Hậu Ái

Chương 56



Gió mạnh lên thổi bay tàn thuốc cháy vụn. Vì Thẩm Tuyền bị ôm lấy nên hơi nghiêng về phía trước, đường cong cơ thể lả lướt, Văn Trạch Lệ không nhịn được thu chặt cánh tay lại.

Đột nhiên anh cắn cổ cô.

Thẩm Tuyền nhăn mày: "Đừng có giống cún con."

"Em trả lời anh đi."

Thẩm Tuyền im lặng vài giây, nói: "Tôi không thích nói những thứ này."

"Anh muốn nghe." Văn Trạch Lệ lui về sau, bàn tay nắm lấy eo của cô rồi cúi đầu hung hăng nói.

Thẩm Tuyền nhướng mày nhìn khóe mắt anh đỏ lên, cô vươn tay và đầu ngón tay chạm nhẹ đuôi mắt anh, Văn Trạch Lệ nheo mắt theo động tác này, khí thế cả người lại thay đổi.

Như thể người đàn ông vừa rơi lệ khi nãy không phải anh.

Sau đó đầu ngón tay của Thẩm Tuyền miết vành tai của anh: "Anh muốn nghe, nhưng tôi không muốn thỏa mãn anh."

Văn Trạch Lệ cắn mạnh hàm răng.

Sau đó anh đen mặt nói: "Đến giờ em vẫn chỉ chơi anh thôi đúng không? Hả?"

"Em làm ra chuyện này chỉ vì em không muốn cưới Nhiếp Thừa, mà lại không thể tránh Nhiếp Thừa từng bước áp sát, hơn nữa Nhiếp Thừa lại là đàn anh của em, năm nay hạng mục của nhà họ Thẩm cần phải hợp tác với Nhiếp Thừa, cho nên em thuận thế muốn xem tôi có thể phá hoại cuộc đính hôn của cả hai theo như ý em không, nếu như tôi đi rồi, vậy chuyện này không phải lỗi do em, Nhiếp Thừa cũng không trách móc em được, sau đó hợp tác vẫn cứ hợp tác, mà nếu như tôi không thể phá hỏng, vậy em vẫn sẽ tìm cơ hội cho cuộc đính hôn này vào dĩ vãng."

"Cho nên em mới sắp đặt đính hôn, lại không phải trực tiếp kết hôn, em cần thời gian để giảm xóc, hoặc là nửa năm hoặc là một năm, em vẫn có thể tìm được cơ hội thoát khỏi cuộc hôn nhân này, lúc đó tụi em vẫn hoàn thành hợp tác, nhà họ Nhiếp cũng tạm thời giải quyết khủng hoảng, Thẩm Tuyền em nói xem, có phải ý em là vậy không?"

Không hổ là cậu cả nhà họ Văn, mổ xẻ chuyện này rồi còn có thể tìm được lý do cho trận bày bố khác của Thẩm Tuyền, đôi mắt Thẩm Tuyền bình tĩnh nhìn người đàn ông này.

Trong mắt cô càng lúc càng lạnh như băng.

Văn Trạch Lệ nắm cằm cô: "Em nói xem có phải không."

Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tuyền là một người con gái rất giỏi giang và rất biết tính toán, khi trước cô không nói không rằng cướp quyền trong tay anh, cũng nhẹ nhàng lẳng lặng như thế.

Mà chuyện đến giờ, anh tính tới tính lui chỉ nghĩ được kế sách này phù hợp nhất với Thẩm Tuyền.

Sự lạnh lùng trong mắt Thẩm Tuyền trôi đi, lại bình thản như trước, cô nói: "Phải."

"Cậu cả Văn thật thông minh."

Vẻ mặt của Văn Trạch Lệ thay đổi nhanh chóng, anh lại nắm chặt bàn tay đang siết cằm cô: "Để anh lót đường?”

Thẩm Tuyền nghiêng đầu cười cười: "Cậu cả Văn rất ngạc nhiên sao? Tôi cũng rất kinh ngạc, anh có thể điên cuồng vì một người phụ nữ như vậy, thật không khéo vì người đấy là tôi."

Văn Trạch Lệ nhìn nụ cười đó của cô mà chỉ cảm thấy gai mắt. Anh ra sức đè, Thẩm Tuyền dựa vào trên cửa xe, Văn Trạch Lệ lại gần, trán tựa vào trán cô, đôi mắt hẹp dài vừa lạnh lùng vừa tức giận: "Vậy em biết để anh lót đường cần trả giá gì không?"

Đôi mắt của Thẩm Tuyền cũng lạnh lùng, cô bình tĩnh nói: "Cậu Văn còn muốn cái gì?"

Đuôi mắt đỏ tươi của Văn Trạch Lệ, đỏ lên như Tu La, sự tàn bạo bộc phát và lan ra đôi mày anh, anh hận sự bình tĩnh của cô, cũng hận màn sắp đặt này, hận cô không yêu anh.

Anh cắn răng cười nói: "Rất đơn giản, ngủ với anh."

"Ngủ đến khi nào anh vừa ý thì thôi."

Thẩm Tuyền nhìn anh, vài giây sau cũng cười: "Anh nằm mơ chắc?"

Đầu ngón tay Văn Trạch Lệ xoa nắn eo cô: "Vậy chúng ta chờ xem."

Thẩm Tuyền không muốn nhiều lời nữa, cô bóp đầu ngón tay của anh rồi lấy khỏi hông cô. Sau đó đưa tay bọc kín lại áo khoác trên người, bước nhanh về phía cổng nhà.

Quản gia nhìn thấy Thẩm Tuyền đi tới, không biết vì sao khi nhìn thấy nét mặt hờ hững của cô, lại cảm thấy cô rất không vui.

Quản gia nhanh chóng để vệ sĩ bên cạnh chú ý một chút. Văn Trạch Lệ nhìn lướt qua vệ sĩ hai bên, sau đó quay người lên xe, chốc lát sau xe rời đi.

Thẩm Tuyền cũng tiến vào cửa nhà.

Sau khi đi vào thì cô cởi áo khoác ra, trong mắt rất lạnh lùng.

Người giúp việc bên cạnh bị dọa, bà ấy không dám tiến đến lấy áo khoác, Thẩm Tuyền không quan tâm người giúp việc, ném thẳng đồ lên giá treo rồi lên lầu.

*

Vài ngày sau, cả gia đình cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Tuyền không tốt, điện thoại của cô cứ reo mãi, là Văn Trạch Lệ gọi đến nhưng cô không nhận cuộc gọi.

Hình như Văn Trạch Lệ không quan tâm, cứ gọi mà không gửi Wechat.

Thẩm Tuyền vẫn đi làm, đi công tác, gặp khách hàng rồi gặp cổ đông như thường.

Văn Trạch Lệ cũng như thế, trong lòng anh nhớ người con gái này, nhưng anh đi vào ngõ cụt rồi, vừa yêu vừa hận cô, hôm nay xe Văn Trạch Lệ chạy đến Thẩm thị, túm lấy lễ tân hỏi hướng đi của Thẩm Tuyền, lễ tân nói: "Tổng giám đốc Thẩm về nhà rồi."

Văn Trạch Lệ cắn răng, anh quay đầu xe lái đến nhà họ Thẩm, vệ sĩ của nhà họ Thẩm đã được tăng cường, xe của anh không vào được, từ buổi tối nói chuyện tàn nhẫn đó, anh gọi điện thoại cho Thẩm Tuyền nhưng Thẩm Tuyền không nhận.

Nhà họ Thẩm thêm vệ sĩ, anh còn không gặp được người chứ đừng nói là chạm vào cô một xíu.

Đầu ngón tay anh vẩy tàn thuốc, vài giây sau anh quay đầu xe rời đi. Lái xe đi và bất giác đến dinh thự, Trần Hề Hề đang chăm hoa cỏ trong sân, thấy Văn Trạch Lệ đến thì ngạc nhiên, nhanh chóng hô to: "Cậu cả."

Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô ta một cái, không nói lời nào mà lên bậc thềm.

Trần Hề Hề nhanh chóng theo sau nói: "Tôi vẫn luôn giữ nguyên dạng dinh thự."

Văn Trạch Lệ nhìn phòng khách một cái, còn có phòng khách nhỏ và phòng ăn. Từ ngày Thẩm Tuyền rời đi, anh để người giúp việc giữ nguyên trạng nơi này lại.

Bây giờ.

Chỗ này vẫn giống như trước, gối ôm Thẩm Tuyền từng ôm vẫn còn nằm chỗ cũ.

Đôi dép của cô vẫn như lúc cô rời đi. Văn Trạch Lệ đút tay trong túi nhìn một hồi, đôi mắt hẹp dài thâm trầm và hơi đỏ tươi.

Trần Hề Hề nhìn anh rồi hoảng sợ.

Tâm trạng không tốt?

Lúc này một người giúp việc khác đi vào từ sân sau, người chú nhà họ Văn thường tiếp khách ở sân sau, những ngày này nhận được tin tức người chú họ Văn sắp đến rồi, cho nên người giúp việc ra dọn dẹp ở sân sau. Trong tay cô ta vẫn còn cầm một cái máy tính bảng, người còn chưa thấy đã nghe tiếng: "Hề Hề, có phải cái máy tính bảng này của chúng ta hư rồi không."

Giây sau người giúp việc nhìn thấy Văn Trạch Lệ, cổ họng nghẹn lại rồi nói: "Cậu cả."

Văn Trạch Lệ không quan tâm người giúp việc đó, đến sô pha ngồi xuống, ngắm nghía cái gối ôm kia, trong đầu xẹt qua hình bóng Thẩm Tuyền ôm gối ôm, đầu lưỡi anh chạm vào thành má dưới.

Vẻ mặt u ám.

Người giúp việc kia nhìn Trần Hề Hề một cái, Trần Hề Hề lấy máy tính bảng rồi xua tay để cô ta đi. Sau đó cô ta mở giám sát, khoảng chừng vài giây sau, hình như cô ta nhớ tới điều gì đó.

Cô ta cẩn thận dè dặt đến trước mặt Văn Trạch Lệ, đưa máy tính bảng cho Văn Trạch Lệ, nói: "Cậu cả, anh thử xem video giám sát lúc trước của biệt thự Lam Loan."

"Lúc đó có chuyện tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, là một buổi sáng nọ tổng giám đốc Thẩm đột nhiên đến biệt thự tìm anh."

Bàn tay vân vê gối ôm của Văn Trạch Lệ khựng lại, anh ngước mắt: "Gì cơ?"

Trần Hề Hề đưa máy tính bảng tới.

Văn Trạch Lệ cụp mắt liếc nhìn rồi đón lấy, hệ thống giám sát của biệt thự Lam Loan đã bỏ từ lâu, sau khi ly hôn Thẩm Tuyền đã cho người gỡ rồi, tệp tin trong tay anh bây giờ được lưu từ trước.

Anh ấn mở video.

Bởi vì vô cùng rõ nét, buổi sáng Thẩm Tuyền trở về từ bên ngoài, sau khi vào cửa thì quan sát xung quanh, cô không thường làm chuyện này, quan sát khá rõ ràng.

Thường Tuyết ở bên cạnh cô không biết nói gì đó.

Sau đó Thẩm Tuyền quay người rời đi.

Hình như Thường Tuyết cũng không hiểu.

Văn Trạch Lệ ngẩng đầu nhìn Trần Hề Hề: "Lúc đó bọn họ nói những gì?"

Trần Hề Hề nói: "Tổng giám đốc Thẩm đến hỏi tôi, anh đâu rồi, tôi nói anh không có ở đây, cô ấy không nói gì nữa, sau đó cô ấy còn lấy đi một chiếc áo khoác, giám đốc Thường còn nói thầm cô ấy cũng không thiếu chiếc áo khoác này."

Văn Trạch Lệ siết chặt máy tính bảng.

Anh nhìn video này.

Vài giây sau anh nhìn chằm chằm ngày tháng.

Ngày này là sau khi xảy ra tai nạn xe. Đêm hôm đó cô không bình tĩnh như vẻ ngoài, cô hoảng sợ rồi.

Văn Trạch Lệ lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cổng.

Trong tay nắm máy tính bảng.

Vài ba bước xuống thềm, Trần Hề Hề hô một tiếng, nói với theo anh: "Máy tính bảng, cậu cả…máy tính bảng..."

Người đàn ông đằng trước đã mở cửa xe và lên xe, chiếc xe màu đen nghênh ngang đi, ngay sau đó sấm sét ầm vang trên bầu trời, hình như sắp mưa.

Trần Hề Hề hoảng sợ, quay người nhanh chóng nói với một người giúp việc khác: "Nhanh, dọn cái ghế trong sân sau vào, sắp mưa rồi..."

*

Xe chạy rất nhanh đến nhà họ Thẩm, vừa đúng giờ ăn tối, nhóm vệ sĩ thấy chiếc SUV màu đen quen thuộc thì nhanh chóng vây quanh.

Không để nó đến gần.

Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Văn Trạch Lệ cầm theo máy tính bảng, vừa châm một điếu thuốc vừa đến trước cổng nhà họ Thẩm, vệ sĩ rất cảnh giác anh.

Giây sau người đàn ông to lớn quỳ gối.

Ngậm điếu thuốc, mắt nhìn ban công lầu hai đối diện với Thẩm Tuyền.

Tuyền nhi.

Thật xin lỗi.