, hai anh em nhà họ Văn không tới, trái lại là dòng bên của nhà họ Văn tới, dòng bên là chú út nhà họ Văn, dáng vẻ cũng rất kiêu ngạo.

Thẩm Tuyền bắt tay với người nọ.

Người nọ chỉ cười, gật đầu với Nhiếp Thừa rồi xoay người tới chỗ ngồi.

Trước khi đi thì nói với Thẩm Tuyền: "Lát nữa bác cả và bác gái sẽ tới."

Cũng tức là Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi sẽ đến.

Những người khác nghe thấy thế thì lập tức kinh ngạc, sau đó trong lòng cảm thán không hổ là gia tộc lớn, tố chất tâm lý này đúng là đáng sợ thật.

Thẩm Tuyền mặt không đổi sắc, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Nhiếp Thừa cũng hơi thấp thỏm, nhưng bây giờ việc đã đến nước này, mọi thứ gần như đã thành kết cục đã định, trong lòng anh ta cũng bình tĩnh lại. Đúng lúc này, bên ngoài có người truyền lời.

"Cậu cả nhà họ Văn tới."

Đờ mờ.

Lời này khơi dậy một cơn sóng to ở hiện trường.

Trái tim vốn đang thấp thỏm của Nhiếp Thừa lập tức giật thót, Thẩm Tuyền thấy anh ta hốt hoảng như thế thì vỗ cánh tay anh ta, sau đó nói với Thẩm Hách: "Đi tiếp người đi."

Thẩm Hách gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Tuyền chuẩn bị xoay người đi báo một tiếng với Thẩm Tiêu Toàn, ai ngờ lúc này ly rượu của Cố Trình lại đổ, rượu dính lên làn váy của Thẩm Tuyền, Cố Trình chửi thề một tiếng, đứng lên: "Ngại quá."

Thẩm Tuyền nhìn chỗ bẩn rõ ràng kia rồi cau mày, màu của chiếc váy này quá sáng, mà màu rượu lại quá đậm, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Trình một cái, nói: "Sao tổng giám đốc Cố bất cẩn thế."

Cố Trình khụ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thành thật xin lỗi."

Cho dù anh ấy đứng vững gót chân ở thủ đô, nhưng khi đối diện với người phụ nữ này vẫn thấy sợ hãi.

Việc đã đến nước này, Thẩm Tuyền cũng không trách móc gì nhiều, cô xoay người đi tìm Mạc Điềm, cũng may hôm nay có mang theo váy dự phòng, sau khi lấy váy thì Thẩm Tuyền vào phòng nghỉ để thay sang cái váy này, vừa đẩy cửa đi xuống dưới, miệng đã bị người khác bịt lại, sau đó khí thế mạnh mẽ của người đàn ông kia bao phủ lấy cô.

Người đàn ông cắn vành tai cô, thì thầm bên tai cô rằng: "Đã lâu không gặp."

Cả người Thẩm Tuyền cứng đờ, cô giãy giụa.

"Văn Trạch Lệ!" Tiếng hét này bị anh che lại, Thẩm Tuyền lắc đầu, thậm chí còn cắn bàn tay anh, nhưng vẻ mặt anh không thay đổi, giọng nói trầm thấp: "Có sức vậy à? Hả?"

Thẩm Tuyền giãy giụa muốn nhìn anh.

Văn Trạch Lệ cười khẽ hai tiếng mà không cho nhìn, sau đó Thẩm Tuyền không giãy giụa nữa, cô mở miệng định nói chuyện nhưng đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ lại chặn đầu lưỡi cô, không cho cô hé răng.

Giây tiếp theo anh cầm một cái cà vạt trói cô lại. Thẩm Tuyền nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu cảm của người đàn ông, Thẩm Tuyền híp mắt, sau khi cột chắc rồi Văn Trạch Lệ mới ngước mắt lên.

Trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy sự tàn bạo.

Anh nhướng mày cười.

Nụ cười đó bất cần và đầy ý xấu.

Kế tiếp Thẩm Tuyền bị anh bế lên, anh đi về phía cửa, trực tiếp đá văng cánh cửa kia, tiếng động rất lớn, từ hành lang đến sảnh lớn rất dài, Mạc Điềm thấy cảnh tượng như thế thì hét lên rồi đứng dậy.

"Văn Trạch Lệ."

Giọng của Mạc Điềm xuyên qua hành lang dài.

Văn Trạch Lệ giống như không nghe thấy, anh lướt qua cánh tay vươn tới của Mạc Điềm, hung hăng đá bay người phục vụ của trang viên, sau khi tới sảnh lớn thì nhanh chóng có một đám vệ sĩ vây quanh lại đây.

Nhiếp Thừa chạy ra, thấy cảnh tượng như thế thì trái tim gần như ngừng đập.

Văn Trạch Lệ mặc áo sơ mi đen và quần dài, vòng eo thon chắc, vệ sĩ mở đường tới cửa xe, anh để Thẩm Tuyền vào, không đợi cô phản ứng mà chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó đóng cửa lại.

Một tiếng ầm.

Nhiếp Thừa kêu thất thanh: "Văn Trạch Lệ!"

"Cậu muốn làm gì?"

Mọi người đều chen chúc ra ngoài, nhìn người đàn ông như A Tu La với vẻ không dám tin. Văn Trạch Lệ xoay người lại, lấy ra một viên kẹo bạc hà từ trong túi, bóc vỏ cho vào miệng, anh thong thả bước về phía Nhiếp Thừa.

Đôi mắt hẹp dài đầy tàn nhẫn và máu tanh ập thẳng vào mặt.

Vào giây phút đó.

Dường như cậu cả nhà họ Văn đã trở thành một người khác.

Mà hôm nay anh cũng mang tới rất nhiều vệ sĩ, nhiếu đến mức tạo thành một vùng đen ngòm.

Nhiếp Thừa nghiến răng, siết chặt nắm tay.

Giây tiếp theo Văn Trạch Lệ nắm lấy cà vạt của anh ta rồi nhấc lên.

Tiếng thét chói tai xung quanh im bặt, Nhiếp Thừa tung nắm đấm phản kích nhưng lại bị vệ sĩ cản lại, sau đó cổ Nhiếp Thừa bị siết chặt, Văn Trạch Lệ tới gần anh ta, híp mắt nói: "Đừng tưởng tôi không biết anh tính toán điều gì, thấy chướng mắt tôi và Thẩm Tuyền dây dưa nên anh tính ra tay trước, liên hôn với nhà họ Thẩm, vậy thì có thể ngăn cản tôi và Thẩm Tuyền, tạm thời giúp nhà họ Nhiếp bớt gánh nặng, còn anh cũng có được Thẩm Tuyền, đạt được ba mục đích một cách hoàn hảo."

Ánh mắt Nhiếp Thừa cũng lạnh lùng.

Anh ta cười lạnh: "Chỉ cho cậu chơi thủ đoạn, nhưng không cho tôi tính kế à?"

Văn Trạch Lệ cúi đầu cười lạnh: "Cho chứ, vậy nên kết cục của anh hôm nay mới như thế này đây, tôi nói cho anh biết, Thẩm Tuyền là của tôi, cho dù cả đời cô ấy không kết hôn, cũng chỉ có thể dây dưa với tôi thôi. Hơn nữa hôm nay."

Anh buông tay ra.

Ném Nhiếp Thừa ra như ném rác rưởi vậy, anh ngước mắt lên nhìn về phía đám người đông đúc kia: "Các người cũng phải nhớ kỹ cho tôi, sau này còn ai dám lấy Thẩm Tuyền, vậy thì chắc chắn kết cục sẽ thảm hơn Nhiếp Thừa nữa đấy."

Đám người cũng sửng sốt.

Thậm chí hoảng sợ.

Văn Trạch Lệ nói cái gì vậy.

Cả đám nhìn nhau, sau đó lại nhìn những vệ sĩ mà Văn Trạch Lệ mang đến, rất nhiều người cúi đầu.

Mạc Điềm nghe thấy câu này thì điên tiết lên: "Văn Trạch Lệ, cậu không biết xấu hổ sao, cậu dám làm thế, cậu dám làm thế à, cậu mau rút lại những lời cậu nói đi."

Anh đang cắt đứt con đường sau này của Thẩm Tuyền.

Mạc Điềm ra sức giãy giụa, bà muốn đi túm lấy Văn Trạch Lệ. Thẩm Tiêu Toàn giữ chặt bà cũng ôm lấy bà, tầm mắt đối diện với Văn Trạch Lệ, thấy được sự điên cuồng ở đáy mắt anh.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn thấy rất rõ ràng.

Ông và Văn Trạch Lệ tiếp xúc rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên người đàn ông này lộ ra dáng vẻ điên cuồng như thế.

Ông nhìn sang con gái đang ngồi trong xe.

Thẩm Tuyền chỉnh lại cổ áo, thản nhiên liếc sang bên này, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng của Văn Trạch Lệ, một lúc sau cô thu hồi tầm mắt rồi cúi đầu xoay cổ tay.

Không vùng ra được, cô bỏ cuộc.

Giữa hàng lông mày mang theo vẻ đắc chí.