Hậu Ái

Chương 77



Trong phòng sách truyền ra tiếng bàn phím, thỉnh thoảng Văn Trạch Lệ cầm văn kiện mà Thẩm Tuyền đưa cho anh lên nhìn một cái, Thẩm Tuyền dựa vào bàn đọc sách, nửa ôm cánh tay rồi hờ hững trả lời anh.

“Em sắp xếp những cổ phiếu đó của Phổ Ngân thế nào?”

Thẩm Tuyền: “Em đã bán tháo [1].”

[1] Bán tháo cổ phiếu (Bailing out hay Sell-off) là hiện tượng các nhà đầu tư bán ra một cách nhanh chóng các loại cổ phiếu mà mình đang nắm giữ với bất kỳ mức giá nào, thậm chí là chấp nhận chịu lỗ để có thể bán được cổ phiếu.

“Bán lúc nào?”

“Hai ngày trước.”

Văn Trạch Lệ nhướng mày rồi ngẩng đầu nhìn cô, khoé môi mang theo ý cười, “Tốc độ quá.”

Thẩm Tuyền thản nhiên không đáp lời. Văn Trạch Lệ thu lại ánh nhìn, anh nhìn máy tính nói: “Nếu trong tay em có thừa tiền thì chuyển sang Thừa Thắng đi, anh sẽ thâu tóm bên Phổ Ngân, tỷ lệ phần trăm cổ phần của em sẽ được điều chỉnh, đến lúc đó Tuyền nhi của chúng ta lại là ông trùm rồi.”

Thẩm Tuyền: “Không phải anh nắm giữ nhiều cổ phần nhất sao?”

Văn Trạch Lệ giẫm chân xuống rồi trượt về sau, mắt nhìn cô và cười nói: “Anh là ông chủ của công ty, em là vợ của ông chủ, nhìn thế nào em cũng là ông chủ.”

Thẩm Tuyền sửng sốt mấy giây, cô nhìn đáy mắt mang theo ý cười của người đàn ông, lúc sau cô nói: “Vậy cũng đúng.”

Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng.

Đúng là người phụ nữ này thật sự không khách sáo chút nào.

Cơ thể anh dựa vào lưng ghế, vừa cởi cà vạt của áo sơ mi vừa đưa tay nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng ngắm nghía, nói: “Hình như chúng ta vẫn đang nói chuyện công việc, chi bằng tán gẫu chút chuyện khác.”

Thẩm Tuyền không cử động mà tuỳ tiện để anh nắm, rèm cửa sổ trong phòng sách cũng không mở, chỉ mở chút xíu đèn, Thẩm Tuyền hỏi: “Muốn nói chuyện gì.”

Văn Trạch Lệ im lặng vài giây, thấp giọng hỏi: “Ngoài anh ra, em từng thích ai chưa.”

Thẩm Tuyền nhìn anh, lúc này trong đôi mắt có phần sâu sắc, cô nói: “Chưa.”

Khoảnh khắc đó, một niềm phấn khích lan ra từ đáy lòng Văn Trạch Lệ, anh kéo tay cô về phía trước, Thẩm Tuyền đi lên hai bước, Văn Trạch Lệ đứng dậy rồi ôm cô từ phía sau.

Niềm vui sướng khó có thể miêu tả được truyền đến Thẩm Tuyền thông qua cái ôm.

Thẩm Tuyền cũng không giãy giụa, cô nói “Trước đó không có, không có nghĩa là sau này không có.”

Cánh tay của Văn Trạch Lệ bỗng siết chặt, “Em dám!”

Anh lạnh lùng nói: “Nếu anh đã dám cướp dâu thì có nghĩa sau này đến người thứ ba anh cũng dám làm.”

Thẩm Tuyền: “Vô liêm sỉ.”

Văn Trạch Lệ cười lạnh một tiếng, “Không sao hết.”

Cần những cái hư danh đó làm gì, quan trọng nhất là có được nhân tài.

Văn Trạch Lệ không ngờ sẽ có một ngày mình có suy nghĩ như thế, quả thật Thẩm Tuyền không giống với người phụ nữ khác, rất ít khi cô để lộ cảm xúc ra ngoài, mà quan trọng nhất là cô nói được thì làm được, cũng dám chống lại đàn ông.

Đối mặt với người phụ nữ như vậy, Văn Trạch Lệ chỉ có thể vô liêm sỉ.

Anh hôn lên gương mặt của Thẩm Tuyền: “Tuyền nhi, em không được quá cuốn hút.”

Thẩm Tuyền lẳng lặng để anh tùy tiện hôn, không đáp lại lời của anh, cô cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu cuộc tình này, cô không giống kiểu nhanh chóng rơi vào tình yêu như Trần Y, cô trưởng thành và độc lập rồi mới tiếp xúc với tình yêu, có lúc sẽ khó tránh khỏi có thêm một lớp vỏ bọc để bảo vệ bản thân, hễ có việc gì thì cô sẽ vô thức suy nghĩ cho mình đầu tiên.

Thẩm Tuyền xoay người ôm cổ Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ rũ mắt nhìn cô.

Thẩm Tuyền hôn cằm anh, nói: “Em nói thật đó.”

Văn Trạch Lệ: “Chuyện gì.”

Thẩm Tuyền: “Bảo vệ anh.”

Văn Trạch Lệ cười, “Được, anh tin em, chỉ là để anh bảo vệ em trước đi.”

Văn Trạch Lệ ôm cô rồi xoay người đặt cô lên ghế, anh cúi người lấp kín môi cô, hai tay chống lên tay vịn của cái ghế, Thẩm Tuyền ngẩng đầu và chậm rãi đưa tay cởi cà vạt của anh xuống, cà vạt rơi xuống nền nhà, nụ hôn của Văn Trạch Lệ cũng trượt xuống, Thẩm Tuyền bỗng chốc nghiêng đầu dựa vào vai anh, nói: “Đóng cửa.”

Động tác của Văn Trạch Lệ khựng lại, một giây sau anh đứng dậy đóng cửa. Xoay người, cởi cúc áo ra rồi đi qua chỗ này của cô, có lẽ vì đang ngồi cộng thêm không mở hết đèn trong phòng sách nên hơi tối, người đàn ông vai rộng chân dài, cảm giác áp bức về chiều cao khá nghiêm trọng, Thẩm Tuyền híp mắt nhìn anh.

Đến lúc được anh ôm lên bàn, mồ hôi trên người Thẩm Tuyền trượt xuống dọc theo xương bướm.

Đầu tiên là bị đánh chiếm.

Tiếp đó cô đẩy Văn Trạch Lệ một cái, đè người trên ghế sô pha, Thẩm Tuyền gập đầu gối rồi quỳ bên trên, Văn Trạch Lệ sửng sốt vài giây sau đó im lặng cười một tiếng.

Anh bắt được eo của cô.

“Tuyền nhi.”

Trong mắt Thẩm Tuyền mang theo khát vọng chinh phục, cô không nói lời nào, chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia nhuộm màu tình dục, Văn Trạch Lệ lại cười, ngửa đầu một lúc lâu rồi hỏi: “Còn sức lực không?”

Thẩm Tuyền thản nhiên trả lời: “Anh đoán xem.”

Văn Trạch Lệ vừa cười đồng thời ngồi dậy giữ lấy cổ và hôn môi cô.

Đến lúc cô không còn sức lực thì anh giúp.

Ngoài phòng sách.

Mạc Điềm bưng trà hoa quả lên, thấy cửa khoá thì ngẩn người một lát, tiếng chuông điện thoại trong phòng sách vang lên, nhưng người ở trong không có bất kỳ phản ứng gì.

Mạc Điềm nhíu mày rồi xoay người đi xuống lầu.

Mà hai người trong phòng sách cũng nghe thấy tiếng chuông, thế nhưng không có ai quan tâm. Gần một tiếng sau, Văn Trạch Lệ ôm cô về phòng tắm rửa, sau khi hai người sửa soạn và trở lại phòng sách, cuối cùng cũng xử lý xong vài việc.

Mạc Điềm lên lầu thêm lần nữa, lúc này lại thấy cửa phòng sách đang mở ra, bà tiến về phía trước rồi định nói chuyện, lại thấy Thẩm Tuyền ngồi trên ghế nhìn máy vi tính.

Văn Trạch Lệ chống một tay trên bàn, anh cúi người để xem cùng cô, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có sự ăn ý dù Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì.

Chỉ là trông cô rất thả lỏng.

Mạc Điềm bỗng cảm thấy người đàn ông mà Thầm Tuyền lựa chọn cũng không đến nỗi nào.

Cô ở trên thương trường nhiều năm như vậy, đã từng gặp đủ loại đàn ông, đến cả khả năng chọn một người đàn ông cũng không có ư, trước đây khi nhà họ Thẩm phải đi con đường liên hôn, Thẩm Tuyền đã lập tức chọn Văn Trạch Lệ giữa anh em nhà họ Văn, chắc hẳn ít nhiều cũng có nguyên nhân.

Mạc Điềm nhìn một lát rồi mới đi lên gõ cửa, “Ăn cơm thôi.”

Hai người phía sau bàn đọc sách cùng ngẩng đầu, Văn Trạch Lệ nhìn thấy Mạc Điềm thì vô thức kéo cổ áo lên, chỗ đó có một dấu hôn, anh không muốn bị đuổi ra khỏi nhà đâu.

Anh cười nói: “Dạ.”

Thẩm Tuyền cũng đứng dậy theo, tay bị Văn Trạch Lệ bắt lấy, sau đó hai người đi về phía cửa, ánh mắt của Mạc Điềm lướt qua chỗ hai người nắm tay.

Sau cùng làm như không nhìn thấy rồi quay người đi về hướng cầu thang bộ.

Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền đi theo sau, anh tiện tay cầm kem che khuyết điểm trên bàn, liếc mắt nhìn Mạc Điềm đang đi phía trước.

Văn Trạch Lệ bóp kem che khuyết điểm rồi nhẹ nhàng thoa lên cổ Thẩm Tuyền.

Thẩm Toàn sửng sốt, cô nghiêng đầu.

Văn Trạch Lệ khụ một tiếng, đẩy đầu của cô ra nói: “Anh bôi cho em một xíu.”

Sau đó anh nhìn Mạc Điềm đang đi ở phía trước, nói với Thẩm Tuyền: “Suỵt…..”

Ngón tay có khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng để bên môi, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, Thẩm Toàn hờ hững liếc nhìn anh, “Dám làm nhưng không dám chịu?”

Văn Trạch Lệ nhỏ giọng nói: “Dám làm, vẫn luôn dám làm.”

Giọng nói trầm thấp đó mang theo ham muốn.

“Nhưng chắc chắn mẹ vợ cũng rất quan trọng.”

Chuyện tái hôn ngay trước mặt rồi, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.

Thẩm Tuyền lười để ý đến anh.

Cô đi lên trước hai bước rồi khoác tay Mạc Điềm.

Hơi thở của Văn Trạch Lệ phía sau hoảng sợ.

Cô vợ này không cho anh chút thể diện nào.

Má.

Anh chỉ có thể nhân lúc Mạc Điềm không để ý, lén lút thoa lên cho Thẩm Tuyền, cũng may đến lầu một đã bôi xong rồi. Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, anh tiện tay đặt kem che khuyết điểm lên ngăn tủ.

Vừa hay Thẩm Lẫm cũng đi từ bên ngoài vào, anh ấy cởi áo khoác rồi nhìn thấy Văn Trạch Lệ: “Cậu Văn?”

Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Về rồi à?”

Thẩm Lẫm đưa áo khoác cho giúp việc, nói: “Đúng vậy, cậu có thể vào nhà chúng tôi?”

Văn Trạch Lệ: “….”

“À đúng rồi, tôi nghe nói cậu mua rất nhiều quà, sao cậu chưa mua cho người anh em này?” Thẩm Lẫm chợt nghĩ đến, “Sao cậu chỉ lo lấy lòng mẹ tôi?”

Văn Trạch Lệ sửa sang lại tay áo sơ mi: “Cậu nghĩ hay quá nhỉ.”

Thẩm Lẫm: “Tôi thấy cậu nên thể hiện tốt hơn một chút.”

Văn Trạch Lệ: “……”

Nằm mơ à.

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên bàn, cua gạch hấp trông rất tươi ngon, quan trọng nhất là mùi thơm đập vào mũi. Hôm nay Thẩm Tiêu Toàn không về, cộng thêm Văn Trạch Lệ thì trong nhà chỉ có bốn người ăn cơm.

Sau khi ngồi xuống.

Người giúp việc, dì và quản gia lui xuống ngay.

Sau khi Mạc Điềm múc canh cho Thẩm Tuyền, bà nhìn con cua gạch kia rồi nói: “Chao ôi, cũng không biết phải xử lý con cua gạch này thế nào, có vẻ hơi khó bóc.”

Thẩm Lẫm vốn định lấy một con rồi tách cho Thẩm Tuyền ăn, nghe nói vậy thì bỗng thu tay về.

Sau khi Thẩm Tuyền uống một ngụm canh, cô liếc nhìn mẹ.

Văn Trạch Lệ cũng nhướng mày liếc nhìn Mạc Điềm.

Mạc Điềm nhìn anh hỏi “Sáng nay cậu Văn đồng ý với tôi chuyện gì?”

Biểu hiện.

Trong đầu không hề báo trước mà lóe lên hai chữ này, anh lại nhìn con cua gạch đang bốc khói trên bàn ăn.

Văn Trạch Lệ hiểu ngay, đây là Mạc Điềm đang thử thách anh.

Anh nở nụ cười rồi đứng dậy xắn tay áo, di chuyển đĩa cua gạch qua đây, đầu ngón tay thon dài cầm một con lên, thong thả bắt đầu lột vỏ ngoài.

Lộ ra phần gạch cua màu vàng nhạt bên trong và thịt cua tươi ngon ẩn bên dưới.

Tiếp đó anh đặt vào trong bát của Thẩm Tuyền, “Vợ à, em ăn trước đi.”

Thẩm Lẫm kinh hãi, nhanh thế này đã gọi vợ rồi?

Anh ấy liếc nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ là đệ nhất mặt dày của thủ đô.

Thẩm Tuyền nhận lấy, nói “Cảm ơn.”

Cô ăn một miếng gạch cua, quả thật ăn rất ngon, lại nhìn dáng vẻ anh tuấn bất ngờ của người đàn ông cao lớn chân dài đứng bên cạnh bàn lột cua. Bóc xong con thứ hai, Văn Trạch Lệ để vào trong bát Mạc Điềm, “Bác gái thử xem.”

Mạc Điềm nhìn con cua đó.

Ừ một tiếng.

Vừa nãy Văn Trạch Lệ có đeo bao tay, coi như rất chú ý vệ sinh.

Thẩm Lẫm suy nghĩ một lúc, thấy Văn Trạch Lệ đang bóc con thứ ba, anh ấy đẩy bát qua theo bản năng, ý nghĩa đã rất rõ ràng. Hình như Văn Trạch Lệ không nhìn thấy, con thứ ba vẫn đưa cho Thẩm Tuyền, sau khi bỏ vào trong bát cô thì định rời đi, anh còn tiện tay lướt qua nước sốt trên khóe môi cô. Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.

Văn Trạch Lệ cong môi, “Ăn từ từ thôi.”

Thẩm Tuyền: “Anh cũng ăn đi.”

Văn Trạch Lệ: “Em ăn nhiều một chút.”

Thẩm Lẫm hoàn toàn bị xem nhẹ gõ gõ bát.

Văn Trạch Lệ không để ý, nếu không phải mẹ vợ đang ở đây thì anh sẽ oán giận người anh vợ này, có phải tay dài quá không!

Thẩm Lẫm: “....”

Trong bát của Mạc Điềm lại có thêm một con, con thứ tư là đưa cho Mạc Điềm. Bà liếc nhìn Văn Trạch Lệ, sau đó gắp con cua kia cho con trai.

Thẩm Lẫm không nhịn được mà cười lên.

Văn Trạch Lệ: “....”

Má nó.

Mạc Điềm nhìn Văn Trạch Lệ nuốt giận lột cua, bà dừng lại đúng lúc và không để anh lột tiếp nữa, vậy nên bà nói: “Cậu Văn ngồi xuống ăn đi.”

Nói rồi bà đứng dậy múc canh cho đưa Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ được yêu thương mà lo sợ, nhận lấy bát: “Cảm ơn bác gái.”

Thẩm Tuyền rút mấy tờ khăn giấy cho anh: “Anh lau đi.”

Mặt mày của Văn Trạch Lệ khẽ hất lên, lau sạch đầu ngón tay, sau đó ngồi xuống, bóc tí cua đổi lấy cảm tình của mẹ vợ thật đáng giá.

Tiếp theo bốn người im lặng ăn cơm, trên bàn ăn Mạc Điềm thường xuyên gắp thức ăn cho Thẩm Tuyền, Thẩm Lẫm cũng rất săn sóc Thẩm Tuyền. Không phải diễn trò ở trước mặt Văn Trạch Lệ mà đã tạo thành một thói quen. Văn Trạch Lệ nhìn cảnh tượng này, bỗng cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, Thẩm Tuyền ở nhà rất được cưng chiều đó.

Bên này.

Thẩm Lẫm lén lút quay video Văn Trạch Lên bóc cua rồi đăng lên vòng bạn bè.

Thẩm Lẫm: [ Cậu Văn của các cậu. ]

Chưa đến nửa tiếng đã truyền khắp cả giới.

[ Tôi không tin, đây chắc chắn không phải Văn Trạch Lệ. ]

[ Fuck fuck fuck, bóc cua mà đẹp trai quá. ]

Chu Dương: [ Này rõ ràng là vì lấy lòng mẹ vợ. ]

Giang Úc: [ Đúng lúc tôi có thể trả lời câu hỏi này. ]

Hứa Điện: [ Không ngờ cậu Văn còn có ngày khúm núm. ]

Tiêu Nhiên: [ Sau này anh ta sẽ làm nhiều hơn. ]

Văn Trạch Tân: [….Anh tôi thay lòng đổi dạ rồi. ]

Cố Trình: [ Ha ha ha ha ha, không phải video này là biên tập lại chứ? Má nó. ]

Cậu cả nhà họ Văn trước có cướp dâu, sau có bóc cua lấy lòng mẹ vợ, chứng minh ý nghĩ tái hôn của anh rất mãnh liệt. Các cậu ấm trong giới thế gia im lặng nhìn cậu Văn dằn vặt ở đằng kia.

Mà từ sau bữa tiệc ngày hôm đó, có rất nhiều cậu ấm nhà giàu lén để ý tới Thẩm Tuyền, bức ảnh chụp đó gây chấn động, nhưng quả thật đã để lộ một mặt khác của cô, một mặt khiến người ta tò mò.

Ăn xong cơm trưa.

Bốn người trở lại phòng khách trò chuyện rồi pha trà.

Thẩm Lẫm tự tay pha trà.

Mạc Điềm luôn quan sát Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền ngồi trên ghế sô pha rồi cầm máy tính bảng xem email, tóc lỏng lẻo buộc sau đầu, Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với Thẩm Lẫm.

Trước khi liên hôn hai người vẫn luôn là bạn chí cốt, phần lớn cuộc trò chuyện cũng xoay quanh các dự án, anh nghiêng đầu rồi khoác một tay lên tay vịn, đôi chân dài vắt chéo, tư thế thả lỏng như vậy cũng rất đẹp trai. Mạc Điềm nhìn anh và con trai trò chuyện rất hài hoà thì dần dần buông bỏ định kiến trong đầu.

Bà bưng ly trà đưa cho Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền trực tiếp đưa tay cầm.

Kết quả ly trà quá nóng, Thẩm Tuyền vừa nhận lấy đã đau đến mức phải buông tay trong vô thức. Mạc Điềm bị hù dọa vội vã chìa tay đỡ lấy, kết quả tay còn chưa chạm vào cái ly, Văn Trạch Lệ đã hất cái ly ra khỏi lòng bàn tay Thẩm Tuyền, hét với người giúp việc: “Đi lấy thuốc.”

Nữ giúp việc sững sờ, vội vã chạy vào trong.

Mạc Điềm sững sờ vài giây rồi nhìn về phía Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ lạnh lùng nhìn lướt qua bà, hoàn toàn không có sự kính cẩn và nịnh nọt của lúc trước, đáy mắt của anh mang theo vẻ tàn nhẫn.

Giống như có ai tổn thương Thẩm Tuyền thì anh sẽ không để yên.

“Bác gái quá bất cẩn.” Đến lúc ngực Văn Trạch Lệ bình tĩnh một chút mới trầm giọng nói, sau khi nói xong anh cúi đầu nhìn ngón tay đã bỏng rồi chuyển hồng của Thẩm Tuyền, anh thổi thổi và nhận thuốc mỡ nữ giúp việc đưa tới, mở ra bôi lên cho Thẩm Tuyền, anh hỏi: “Mát không?”

Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này nói: “Mát, loại thuốc mỡ này rất tốt.”

“Anh đừng hấp tấp.” Cô thêm một câu.

Yết hầu của Văn Trạch Lệ nhấp nhô, lúc sau: “Ừ.”

Thẩm Lẫm đứng dậy từ trên ghế sô pha, đặt cả hai tay lên bả vai của Mạc Điềm, có chút ý vỗ về. Thẩm Tuyền đứng dậy và kéo tay mẹ động viên, “Anh ấy là như vậy đó, mẹ đừng trách móc anh ấy.”

Mạc Điềm không lên tiếng, bà nhìn Văn Trạch Lệ thế này.

Bỗng dưng hơi cảm động.

Bà kéo tay của Thẩm Tuyền, “Con có đau không? Mẹ nên để nguội rồi đưa cho con.”

“Chuyện này không liên quan đến mẹ, là con quá bất cẩn.” Giọng điệu của Thẩm Tuyền rất hờ hững nhưng giọng nói lại có phần dịu dàng.

Mạc Điềm: “Ừ.”

Mà Văn Trạch Lệ vẫn luôn tập trung bôi thuốc cho Thẩm Tuyền, bôi xong thì đậy nắp lại, anh liếc nhìn Mạc Điềm rồi nói: “Bác gái, vừa nãy giọng điệu của con không được tốt.”

“Không sao không sao.” Gai trên người Mạc Điềm cũng bớt đi nhiều.

Ánh mắt của Thẩm Tuyền không sai.

Trong tim trong mắt anh cũng chỉ có Thẩm Tuyền.

Anh không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương Thẩm Tuyền, kể cả người mẹ là bà này.

Thói đời ngày nay, gần như không thể vì cô mà phản bội hết người trong thiên hạ, nhưng có thể thử mong đợi như trước, ngộ nhỡ thực sự tìm được người đàn ông như thế.

Chuyên bên lề này qua đi.

Thẩm Tuyền phải đi ngủ trưa, Mạc Điềm cùng con gái lên lầu, Văn Trạch Lệ và Thẩm Lẫm nói chuyện trong phòng khách, Thẩm Lẫm nhìn Văn Trạch Lệ, trái lại không ngờ tình cảm hiện giờ của anh với Thẩm Tuyên lại sâu sắc như thế.

Rất tốt.

Văn Trạch Lệ nhận mấy cuộc điện thoại, toàn là chuyện của công ty. Buổi chiều Thừa Thắng tổ chức hội nghị, Văn Trạch Lệ phải đến Thừa Thắng, anh cúp máy rồi nói với Thẩm Lẫm: “Tôi đến công ty trước.”

Thẩm Lẫm gật đầu.

Văn Trạch Lệ cầm áo khoác lên, vừa định mặc vào.

Tùy ý lướt qua vòng kết nối bạn bè, vừa thấy đã fuck một tiếng.

Anh mở video ra.

Nhìn thấy dáng vẻ bản thân khúm núm như nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bàn bóc tôm. Anh ngẩng đầu chỉ tay vào Thẩm Lẫm, “Anh được lắm.”

Thẩm Lẫm cười ha ha.

Văn Trạch Lệ sải bước đi về phía cửa, vài giây sau anh xoay người đi lên cầu thang bộ. Thẩm Lẫm sững sờ, “Này, cậu làm gì vậy.”

“Thăm vợ của tôi.”

*

Tay Thẩm Tuyền đang bôi thuốc mỡ, thời điểm phỏng nhất và đau nhất đã qua nên cô nắm tay đặt ở mép giường, nằm sấp trên giường ngủ, vào lúc lơ mơ cô cảm giác có người qua đây.

Cô mở mắt ra, đôi mắt mang theo vẻ buồn ngủ đối diện với đôi mắt hẹp dài của người đàn ông, cô mơ mơ màng màng ngoảnh đầu lại, giây tiếp theo người đàn ông quay đầu cô lại, lấp kín môi của cô.

Thẩm Tuyền nhíu mày “Cút.”

Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng, “Sao vẫn nằm sấp hả.”

Thẩm Tuyền: “Em tự nguyện.”

Văn Trạch Lệ lại cúi người hôn cô, sau đó liếc mắt nhìn ngón tay của cô: “Đợi lát nữa tỉnh ngủ thì lại bôi chút thuốc, đừng lười biếng.”

Ngón tay của cô tinh tế trắng ngần, lúc lật văn kiện càng rõ ràng hơn, nhất định không thể để lại vết sẹo. Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Biết rồi.”

“Không phải anh muốn đến Thừa Thắng sao.”

Văn Trạch Lệ ngồi xổm sờ mặt cô, “Ừ, hơi luyến tiếc.”

“Em nhìn dáng vẻ ở nhà của mình xem, cực kỳ đáng yêu.”

Ở nhà họ Thẩm cô luôn luôn có kiểu thả lỏng, còn có một kiểu dịu dàng lơ đãng, chẳng hạn như lúc cô ở trên sô pha xem máy tính bảng, tay sẽ gõ một cái trên tay vịn ghế sô pha, thỉnh thoảng còn lén thò chân ra khỏi dép lê, lắc lư giữa không trung một hồi rồi lại giẫm lên dép, sau đó lề mà lề mề đi dép vào.

Văn Trạch Lệ vừa uống trà cũng vừa nhìn trong mắt.

Lúc Mạc Điềm đưa ly trà đó qua mới có thể phản ứng nhanh như vậy.

Thẩm Tuyền nhìn anh, cũng không tin đáng yêu gì đó trong miệng anh, giọng nói của cô lạnh lùng: “Đi mau.”

Văn Trạch Lệ bỗng cười ha ha ôm cô ra từ trong chăn, chống lên đầu giường rồi lại lần nữa lấp kín môi của cô, hung hăng hôn đến khi đôi mắt của Thẩm Tuyền nhuộm tình dục, cô đá một cái Văn Trạch Lệ mới lùi lại, vài giây sau anh nhìn đồng hồ, vẫn còn chút thời gian.

Nụ hôn của anh đi xuống một mạch.

Vừa cởi cổ áo sơ mi ra để giải nhiệt, vừa đi dọc xuống.

Thẩm Tuyền sững sờ.

Giây tiếp theo cô cắn tay của mình.

“Văn Trạch Lệ.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà kiềm chế.

Khoảng chừng hơn mười phút, Lâm Tập gọi điện thoại đến, Văn Trạch Lệ lấp kín môi cô một hồi, anh nói: “Anh đi trước đây.”

Thẩm Tuyền: “Đi mau.”

Cô hơi bủn rủn.

Văn Trạch Lệ nở nụ cười, anh đứng dậy rồi thong thả ung dung cài cúc áo sơ mi lại, lúc này mới đi về phía cửa ra vào, Thẩm Tuyền gọi anh, Văn Trạch Lệ nhướng mày quay đầu lại, một bịch khăn giấy quăng vào mặt anh.

Anh đỡ lấy: “Hửm?”

Thẩm Tuyền lườm anh một cái: “Lau khoé môi đi.”

Văn Trạch Lệ: “Khụ…Được.”

Anh cầm khăn giấy, rút một tờ và đi ra ngoài.

Thẩm Tuyền thấy anh đi rồi, lại từ từ chui vào trong chăn, dần dần ngủ thiếp đi.

*

Buổi tối lúc Thẩm Tuyền xuống lầu ăn cơm, Mạc Điềm đưa ngày sinh bát tự cho Thẩm Tuyền đối chiếu một chút, Thẩm Tuyền nhướng mày hỏi: “Cần cái này để làm gì?”

Mạc Điềm liếc nhìn cô một cái.

Thẩm Tiêu Toàn đang ăn cua gạch Văn Trạch Lệ mang đến, giữa trưa không ăn nên buổi tối trở về bổ sung, ông nói, “Đi tính toán vận cưới một hai năm này cho con.”

Thẩm Lẫm chỉ cười mà không nói.

Thẩm Tuyền rũ mắt nói: “Không vội.”

Mạc Điềm nói: “Sao có thể không vội, con không biết chú nhỏ nhà họ Văn sắp lên chức à.”

Thẩm Tuyền liếc nhìn mẹ.

Thẩm Tiêu Toàn lau khoé môi, nói: “Lên chức thì sao, bây giờ là nhà họ Văn họ xin cưới, bà cứ giao những chuyện này cho nhà họ Văn sắp xếp là được, quyết định rõ ràng rồi bà hãy nhúng tay.”

Sau khi nghe xong thì Mạc Điềm nói: “Cũng phải.”

Bà thu tờ giấy viết bát tự của Thẩm Tuyền lại, trước kia liên hôn chỉ xem ngày mà không để lộ bát tự của hai người, cũng chẳng đi tính riêng.

Lần này Mạc Điềm quyết định phải cẩn thận.

Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Tuyền đang yên lặng ăn cơm, ông nói: “Trong lòng con có suy nghĩ gì?”

Thẩm Tuyền nói: “Đến lúc Thừa Thắng niêm yết rồi lại bàn.”

Khoảng cách Thừa Thắng niêm yết vốn dĩ chỉ có nửa năm, nhưng mà sau chuyện Phổ Ngân gần đây, đoán chừng phải hoãn lại, công tác chuẩn bị cũng được đặt nặng.

Cho nên đoán chừng hai bên vẫn phải đợi một năm.

Thẩm Tiêu Toàn gật đầu: “Cũng được.”

Ngày hôm sau là thứ hai, Thẩm Tuyền còn đang ăn sáng, quản gia nói rằng Văn Trạch Lệ tới đón Thẩm Tuyền, cả gia đình liếc nhìn nhau, sau khi gác cổng tháo gỡ lệnh cấm cho Văn Trạch Lệ, trái lại anh sẽ càng được nước lấn tới [2], trực tiếp mở cửa vào nhà.

[2] Nguyên văn là ‘Thặng tị tử thượng kiếm’, ý chỉ ta càng nhân nhượng thì chúng lại càng được nước lấn tới.

Thẩm Tuyền cầm khăn lau khoé môi, xách túi rồi nói: “Con đi làm đây.”

“Đi đi.”

“Bảo thằng bé lái xe chậm thôi.”

Thẩm Tuyền: “Dạ.”

Cô bước trên đôi giày cao gót rồi đi ra ngoài, chiếc Range Rover màu đen của Văn Trạch Lệ dừng trước cửa, người đàn ông trong xe đang ngắm nghía điện thoại, dáng vẻ hơi lười biếng.

Nhìn thấy bóng dáng cao gầy của Thẩm Tuyền đi ra từ gương ngoài.

Văn Trạch Lệ bỏ điện thoại xuống rồi đẩy cửa ra, chìa tay kéo cô vào trong lòng, Thẩm Tuyền đi nhanh hơn hai bước và ngã vào lòng anh. Nụ hôn của Văn Trạch Lệ rơi xuống mi tâm của cô: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Tuyền: “Chào buổi sáng.”

Quản gia và vệ sĩ xung quanh nhìn không chớp mắt.

Văn Trạch Lệ kéo Thẩm Tuyền lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô xong.

Thẩm Tuyền thờ ơ nói: “Sao tới đón em mà không gửi tin nhắn?”

Văn Trạch Lệ nhìn cô rồi cười nhẹ một tiếng, “Cho em một bất ngờ đó.”

Thẩm Tuyền miết cằm anh nhìn một lát.

Văn Trạch Lệ mỉm cười, một nụ hôn đáp xuống môi cô rồi chuyển sang ghế lái. Thẩm Tuyền nhìn bóng dáng thon dài của anh, cô gọi điện thoại cho Thường Tuyết: “Không cần đến đón tôi.”

“Hả? Tôi gần đến rồi.”

Thẩm Tuyền: “Có người đón tôi.”

Thường Tuyết sững sờ, “Ai cơ? Bạn trai cậu à?”

Thẩm Tuyền: “Ừ.”

“Ồ ồ ồ ồ, được.” Thường Tuyết đành phải quay đầu xe. Thẩm Tuyền bên này, Văn Trạch Lệ cũng khởi động xe rồi lái khỏi cổng chính nhà họ Thẩm.

Cửa ra vào ở tòa nhà Thẩm thị, đúng là giờ đi làm cao điểm, xe của Văn Trạch Lệ vừa đến nơi đã rất đáng chú ý, có rất nhiều người dừng chân lại nhìn.

Hiện giờ mọi người đã quen với hình ảnh hai người thường xuyên xuất hiện.

Video cậu cả Văn bóc cua gạch lấy lòng mẹ vợ ở nhà họ Thẩm cũng lan truyền trong Thẩm thị. Còn bức ảnh chụp của Thẩm Tuyền đã bị Văn Trạch Lệ cấm vận trên mọi mặt.

Chỉ có cổ đông kề cận giới thế gia nhìn lướt qua, chủ yếu họ không tin đó là Thẩm Tuyền, cảm thấy toàn tung tin vịt.

“Buổi tối mấy giờ tan làm? Anh đến đón em.” Văn Trạch Lệ khom lưng qua tháo dây an toàn cho Thẩm Tuyền, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Tuyền nói: “Liên hệ qua WeChat, đến lúc đó nói với anh.”

Cô thật sự không biết thời gian tan làm của mình, có khi có thể thảo luận với khách hàng một hai tiếng, Văn Trạch Lệ cũng hiểu thời gian của cô không đúng giờ, chính anh cũng giống vậy, anh có thể hiểu được.

Anh lấp kín môi của cô, cứ hàm hồ nói như vậy, “Ừ, vậy thì liên hệ qua WeChat.”

Nói rồi đầu lưỡi tráo đầu lưỡi của cô

Thẩm Tuyền đẩy anh một cái.

Cạch một tiếng, cửa ghế phụ mở ra, Thẩm Tuyền cũng hôn đáp lại anh ngay, sau đó đi xuống từ trong xe, Thường Tuyết không dám lại gần mà đứng chờ ở bậc thang, cô ấy tự hỏi rằng sau này mình có phải đến đón Thẩm Tuyền hay không, nhìn tổng giám đốc Thẩm được cậu Văn đưa tới công ty, đúng là cô ấy thật sự thấy vui cho tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Tuyền sẽ không còn một mình nữa.

Thẩm Tuyền đi lên bậc thang, đưa áo vest trên cánh tay cho Thường Tuyết.

Sau khi Văn Trạch Lệ thấy cô xuống xe, cầm điếu thuốc châm lửa, cắn điếu thuốc rồi chuẩn bị khởi động xe, ánh mắt anh tùy ý lướt qua một đôi mắt.

Anh đối diện với người đó vài giây.

Tiếp đó Văn Trạch Lệ xuống xe, sải bước đi lên bậc thang rồi cầm lấy tay Thẩm Tuyền từ phía sau.

Thẩm Tuyền sững sờ liếc nhìn anh, “Sao lại đi ra?”

Văn Trạch Lệ không lên tiếng, anh cắn điếu thuốc rồi dắt Thẩm Tuyền vào cửa chính, lúc đi vào cửa chính, đôi mắt hẹp dài lơ đãng nhìn tên vệ sĩ trẻ tuổi kia.

Đôi mắt anh vội vã lướt qua bảng tên trước mặt người nọ.

Lâm Tiêu.

Cùng lúc đó, Lâm Tiêu cũng nhìn anh.

Tầm mắt của hai người va chạm trên không, không có thù địch gì nhưng bầu không khí lại căng thẳng. Thẩm Tuyền ở bên cạnh cũng cảm nhận được, đôi mắt của cô lạnh lùng lướt qua Lâm Tiêu.

Sau đó cô nhìn về phía Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ nhéo cằm cô tra hỏi: “Em còn bảo chỗ này của em không có vệ sĩ trẻ tuổi.”

Thẩm Tuyền khựng lại một lát: “Người không đáng nhắc đến, vì sao phải nói?”

Văn Trạch Lệ híp mắt: “Không đáng nhắc đến?”

Thẩm Tuyền nhẹ nhàng kéo cổ áo của anh xuống, thản nhiên nói: “Ăn giấm cao cấp một xíu.”

Ăn loại này hạ thấp giá trị của bản thân.

Văn Trạch Lệ nhìn cô.

Một lúc lâu sau anh nói: “Ghen tuông đâu có phân cao thấp, ăn là ăn!”

Thẩm Tuyền: “Chua lòm.”

Văn Trạch Lệ: “…..”