Hậu Ái

Chương 75



Gửi xong cái này, không đợi người trong group trả lời, Văn Trạch Lệ đã chuyển sang vòng bạn bè, lướt xuống dưới rồi kéo tới cuối, lại kéo trở về, vẫn không nhìn thấy bất cứ tin tức hay ảnh chụp nào liên quan đến Thẩm Tuyền như cũ.

Anh không khỏi nghi ngờ người trong group nói dối, vì thế quay ngược lại vào group, vừa nhấn vào đã thấy ảnh chụp màn hình của Chu Dương.

Bên trong là vòng bạn bè của anh ta.

Ba người bạn trên dưới cũng có ảnh minh họa giống nhau, chỉ khác mỗi dòng trạng thái thôi.

Một trong số đó là: "Có thấy Thẩm Tuyền như vậy bao giờ chưa?"

Cái thứ hai là: "Trái ngược, quá trái ngược, tôi vẫn luôn bị vẻ ngoài mạnh mẽ lạnh lùng của cô ấy lừa dối."

Cái thứ ba là: "Không thể không nói, người phụ nữ thế này đúng là khiến người ta có ham muốn chinh phục."

Phóng to ảnh lên.

Có thể lờ mờ nhận ra là trong một bữa tiệc, giày cao gót của Thẩm Tuyền bị rơi ra nên cô đang mang vào lại, khoảnh khắc chụp hình đúng lúc Thẩm Tuyền đang xỏ chân vào giày, một tay chống lên tường, rũ mắt nhìn xuống.

Váy thật sự rất ngắn và ôm trọn vòng ba, mặc dù trên gương mặt kia không có biểu cảm gì hết, nhưng vì đuôi mắt hơi cong nên mang theo cảm giác quyến rũ mơ hồ.

Sắc mặt Văn Trạch Lệ sa sầm, được lắm, block anh rồi.

Anh quay lại vòng bạn bè, tiện thể tuyên bố.

Văn Trạch Lệ: [ Ai còn share ảnh chụp của cô ấy thì tôi sẽ giết chết người đó. ].

Sau khi đăng xong, qua một lúc lâu vòng bạn bè của anh không có ai dám đăng bài mới. Còn chuyện có block anh để đăng bài hay không thì không biết.

Thẩm Tuyền ở bên cạnh cũng thấy được, cô nghịch điện thoại trong tay, tùy ý dạo vòng bạn bè, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ tấm ảnh chụp nào, đến Nhiếp Tư rõ ràng có đăng bài cũng block luôn cô.

Cô nhướng mày.

Đang tính nói chuyện thì xe đã về tới nhà họ Thẩm, đèn đuốc nhà họ Thẩm sáng choang, Thẩm Tuyền hạ cửa sổ xe xuống, tỉnh táo hơn một chút. Cô vuốt phẳng áo khoác tây trang, xách túi xách lên rồi quay đầu nhìn Văn Trạch Lệ một cái: "Em xuống xe."

Văn Trạch Lệ dựa lưng vào ghế, để điện thoại xuống, gác những đầu ngón tay đang cầm điếu thuốc lên cửa sổ, đôi mắt hẹp dài của anh mang theo sự lạnh lùng: "Sau này không được mặc như thế nữa."

Thẩm Tuyền: "Trò chơi thôi mà."

Văn Trạch Lệ rướn người sang lấp kín môi cô. Đầu lưỡi của anh mang theo mùi bạc hà thoang thoảng, trước khi Thẩm Tuyền nhắm mắt vẫn nhìn thấy lửa giận trong mắt người đàn ông này.

Dường như cô nghe thấy tiếng mở cửa sắt.

Phía sau là cổng lớn nhà họ Thẩm, đầu ngón tay đẩy anh một chút, lại không cẩn thận ngửi thấy mùi hương trên cổ áo của anh, da thịt cô nóng lên ngay lập tức.

Cô trở tay đóng cửa lại.

Sau đó ngồi vào lòng anh.

Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn cô rồi nhướng mày.

Vài giây sau anh dập tắt điếu thuốc, nói với người lái thay: "Chạy xe tới dưới bóng cây, sau có anh có thể đi rồi."

Người lái thay đáp lời, xe nhanh chóng khởi động, trực tiếp đỗ ở một góc cạnh hồ. Sau đó vách ngăn ở giữa nâng lên, người lái thay xuống xe, trong xe rơi vào yên tĩnh.

Trong xe loạt soạt.

Thẩm Tuyền cắn vành tai của anh, thì thầm: "Chỉ một lần."

Văn Trạch Lệ siết chặt eo cô, nghiêng đầu trả lời: "Được."

Sau đó ánh sáng trong xe lúc sáng lúc tối, vệ sĩ ngoài cổng lớn nhà họ Thẩm nhìn chiếc xe kia, rất nghi là của cậu cả nhà họ Văn, nhưng đây là chiếc siêu xe mới, biển số xe cũng là mới.

Cũng không thấy ai bước xuống nên tạm thời chưa dám khẳng định.

Sau lưng Thẩm Tuyền đổ mồ hôi, cổ cũng đổ mồ hôi. Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy may mắn rằng anh nhìn trúng cô sớm hơn những người kia, cũng may mắn là đã dây dưa với cô, nhưng trong lòng còn xen chút hối hận.

Hối hận vì đêm nay đã để cô tham gia trò chơi này.

Một tiếng trước nghe những người đó bôi nhọ cô, anh còn nghĩ, cô không dùng nhan sắc xinh đẹp kia để nhận được ưu đãi, nhưng qua đêm nay.

Có lẽ sẽ thay đổi.

Văn Trạch Lệ dùng sức tàn nhẫn hơn.

Thẩm Tuyền cau mày, cắn cổ anh: "Làm sao thế."

Vài giọt mồ hôi chảy xuống từ trán, làm ướt đôi mắt của Văn Trạch Lệ, anh lấp kín đôi môi cô rồi nói nhỏ: "Chúng ta cân nhắc tới chuyện tái hôn đi."

Thẩm Tuyền: "Như bây giờ không phải tốt lắm sao?"

Văn Trạch Lệ hừ lạnh không đáp lời. Mà lúc này, không cẩn thận cọ tới điện thoại của Thẩm Tuyền, làm nó mở lên vì từ nãy tới giờ vẫn chưa khóa màn hình, sau khi Văn Trạch Lệ đè Thẩm Tuyền xuống hàng ghế phía sau thì cầm cái điện thoại kia ném xuống sàn, kết quả nó nảy lên vài cái, cũng chuyển sang giao diện kết bạn, hơn hai mươi lời mời kết bạn đang chờ Thẩm Tuyền chấp nhận.

Văn Trạch Lệ chỉ ước gì có thể đập vỡ cái điện thoại này.

Sợ cái gì thì cái đó tới.

Anh vùi đầu, từng nụ hôn rơi xuống cổ Thẩm Tuyền. Tay Thẩm Tuyền vịn lưng ghế, móng tay lướt nhẹ qua rồi thì thầm: "A Lệ."

Văn Trạch Lệ: "Ừ."

Anh nói: "Anh tức chết mất."

Thẩm Tuyền híp mắt: "Tức cái gì?"

Văn Trạch Lệ hôn lên môi cô mà không trả lời, chỉ nuốt toàn bộ tiếng kêu của cô vào trong bụng.

*

Vệ sĩ ở cổng nhà họ Thẩm nhìn chiếc xe kia chạy từ cổng tới một góc bên bờ hồ, qua khoảng một tiếng, chiếc siêu xe kia cũng quay đầu, sau đó chạy tới cổng nhà họ Thẩm. Cửa xe mở ra, Thẩm Tuyền xuống xe với vẻ mệt mỏi, đột nhiên Văn Trạch Lệ gọi cô lại: "Tuyền Nhi."

Thẩm Tuyền xoay gót chân, nhìn anh với vẻ lạnh nhạt.

Áo sơ mi của Văn Trạch Lệ hơi nhăn nhúm, anh bước tới gần nói: "Em cho anh mượn điện thoại một chút, anh xem trong vòng bạn bè của em có ai đăng ảnh chụp của em không."

"Không có." Thẩm Tuyền trả lời.

Văn Trạch Lệ híp mắt lại, anh liếm khóe môi nói: "Anh muốn thấy tận mắt."

Thẩm Tuyền hơi mất kiên nhẫn nhưng đêm nay được anh hầu hạ rất thoải mái, cô lấy điện thoại ra khỏi túi xách, mở khóa đưa cho anh. Văn Trạch Lệ nhận lấy, thong thả nhấn mở, sau đó trực tiếp từ chối hết những lời mời kết bạn kia.

Lý do anh từ chối là tôi là Văn Trạch Lệ, tôi nhớ kỹ cậu rồi.

"Ngủ ngon nhé vợ." Văn Trạch Lệ trả điện thoại lại cho Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền nhận lấy, ừ một tiếng: "Ngủ ngon."

Sau đó cô gọi một vệ sĩ, nói: "Đưa cậu Văn về đi, anh ấy uống rượu."

Văn Trạch Lệ nghe thấy thế thì mặt mũi vui vẻ hẳn ra.

Vệ sĩ đáp lời, sau đó nhận vị trí điều khiển từ Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ rời khỏi vị trí điều khiển, mở cửa sau xe ra ngồi vào.

Anh nhìn bóng lưng của Thẩm Tuyền, mãi đến khi cửa sắt đóng lại.

Trở lại nhà họ Thẩm, Mạc Điềm và Thẩm Tiêu Toàn cũng có mặt, khoảng thời gian này Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đi công tác dài ngày khoảng hơn hai tháng, Mạc Điềm và Thẩm Tiêu Toàn cũng nhìn thấy ảnh chụp trong vòng bạn bè của Thẩm Tuyền.

Tâm trạng của hai vợ chồng rất phức tạp.

Nói thật con gái lớn chừng này, nhưng chưa từng mặc quần áo như vậy bao giờ.

Có hơi vượt mức.

Chỉ là nghĩ những người đó hết người này tới người khác khen Thẩm Tuyền, cứ như lúc trước bọn họ có mắt không tròng nên không nhìn ra nét đẹp của Thẩm Tuyền, lại cảm thấy mấy năm nay Thẩm Tuyền vì gia tộc, đúng là sống như thầy tu vậy.

Trong nhà, công ty, đi công tác, ba điểm một đường thẳng.

Quần áo bình thường cũng là hai kiểu váy công sở hoặc quần tây, cho dù là tham gia tiệc tối linh tinh cũng mặc lễ phục rất kín đáo, cũng có lộ một chút dáng người, nhưng hoàn toàn không gây chấn động như bộ đêm nay.

Nói thẳng ra thì quá thiếu hương vị cuộc sống.

Mạc Điềm nhanh chóng gọi dì giúp việc mang tổ yến đã chưng sẵn ra: "Uống một chút tổ yến trước, đêm nay có uống nhiều rượu không?"

Thẩm Tuyền ngồi xuống sô pha, rút chân ra khỏi dép lê rồi giẫm lên thảm, nhận lấy nói: "Không uống nhiều ạ."

Chỉ là chuyện làm với Văn Trạch Lệ vào lúc cuối cùng trong xe hơi tốn thể lực một xíu.

Thẩm Tiêu Toàn ngồi ở sô pha đối diện xem máy tính bảng, thản nhiên hỏi: "Đêm nay nhiều người đi lắm à?"

Thẩm Tuyền: "Rất nhiều ạ."

Thẩm Tiêu Toàn: "Thấy các con chơi điên cuồng ghê, về phương diện này đúng là hai anh em nhà họ Văn biết cách chơi hơn nhà chúng ta.”

Không hiểu sao, hai anh em nhà họ Thẩm lại cách biệt với bên ngoài, Thẩm Lẫm chìm đắm trong trường học, còn Thẩm Hách lại quá đơn giản nên hiếm khi chơi chung những thứ này với nhóm bọn họ.

Thẩm Lẫm và Văn Trạch Lệ có quan hệ tốt, cũng ra ngoài nói chuyện với nhau hoặc tụ họp, nhưng nói chung là anh ấy cũng ít khi tham gia những bữa tiệc như thế này.

Về phần Thẩm Hách lại chơi với rất nhiều người gây dựng sự nghiệp ở trong trường, hiếm khi chơi với nhóm con ông cháu cha này.

Thẩm Tuyền lại càng không cần phải nói.

Nếu không phải có Văn Trạch Lệ kéo theo thì bạn thân của cô cũng chỉ có Trần Y và Thường Tuyết. Với những người khác chỉ là mối quan hệ xã giao hời hợt, càng miễn bàn đến việc tham gia tiệc tùng thế này.

Thẩm Tuyền: "Văn Trạch Tân biết cách chơi hơn một chút."

Cô ăn từng ngụm hết tổ yến, hơi lười biếng dựa vào tay vịn.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn con gái một cái, lại cảm thấy trông cô nhiều sức sống hơn một chút: "Văn Trạch Lệ không để ý nhiều đến phụ nữ, ngoài bắn súng, đồ cổ và sưu tập xe thì đúng là cậu ta hiếm khi mở những buổi tiệc thế này."

Mạc Điềm nhận chén rồi cầm vào bếp, sau khi quay ra thì nói: "Đừng khen cậu ta, cũng có gì đáng khen đâu, cũng làm chuyện ngang ngược đấy thôi."

Thẩm Tiêu Toàn cười, ông nhìn con gái một cái.

Thẩm Tuyền lau khóe môi, chân tìm dép lê, vẻ mặt thoải mái, cô ôm cánh tay của mẹ: "Con đi ngủ nhé."

"Đi đi."

Mạc Điềm vỗ cô.

Thẩm Tuyền cầm túi xách lên lầu, lấy áo ngủ rồi trực tiếp đi tắm. Sau khi tắm xong bước ra, Thẩm Tuyền vẫn chưa ngủ ngay mà mở laptop lên, xem thị trường chứng khoán quốc tế.

Điện thoại vang lên tiếng ting ting, cô mở ra thì thấy.

Văn Trạch Lệ: [ Anh về tới nhà rồi. ]

Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]

Sau khi rời khỏi khung chat, lại có người xin kết bạn với cô, Thẩm Tuyền nhấn vào thì thấy hơn hai mươi người xin kết bạn với cô bên dưới cũng bị từ chối hết rồi, lời nhắn khi từ chối toàn là "Tôi là Văn Trạch Lệ, tôi nhớ kỹ cậu rồi".

Giọng điệu sặc mùi uy hiếp.

Thẩm Tuyền nhướng mày, cũng không đồng ý kết bạn với người mới xin kia mà bỏ qua.

Thẩm Tuyền: [ Anh từ chối những người mới gửi lời mời kết bạn giúp em? ]

Trên khung trò chuyện hiện lên dòng "đối phương đang nhập thoại".

Thẩm Tuyền để điện thoại di động xuống, tiếp tục xem máy tính, nhưng có lẽ vì giao diện điện thoại vẫn luôn sáng, Thẩm Tuyền thấy dòng chữ "phương đang nhập thoại" vẫn còn hiện, trông có vẻ là muốn nói dong nói dài gì rồi.

Thẩm Tuyền đang tính soạn tin nhắn hỏi anh muốn nói gì...

Thì đối phương đã gửi sang.

Văn Trạch Lệ: [ Ừ. ]

Thẩm Tuyền nhướng mày, chỉ một chữ ừ thôi à?

Nhưng cô cũng không truy hỏi.

Đầu bên kia, Văn Trạch Lệ tắm rửa xong đang dựa vào quầy rượu, cầm điện thoại nhìn chữ "ừ" này cũng cảm thấy mình trả lời quá thiếu tự tin.

Đệt.

Từ chối đám đàn ông kia giúp cô thì sao thì sao thì sao hả.

Không phải nên như thế sao.

Vài giây sau, anh lại soạn tin nhắn gửi đi.

Văn Trạch Lệ: [ Để tránh bị làm phiền nhiều, số cá nhân đừng mở chế độ công khai, để ngày mai anh làm giúp em. ]

Thẩm Tuyền: [ Anh rảnh lắm à? ]

Văn Trạch Lệ: [...]

Thẩm Tuyền: [ Đến chuyện này cũng muốn xen vào? ]

Văn Trạch Lệ: [...]

Mẹ nó.

*

Thẩm Tuyền nhìn mấy dấu ba chấm mà anh gửi sang, sau đó nhấn mở thông báo, lại có thêm mấy người gửi lời mời kết bạn cho cô, cô bỏ qua hết. Qua giao diện cài đặt, tắt chế độ kết bạn và chế độ công khai.

Sau khi làm xong, Văn Trạch Lệ bên kia cũng không gửi thêm tin nhắn nào tới nữa, Thẩm Tuyền nhìn laptop, tiếp tục xử lý chuyện của mình. Đêm đó lại bận tới rạng sáng.

Hôm sau Thẩm Tuyền được nghỉ, ngủ thẳng một giấc đến chín giờ rưỡi sáng.

Rửa mặt xuống lầu thì đã gần mười giờ, dưới lầu loáng thoáng có tiếng nói chuyện, Thẩm Tuyền ngẩng đầu thì thấy bầu không khí trong phòng khách to lớn lúc này rất kỳ lạ.

Văn Trạch Lệ và Mạc Điềm mỗi người ngồi một ghế sô pha, sắc mặt của Mạc Điềm rất khó coi.

Văn Trạch Lệ mặc tây trang, còn thắt cà vạt, trên khuôn mặt sắc sảo mang theo nụ cười, bên chân còn chất một đống quà tặng.

Lúc này hai người bọn họ cũng phát hiện ra Thẩm Tuyền, họ đồng loạt ngẩng đầu, Văn Trạch Lệ nhếch môi còn Mạc Điềm đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay Thẩm Tuyền nói: "Ăn sáng đi."

Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông kia một cái, sau đó đi vào phòng ăn.

Dì giúp việc bưng bữa sáng đi ra rồi đặt trước mặt Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền uống một ngụm sữa, thản nhiên hỏi: "Anh ấy đến đây từ lúc nào?"

Dì giúp việc nhìn ra phòng khách một cái, chần chờ rồi mới nói: "Rất sớm, hơn bảy giờ gì đó, xe vẫn luôn đỗ bên ngoài, bà chủ không cho cậu ấy vào thế là cậu ấy cứ chờ."

"Sau khi đợi mấy tiếng, xe vận chuyển vật dụng hàng ngày tiến vào, xe của cậu Văn cũng đi vào theo, còn xen lẫn trong nhân viên vận chuyển để đi vào nhà, chờ bà chủ phản ứng lại thì cậu Văn đã ngồi trong phòng khách rồi."

"Nói là tới xin lỗi."

Thẩm Tuyền nhướng mày nhưng không hé răng.

Cô cúi đầu tiếp tục ăn.

Phòng khách phía sau vẫn rất yên tĩnh, hôm nay Thẩm Tiêu Toàn có một vụ buôn bán cần bàn bạc nên đã ra ngoài từ sáng sớm. Trong nhà chỉ có Mạc Điềm, ngày xưa bà rất hiếu khách, ai tới cũng đích thân pha trà. Nhưng hôm nay lại hoàn toàn bất động, là quản gia bưng cà phê lên cho Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền ăn xong rồi nhưng vẫn không vội ra ngoài, cô thong thả ung dung mở báo ra xem.

Trong phòng khách.

Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ truyền đến, anh mở túi quà ra, lấy từng món quà bên trong rồi giải thích: "Bác gái, đây là lông chồn mà bác thích nhất, nhưng vừa đổi sang thiết kế mới nên trông khá độc đáo, rất thích hợp với bác, chắc chắn mặc vào sẽ trông rất sang."

"Còn cái váy này được thêu tay là chính, là sản phẩm của học sinh mà bác từng giúp đỡ trước kia, bây giờ cậu ấy đang làm ở một công ty đồ thêu ở vùng sông nước, cái này cháu phải chi giá cao mới mua được đấy."

Mạc Điềm nhìn cái váy kia, sao mà anh tìm được người học sinh mà bà từng giúp đỡ thế! Còn mua được tác phẩm của cậu ấy.

Văn Trạch Lệ quá ranh mãnh.

"Còn đây là bạch trà mà bác trai rất thích, cũng mua từ thôn mà hai năm trước bác xây trường học, bây giờ giao thông của thôn đó thuận tiện rồi, nghệ sĩ công ty của cháu đã quảng cáo miễn phí cho bạch trà, phim quảng cáo công ích sẽ được lên sóng chính thức vào cuối tháng này."

Mạc Điềm nghiến răng: "Cậu từng ghé thôn đó?"

"Từng ghé ạ." Văn Trạch Lệ ho một tiếng: "Còn đầu tư tí tiền để xây hai tòa ký túc xá."

Mạc Điềm: "..."

Không thể mềm lòng được.

Văn Trạch Lệ lại lần lượt giới thiệu quà tặng mà mình mang đến, tất cả cũng chọn đúng ý của Mạc Điềm, mấy năm nay lúc Mạc Điềm rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thường sẽ làm công ích là nhiều nhất.

Vì thế mà Thẩm Tuyền còn mở một quỹ từ thiện cho bà, chuyên môn dùng để Mạc Điềm đi làm công ích, tất cả là vốn cá nhân, cũng dùng vào đúng chỗ.

Quà tặng mà Văn Trạch Lệ mang đến hôm nay, phần lớn là từ những hạng mục công ích mà Mạc Điềm từng làm, anh làm như vậy cũng xem như đang tiêu tiền ủng hộ việc làm công ích của Mạc Điềm, có thể coi như cực kỳ có lòng, Mạc Điềm muốn làm mặt lạnh đuổi người cũng không làm được, chỉ có thể xụ mặt nhìn anh.

Giới thiệu xong.

Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: "Bác gái à, xin lỗi ạ, lúc trước thái độ của cháu quá ngang ngược, hôm nay cháu cố ý tới để xin lỗi."

Mạc Điềm: "...Cậu cũng biết hả."

"Vâng ạ."

Mạc Điềm: "..."

Văn Trạch Lệ: "Lớp trẻ như chúng cháu vẫn rất cần những bậc cha chú như bác dạy dỗ, vì vẫn còn đang trưởng thành nên khó tránh khỏi chuyện hành động thiếu suy nghĩ trong vài thời điểm, có đắc tội người khác cũng không biết, nhưng cháu sẵn lòng sửa ạ."

Mạc Điềm: "...Không dám, ai dám ép cậu Văn sửa chứ."

"Vâng ạ, cũng không ai dám ép cháu sửa, nhưng vì là mẹ vợ, bác nói gì cháu cũng không dám không nghe." Văn Trạch Lệ bày ra thái độ nhận sai.

Mạc Điềm: "Bây giờ cậu không phải con rể của tôi, cậu chỉ là con rể cũ thôi."

Văn Trạch Lệ: "..."