Hậu Ái

Chương 59



Lâm Tập ở bên kia tưởng thật nên vứt rồi, Văn Trạch Lệ lấy lại điện thoại của mình, một tay đẩy mở cửa cho Thẩm Tuyền, anh cúi đầu lạnh lùng bấm điện thoại và mắng Lâm Tập: "Ai mới là sếp của cậu."

Nói vứt là vứt thật.

Lâm Tập ở bên kia chần chừ vài giây, nhát gan nói: "Là cậu Văn đây, nhưng mà không phải anh vẫn quỳ trước mặt tổng giám đốc Thẩm sao..."

Sống lưng Văn Trạch Lệ cứng đờ.

Anh đen mặt cúp điện thoại.

Thẩm Tuyền tùy tay thả túi xuống, rèm cửa sổ không mở hết, cô đi đến kéo toàn bộ rèm ra, vừa quay người đã nhìn thấy người đàn ông dựa vào cửa lại ho.

Trên người mặc áo sơ mi và quần dài.

Thẩm Tuyền: "Anh uống thuốc chưa?"

Văn Trạch Lệ bỏ điện thoại trên ngăn tủ, nói: "Bác sĩ trong nhà cho thuốc rồi."

Anh nhìn cô: "Anh muốn ăn mì."

Thẩm Tuyền làm như chưa nghe thấy, cô ngửi thấy mùi cháo trên tủ, cô dựa vào bên quầy rượu nói: "Trong nhà đưa cháo tới?"

Văn Trạch Lệ nhìn trang phục cô mặc, eo thon chân dài, phong cách trong trẻo lạnh lùng. Rất muốn chạm vào cô một chút, anh đi đến ôm lấy eo cô từ phía sau.

Thẩm Tuyền sửng sốt rồi thả lỏng.

Bàn tay người đàn ông ôm chặt chẽ, cánh tay Thẩm Tuyền hơi nâng, thuận thế đặt trên cánh tay của anh. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu, hô hấp còn chưa được thông suốt, nói: "Cùng ăn chút cháo?"

Thẩm Tuyền hờ hững hỏi: "Cháo gì."

"Cháo thịt nạc."

Anh lại ho, ho rồi lại ho ngay ở sau lưng, trái lại cánh tay càng dùng sức. Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, cổ anh cũng ho đỏ cả lên, Thẩm Tuyền quay người đẩy anh lên ghế, nói: "Ăn cháo rồi nhanh uống thuốc đi."

Bình thường người đàn ông này kiêu ngạo vô cùng, vừa bệnh là da thịt trắng nhợt ra, thiếu đi tính công kích và bình dị gần gũi hơn một chút.

Văn Trạch Lệ chống trán và vẫn ho, anh ho rồi nở nụ cười, tay vẫn kéo cô: "Tối nay bác sĩ sẽ đến truyền dịch cho anh."

Thẩm Tuyền: "Ăn cháo."

"Được được được." Văn Trạch Lệ nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cô, vẫn cười ra khỏi ghế dựa đi lấy cháo. Thẩm Tuyền bị anh kéo tay đi theo, có phần không quen, cô hất tay mấy lần nhưng không tránh ra được.

Cháo còn hơi nóng, một tay Văn Trạch Lệ lấy một cái bát từ trong tủ ra, múc một bát rồi đẩy cho cô.

Thẩm Tuyền hờ hững nói: "Không ăn."

Bàn tay Văn Trạch Lệ nắm lấy cô khẽ kéo một cái, Thẩm Tuyền nghiêng về trước, vài giây sau cô đè cổ người đàn ông, lạnh lùng nói: "Ăn nhanh."

Dứt lời, nhanh chóng rút tay mình về và không cho anh nắm nữa.

Bàn tay Văn Trạch Lệ trống không, anh cười lên rồi chống hai má: "Tuyền nhi, vậy em ăn cơm không?"

Thẩm Tuyền đến bên sô pha rồi ngồi xuống, ôm cánh tay nhìn anh nói: "Chút nữa tôi trở về rồi ăn."

"Anh đặt đồ ăn cho em." Văn Trạch Lệ nhấc điện thoại gọi cho nhà họ Văn, để người đưa đồ ăn tới. Thẩm Tuyền vốn muốn từ chối nhưng thấy anh lại ho vài cái, cuối cùng không lên tiếng.

Thật ra cháo không còn nóng hổi như khi vừa đưa đến, Văn Trạch Lệ ăn chốc lát đã xong, bỏ vào máy rửa bát tự động, anh đi về phía sô pha, Thẩm Tuyền thấy anh đi đến thì dời tầm mắt, tiện tay vớ lấy tạp chí xem. Văn Trạch Lệ ngồi trên sô pha rồi lại ho vài cái, anh ôm chặt eo cô.

Đôi môi mỏng phiêu du trên cổ cô: "Hôm nay em ở bên này với anh được không?"

Cái nóng từ hơi thở của anh khiến khiến da thịt cô hơi nổi da gà.

Cô hờ hững hỏi: "Ở với anh, anh có thể làm không?"

Có thể làm không?

Có thể làm chuyện muốn làm không?

Văn Trạch Lệ khựng lại vài giây rồi cười giữa cổ cô: "Có bệnh cũng làm được chút chuyện."

Thẩm Tuyền quay đầu nhìn anh vài lần.

Vài giây sau cô nói: "Anh đổi hiệu nước hoa kia rồi đúng không."

Bàn tay Văn Trạch Lệ đang ôm cô khựng lại, đôi mắt hẹp dài ngước lên, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, hai người nhìn nhau vài giây, Văn Trạch Lệ nhướn mày: "Em không thích hiệu kia?"

"Bởi vì quá dữ rồi?"

Thẩm Tuyền nhàn nhạt đáp: "Anh biết là được rồi."

Văn Trạch Lệ nhìn cô, hồi lâu anh cười một tiếng: "Ừ, đổi."

Khóe môi Thẩm Tuyền cong lên, sau đó đẩy anh lên ghế sô pha. Văn Trạch Lệ nhướn mày, anh đưa tay cởi cổ áo sơ mi, một tay nắm eo cô.

Đôi chân dài của anh chạm lấy đôi chân dài của cô, thấp giọng hỏi: "Muốn làm?"

Thẩm Tuyền không trả lời anh mà lấy súng đo nhiệt độ từ bên cạnh đặt ở trán anh.

Đầu ngón tay đang cởi áo sơ mi của Văn Trạch Lệ đơ ra: "..."

Thẩm Tuyền quỳ gối trên sô pha, nhìn nhiệt độ.

[38]

Cô cúi đầu nhìn anh: "Còn sốt đây."

Văn Trạch Lệ âm thầm rụt bàn tay kia lại: "Ừ."

Đôi mắt Thẩm Tuyền lặng lẽ nhìn cúc áo đã mở của anh, lộ ra một chút lồng ngực. Vài giây sau, Thẩm Tuyền lạnh lùng hỏi: "Anh làm gì?"

Văn Trạch Lệ không biết trả lời như nào.

Người con gái trước mặt cúi người, đôi môi đỏ hồng ghé vào tai anh, vẫn là giọng nói đó: "Cũng sốt cả rồi, sao anh còn nghịch ngợm như vậy?"

Yết hầu Văn Trạch Lệ chuyển động, ôm cô rồi đè xuống, nghiêng đầu hỏi cô: "Em không muốn sao?"

Thẩm Tuyền hừ lạnh, không trả lời.

Đặt súng đo nhiệt độ xuống, cô kéo lấy cổ áo sơ mi của anh: "Nghỉ ngơi đi."

Văn Trạch Lệ thở dài, ngoài ho ra thì cảm giác bị sốt cũng không khỏe, xây xẩm choáng váng, anh ngoan ngoãn ngồi dậy để mặc Thẩm Tuyền kéo anh vào phòng ngủ.

Khắp phòng ngủ toàn là mùi nước hoa có tính xâm lược rất mạnh của Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ ngồi bên giường, dưới ánh nhìn của Thẩm Tuyền, cho thuốc vào miệng rồi lại uống một ly nước.

Kết quả uống một ngụm đã bắt đầu ho khan, trên khuôn mặt sắc bén có vẻ mệt nhọc uể oải, đầu ngón tay Thẩm Tuyền khẽ di chuyển trên cổ anh.

Văn Trạch Lệ vừa ho vừa ôm eo cô, nói: "Tối nay ở đây với anh."

Thẩm Tuyền không đáp.

Giọng Văn Trạch Lệ có chút cầu khẩn: "Ở cùng anh? Ừm?"

Thẩm Tuyền nhướn mày, vài giây sau cô nói: "Ừ."

Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, uống thuốc lại thêm chóng mặt do sốt khiến anh có phần không chịu nổi, anh nằm xuống nhưng bàn tay vẫn nắm eo Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền cúi người kéo chăn cho anh.

Chốc lát sau Văn Trạch Lệ đã ngủ rồi. Bàn tay thon dài của người đàn ông cũng trượt khỏi eo cô,Thẩm Tuyền đứng thẳng người dậy, kéo rèm cửa sổ lại.

Rồi ra ngoài.

Sắc trời dần tối.

Thẩm Tuyền đi đến sô pha, lấy điện thoại gọi cho Thường Tuyết, để cô ấy đến Lam Loan lấy quần áo cho cô rồi đưa đến cao ốc 188.

Thường Tuyết sửng sốt một giây và nhanh chóng đáp lời. Điện thoại vừa ngắt thì chuông cửa đã vang lên, Thẩm Tuyền tiến đến kéo cửa ra, vẻ mặt cô hờ hững.

Tài xế nhà họ Văn ở bên ngoài nhìn thấy cô, sửng sốt vài giây.

Thẩm Tuyền: "Anh ấy ngủ rồi."

Tài xế hoàn hồn rồi nhanh chóng đưa đồ ăn trong tay cho Thẩm Tuyền: "Cái này là cậu Văn nhờ làm, đưa cho cô đúng không?"

Thẩm Tuyền nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

"Không có gì không có gì." Tài xế nhanh chóng nói.

Tài xế lại nói: "Đợi chút nữa bác sĩ gia đình có thể sẽ ghé qua, làm phiền tổng giám đốc Thẩm mở cửa."

Thẩm Tuyền: "Được thôi."

Lần đầu tiên nói chuyện với Thẩm Tuyền như này, tài xế căng thẳng đến líu lưỡi. Thẩm Tuyền đóng cửa lại, xách đồ ăn đến bàn trà rồi mở ra ăn.

Toàn là những món cô thích ăn.

Điện thoại đặt trên bàn trà cũng vang lên.

Thẩm Tiêu Toàn: [ Buổi tối không về nhà? ]

Thẩm Tuyền: [ Về Lam Loan rồi. ]

Thẩm Tiêu Toàn: [ Đừng nói dối, bố sẽ không nói với mẹ đâu. ]

Thẩm Tuyền: [ Vâng. ]

Lại qua nửa giờ đồng hồ, Thường Tuyết mang quần áo đến, cùng ra khỏi thang máy còn có bác sĩ gia đình của nhà họ Văn, bác sĩ đeo khẩu trang và mắt kính, nhã nhặn lịch sự, nhìn thấy Thẩm Tuyền cũng không bất ngờ: "Tổng giám đốc Thẩm."

Thẩm Tuyền để Thường Tuyết đi vào, gật đầu nói: "Anh ấy đang ngủ."

Bác sĩ đáp một tiếng, cầm theo hòm thuốc đi vào phòng. Thường Tuyết đi đến bên thang máy, thò đầu nhìn Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu chưa chăm sóc ai, thật sự muốn ở đây với anh ta cả một đêm à?"

Thẩm Tuyền dựa vào cửa nói: "Cậu mau về đi."

Thường Tuyết nhún vai: "Được rồi."

Cô ấy đi vào thang máy. Thẩm Tuyền đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng, ánh đèn trong phòng lờ mờ, còn có chút mùi thuốc, bác sĩ xem bệnh cho Văn Trạch Lệ một lúc.

Văn Trạch Lệ nửa tỉnh nhưng vẫn đang ho.

Thẩm Tuyền thản nhiên hỏi: "Anh ấy như nào rồi?"

Bác sĩ đứng dậy đi đến phòng treo đồ lấy cái giá áo, nói với Thẩm Tuyền: "Cần treo một chút thuốc giảm nhiệt, nếu không thì không ngừng ho khan được, tối nay cũng phải chú ý sốt cao, cho nên hôm nay tôi ở bên này chăm sóc cậu Văn."

Thẩm Tuyền gật đầu: "Được thôi."

Văn Trạch Lệ mở đôi mắt hơi đỏ, anh nhìn Thẩm Tuyền: "Em không được đi."

Thẩm Tuyền hờ hững nhìn anh một cái: "Không đi."

Dứt lời cô quay người đi ra, lấy quần áo trở về phòng rồi vào thẳng phòng tắm. Nhìn có vẻ là đi tắm, bác sĩ sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn phòng tắm.

Văn Trạch Lệ lạnh lùng nói: "Anh nhìn cái gì."

Bác sĩ hoảng hồn rồi nhanh chóng dời tầm mắt, sau đó ấn cổ tay của Văn Trạch Lệ, đưa thuốc giảm nhiệt cho anh. Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn bác sĩ, nói: "Tối nay cô ấy ngủ với tôi ở đây, cô ấy trông nom là được rồi, anh trở về nghỉ ngơi đi."

Bác sĩ Tiêu nói: "Cũng được."

Thẩm Tuyền tắm rửa xong thì bác sĩ Tiêu đã rời khỏi, trên tủ đầu giường đè một tờ giấy, đại khái là những việc cần chú ý, còn có lưu ý không được để máu trào vào đầu mũi tiêm của Văn Trạch Lệ, đồng thời nếu như thuốc giảm nhiệt sắp hết thì gọi cho nhà họ Văn, anh ta sẽ đến gỡ kim tiêm.

Thẩm Tuyền đặt tờ giấy vào trong ngăn kéo.

Rồi nhìn Văn Trạch Lệ, anh lại ngủ mất rồi.

Cô đi ra ngoài sấy tóc, lấy điện thoại giải quyết một vài email, đèn phòng khách không mở nhiều nên hơi mờ tối, phần lớn nhờ vào ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ sát đất, nghiêng rơi trên mặt đất. Thẩm Tuyền giải quyết xong email và nhìn trang cổ phiếu quốc tế, thoáng chốc đã sắp mười giờ.

Cô mới cầm điện thoại vào trong phòng.

Người đàn ông ngủ khá sâu, truyền dịch vẫn còn, bởi vì chỉnh tốc độ dịch truyền chậm nhất. Thẩm Tuyền đi qua, xốc chăn lên rồi nằm vào, mặc dù động tác khe khẽ nhưng vẫn đánh thức Văn Trạch Lệ.

Đôi mắt hẹp dài của anh liếc qua, vẫn còn hơi mơ màng. Thẩm Tuyền ngẩn ra, đầu ngón tay chạm đuôi mắt anh một cái: "Đi ngủ."

Văn Trạch Lệ không trả lời.

Bởi vì tư thế lên giường của cô là nghiêng người, một bàn tay chống cả người, mái tóc lòa xòa, cổ áo cũng hơi mở. Dưới ánh đèn lờ mờ, trông cô dịu dàng hơn rất nhiều.

Bàn tay truyền dịch kia của Văn Trạch Lệ đặt bên giường, cả người ngồi dậy, giây sau kéo cô vào lòng. Thẩm Tuyền nhăn mày đẩy vai anh: "Làm gì thế?"

Văn Trạch Lệ ho một tiếng rồi hôn cổ cô, giọng nói mê hoặc lại lười nhác trong đêm tối, còn có phần càn rỡ: "Em đoán xem?"

Giây sau, sột soạt.

Bàn tay của Thẩm Tuyền được đặt trên đỉnh đầu, cô híp mắt nhìn người đàn ông cả gan làm loạn này, vài giây sau cô tiến đến gần hôn xương quai xanh của anh.

Bàn tay truyền dịch kia cứ vững vàng chống bên giường. Hơi thở Thẩm Tuyền thay đổi, trên cổ bốc mồ hôi, cô cũng lười để ý vị trí truyền dịch của anh.

Tay vòng lấy cổ anh.

Văn Trạch Lệ cười một tiếng rồi hôn tai cô.

Ánh mắt Thẩm Tuyền lướt qua thấy hơi đỏ, cô nói bên tai anh: "Máu chảy ngược rồi, anh cái tên điên này."