Hậu Ái

Chương 79



Ôm Thẩm Tuyền đi ra ngoài, Văn Trạch Lệ nhìn Lâm Tiêu đứng ở chỗ bóng mờ bên kia, đôi mắt anh rất lạnh lùng. Anh nói: "Tuyền nhi, mục đích cậu ta tiếp cận em, em có biết không?"

Thẩm Tuyền: "Ừm."

Giọng nói của cô rất nhỏ, rất bình thường.

Văn Trạch Lệ thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn cô.

Cô vẫn bình tĩnh như cũ.

Nhưng Văn Trạch Lệ lại cảm thấy đau lòng. Đến cửa, vệ sĩ mở cửa xe của Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền vào ghế sau, anh cũng ngồi theo sau.

Cửa xe đóng lại, cũng chặn sự sầm uất bên ngoài lại.

Bây giờ đã vào hè rồi.

Sau khi ngồi vững, Văn Trạch Lệ cúi người hôn môi cô. Đầu ngón tay của Thẩm Tuyền lần mò đôi mày anh, nói: "Nhìn anh giống như lại muốn khóc vậy."

"Anh khóc rồi, em có đau lòng không?" Văn Trạch Lệ để mặc cô sờ mó, hỏi ngược lại.

Thẩm Tuyền hờ hững trả lời: "Không đau lòng."

Văn Trạch Lệ: "Nói một đằng nghĩ một nẻo."

Anh nắm lấy ngón tay của Thẩm Tuyền, khóe môi cắn lấy, nói: "Anh càng thương em hơn."

Thẩm Tuyền ngơ ngẩn, cô dựa vào cửa xe, đôi mắt xinh đẹp không gợn sóng, thế nhưng không biết vì sao Văn Trạch Lệ có thể nhìn thấy một chút bất lực của người phụ nữ trong nghề từ sâu thẳm đôi mắt cô.

Thẩm Tuyền: "Em không cần sự đau lòng."

"Cần, người khác không có tư cách đau lòng cho em, nhưng anh có." Văn Trạch Lệ chìa tay ôm Thẩm Tuyền như đứa trẻ rồi đặt trên đùi.

Thẩm Tuyền ôm cổ anh, chép miệng một tiếng: "Làm gì thế."

Văn Trạch Lệ ấn vai và cổ cô, Thẩm Tuyền không thể không dựa vào vai anh, đôi chân mang giày cao gót của cô lắc lư theo bản năng.

Sao Văn Trạch Lệ có thể không thấy những cử chỉ nhỏ này của cô chứ, đôi mắt anh lóe chút ý cười, giả vờ như không nhìn thấy.

Anh hỏi: "Chuyện Lâm Tiêu theo đuổi em, làm sao em nhận ra có vấn đề."

Nhắc đến chuyện này, trong lòng anh vẫn tức giận. Dù sao chuyện Lâm Tiêu yêu thầm Thẩm Tuyền là có thật, chỉ là xã hội này ai ai cũng xu lợi, đặc biệt là con cháu danh gia càng để tâm đến lợi ích, Lâm Tiêu biến chuyện tình thầm mến này thành nước cờ đầu để đạt được quyền lợi.

Nhưng mà yêu thầm là thật, nhất là đã từng yêu thầm sâu đậm đến vậy, nghe có vẻ rất chua xót, cũng rất tốt đẹp, mặc dù anh biết Thẩm Tuyền không giống những người con gái khác, nhưng vẫn sợ cô sẽ bại bởi loại tình cảm này.

Ở điểm này thì anh cũng rất thua kém, bởi vì anh chưa từng có những cảm xúc thầm mến như Lâm Tiêu, anh chỉ có quá khứ khiến Thẩm Tuyền đau lòng.

Nếu như Thẩm Tuyền cho rằng tình cảm của Lâm Tiêu khiến cô rung động.

Thì anh, Văn Trạch Lệ thảm rồi.

Thẩm Tuyền: "Sau chuyện người nhà giám đốc bộ phận tiếp thị gây rối, em đã cảm giác được một xíu, lúc sau cổ đông Nguyên gọi điện thoại cho em, đại khái là Lâm Tiêu rất sùng bái em các thứ..."

Thẩm Tuyền nói đến đây thì có phần khinh thường.

Trong sự nghiệp của một người phụ nữ, đặc biệt là quản lý tập đoàn lớn như vậy, tất nhiên có người sùng bái, nhưng người lén chơi xấu lại càng nhiều hơn.

Đặc biệt là sự mạnh mẽ của cô đã đắc tội không ít người, vị cổ đông Nguyên này là một trong số những người cô từng gây mích lòng, người này bỗng đổi giọng nói rằng người ông ta nhét vào sùng bái cô.

Cô có thể tin sao?

"Sau đó một loạt hành động của cậu ta, khiến em hiểu rõ rằng cậu ta đang theo đuổi em." Lúc Thẩm Tuyền nói lời này rất bình tĩnh, thậm chí không chút xúc động.

Nhưng Văn Trạch Lệ không nhịn được mà ôm chặt eo cô, nói tiếp lời cô: "Rồi sau em không từ chối, lúc nóng lúc lạnh, để cậu ta dường như nhìn thấy được chút hy vọng, sau đó em lại tiếp tục điều tra cậu ta, tối nay cậu ta giả vờ sinh nhật để hẹn em ra ngoài, em muốn xem xem cậu ta còn làm gì nữa? Cho nên em đến, nhưng trước khi em nói chuyện với cậu ta, em nhận được kết quả điều tra, cũng biết được mọi thứ là do cổ đông Nguyên bố trí."

Văn Trạch Lệ dứt lời.

Thẩm Tuyền yên lặng nhìn anh, lúc sau cô cúi đầu hôn anh một cái, đôi môi đỏ khẽ mở: "Đúng rồi."

Văn Trạch Lệ: "Vị cổ đông Nguyên này phải bị trừng phạt."

Thẩm Tuyền: "Ừm, em sẽ tìm cơ hội trừng trị ông ta."

Văn Trạch Lệ nắm tay cô mân mê.

Anh nói: "Hôm nay không phải sinh nhật Lâm Tiêu, cậu ta lừa em."

Thẩm Tuyền lạnh lùng nói: "Em biết mà."

Hôm nay chỉ là muốn thăm dò cô xem thái độ của cô có dao động không, bọn họ cũng cảm thấy người phụ nữ mạnh mẽ như Thẩm Tuyền, nếu như gặp được người đàn ông dịu dàng săn sóc cô, nghĩ về cô ở mọi nơi, thậm chí ba bữa cũng chuẩn bị món cô thích, chắc chắn cô sẽ đắm chìm và không kháng cự nổi, sẽ nhanh chóng rơi vào cái bẫy dịu dàng của đối phương.

Chắc chắn trong lòng cô khao khát sự dịu dàng này.

Dù sao những người đàn ông khác không sợ cô, hoặc kính nể hoặc cũng mạnh tay với cô, chắc chắn cô rất thiếu sự chăm sóc của đàn ông.

Lại thêm việc Lâm Tiêu còn từng yêu thầm cô, vậy càng dễ khiến Thẩm Tuyền xao động hơn, vậy nên cổ đông Nguyên mới cố nhét người vào, thậm chí đến cả bảo vệ cũng chịu làm.

Cậu ấm nhà họ Lâm chịu đến làm bảo vệ, có thể thấy thứ anh ta mong muốn chắc chắn rất có giá trị.

Tiếc là bọn họ tính sai rồi.

Thẩm Tuyền thà thiếu chứ không ẩu, cô chỉ cảm thấy hứng thú với Văn Trạch Lệ, cô không cần sự quan tâm của bất cứ người đàn ông nào, cô cũng không cần Văn Trạch Lệ dịu dàng săn sóc.

Chỉ cần anh là Văn Trạch Lệ là được rồi.

Văn Trạch Lệ ôm chặt cô, người con gái này không dễ dàng gì, có lẽ trước cả chuyện này, đã có không ít người muốn dựa vào Thẩm Tuyền để thăng tiến, bộc bạch tình cảm nửa giả nửa thật của mình và diễn với cô, mà cô còn phải suy nghĩ cách đối phó, thậm chí còn phải lật lọng lại.

Thẩm Tuyền còn nhìn thấy lòng chiếm hữu trong sự đau lòng của anh, cô thản nhiên nói: "Em đói rồi."

Văn Trạch Lệ ngây ra, nhướn mày nhìn cô.

Vài giây sau sờ bụng cô: "Ừ, đói rồi."

Anh hạ cửa kính xe xuống, nói với vệ sĩ bên ngoài: "Vào trong nhà hàng lấy một phần đồ ăn cho cô cả nhà mấy người, đừng gọi những món công tử nhà họ Lâm vừa gọi, đổi loại khác cô ấy thích ăn."

Vệ sĩ ngơ ra hồi lâu: "Rõ."

Chốc lát sau, hai phần cơm đơn giản được đưa vào, Thẩm Tuyền xuống khỏi đùi anh chỉnh lại quần áo, Văn Trạch Lệ cầm một miếng sushi chấm mù tạt và nước tương, đút cho cô.

Thẩm Tuyền há miệng cắn, mù tạt sặc mũi, vành mắt cô hơi ướt.

Văn Trạch Lệ lơ đãng liếc nhìn mà không rời mắt được, cô như này thật xinh đẹp. Thẩm Tuyền ăn xong thì lấy tay lau khóe mắt, lạnh lùng nhìn anh: "Nhanh lên đi, em vẫn muốn."

Văn Trạch Lệ ho khan một tiếng, lại chấm một miếng cho cô ăn, anh nói: "Thích ăn mù tạt đến vậy à."

Thẩm Tuyền: "Ừm, ăn ngon."

Văn Trạch Lệ: "Lát nữa hôn môi anh có bị sặc không nhỉ?"

Thẩm Tuyền nhìn anh một cái: "Điên à."

Văn Trạch Lệ cười ha ha, lại đút cô một miếng, còn có một phần nước trà đi cùng, anh xoay ống hút cho cô, Thẩm Tuyền cắn ống hút rồi uống một ngụm, nuốt cơm trong miệng xuống.

Văn Trạch Lệ lấy bình ra, cũng cúi đầu cắn ống hút và uống một ngụm, cắn ở vị trí Thẩm Tuyền vừa cắn, Thẩm Tuyền nhìn cảnh tượng này thì hơi trố mắt.

Sau đó bên tai ửng đỏ.

Hai phần sushi một người ăn, Thẩm Tuyền ăn hai phần ba, Văn Trạch Lệ ăn phần dư Thẩm Tuyền không ăn, Thẩm Tuyền cũng uống nhiều trà, đưa đồ cho vệ sĩ vử.

Thẩm Tuyền nói với vệ sĩ đó: "Anh lái xe đưa chúng tôi về."

Vệ sĩ gật đầu, anh ta nói: "Bên cậu Lâm này không hỏi được gì."

Sau khi Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đi ra, vệ sĩ tiến vào tra hỏi Lâm Tiêu, phía cổ đông Nguyên còn có mục đích khác hay không, lại hỏi một vài chi tiết.

Nhưng Lâm Tiêu vẫn là cậu nhà họ Lâm, tất nhiên không thể dùng thủ đoạn quá cứng rắn, anh ta không chịu nói nên chỉ đành trông cậy vào điều tra chuyện liên quan đến hai gia tộc.

Còn có mạng lưới thông tin bên cổ đông Nguyên.

Thẩm Tuyền trầm ngâm vài giây rồi nói: "Được rồi."

Cô nhìn Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ dựa vào lưng ghế rồi kéo cổ áo, giọng nói lười biếng: "Tuyền nhi vẫn còn nương tay, không sao, bên này để anh giải quyết."

Thẩm Tuyền nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh, không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt có chút ý cười: "Được thôi, nghe cậu cả Văn."

Bởi vì năm nay ông chú nhà họ Văn sắp lên chức.

Địa vị ở thủ đô đã cao còn cao nữa.

Văn Trạch Lệ kéo cô vào lòng: "Tuyền nhi, trong mắt em lấp lánh vậy, có phải đang cười?"

Thẩm Tuyền dựa vào vai anh nói: "Đâu có."

"Anh nhìn thấy rồi." Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu.

Có vài phần cưng chiều.

Chiếc xe màu đen khởi động, rời khỏi khu vực sầm uất này, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ cũng nhìn thấy bảng hiệu thiếp vàng của trường trung học cơ sở thủ đô treo cách đó không xa.

Buổi tối, trường trung học cơ sở thủ đô chỉ có ký túc xá giáo viên và học sinh sáng đèn.

Cách trường không xa là trường quốc tế Uất Kim Hương, logo của bọn họ là màu tím, Lâm Tiêu mời Thẩm Tuyền đến đây ăn món Nhật, có thể còn muốn nhớ lại quá khứ của anh ta một chút, để Thẩm Tuyền thêm cảm động.

Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng: "Quá tâm cơ."

Thẩm Tuyền nhìn cổng trường quốc tế Uất Kim Hương, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đầu thấp thoáng xuất hiện hình ảnh Văn Trạch Lệ chơi bóng rổ.

Cô bỗng khẽ hỏi: "Hồi cấp ba anh có ấn tượng gì với em không?"

Văn Trạch Lệ nhìn cô hồi lâu, khóe miệng cong lên: "Em đánh Nhiếp Thừa, đánh cậu ta bầm dập mặt mũi, anh còn phải ra mặt thay cậu ta, kết quả nhìn thấy là con gái, trong nháy mắt anh không ra tay được."

Thẩm Tuyền: "... Chỉ nhớ chuyện này thôi?"

Văn Trạch Lệ nhướn mày.

"Để anh nghĩ thêm?"

Thẩm Tuyền: "Thôi im đi."

Văn Trạch Lệ: "..."

Má.

Vợ tức giận rồi?

Tối nay Thẩm Tuyền không thể đến cao ốc 188 cùng Văn Trạch Lệ mà phải trở về nhà họ Thẩm. Văn Trạch Lệ rất mặt dày nói về nhà họ Thẩm với Thẩm Tuyền, nghiên cứu hành động bỉ ổi này của cổ đông Nguyên cùng Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm ở phòng khách, nói tới nói lui đã mười giờ rưỡi, Thẩm Tuyền ngáp nên Thẩm Tiêu Toàn để cô đi ngủ.

Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ bên cạnh nói: "Anh thì sao?"

Những người còn lại đồng loạt nhìn về phía Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ đặt chén trà xuống, nhìn đồng hồ một cái rồi lấy điện thoại gọi cho người nhà họ Văn.

Chuông reo rất lâu nhưng bên đó không ai bắt máy.

Văn Trạch Lệ nhăn mày, giây sau gọi điện thoại cho dì ở dinh thự. Ra vẻ nói chuyện hai câu, Văn Trạch Lệ buông điện thoại, lấy điếu thuốc trong miệng xuống, nhìn Thẩm Tiêu Toàn: "Bác ạ, tối nay cháu có thể nghỉ ngơi ở bên này không?"

"Nơi ở riêng của cháu và dinh thự đều đang sửa sang lại, ba mẹ cháu cũng không ở nhà mà ra ngoài du lịch rồi."

Người nhà họ Thẩm: "..."

Cậu cả nhà họ Văn còn không có chỗ ở? Nói ra chọc cười người khác à.

Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền đang hờ hững nhìn anh diễn kịch, nói: "Cháu đi công tác hơn một tuần, cũng không được ở riêng với Thẩm Tuyền, cháu rất nhớ cô ấy, nếu như các bác không đồng ý, vậy cháu dắt cô ấy đi?"

Mạc Điềm: "Cậu đừng hòng."

Thẩm Tiêu Toàn: "... Nói như nhà họ Thẩm chúng tôi đến cả phòng cho khách cũng không có?"

Thẩm Lẫm che mắt dựa vào mặt ghế, lấy điện thoại ra rồi phàn nàn trong nhóm.

Thẩm Lẫm: [ Văn Trạch Lệ diễn rồi, diễn sâu rồi, để được ở lại nhà tôi, má nhà nào cũng đang sửa sang, chủ tịch Văn và dì Tiếu Tiếu đi du lịch rồi. ]

Văn Trạch Tân: [ Để anh ấy ra ngoài ở khách sạn! Bên ngoài có một đống khách sạn! Ở tùy thích. ]

Tiêu Nhiên: [ Văn Trạch Tân, bây giờ cậu đang ở khách sạn đúng không? ]

Văn Trạch Tân: [... Ai nói vậy. Không có. ]

Cố Trình: [ Ha ha ha ha ha ha ha, anh em hai người đủ rồi đó. Ha ha ha ha ha. ]

Cuối cùng Thẩm Tiêu Toàn để dì giúp việc thu xếp một gian phòng ở lầu bốn cho Văn Trạch Lệ, đúng lúc vừa đi công tác về, Văn Trạch Lệ còn mang hành lý.

Nhìn anh lên lầu.

Mạc Điềm khinh bỉ nói: "Chẳng lẽ quản gia và người giúp việc của nhà họ Văn cũng đi du lịch hết?"

Thẩm Tuyền nhìn mẹ cười: "Có lẽ vậy?"

Mạc Điềm nhìn con gái: "Con cứ chiều chuộng nó đi."

Thẩm Tuyền cười nhạt, ngáp một cái: "Mẹ, con đi vào nghỉ ngơi đây."

Mạc Điềm gật đầu nhìn con gái đi vào, bà tiện tay đóng cửa phòng Thẩm Tuyền, chuyện cổ đông Nguyên này, Mạc Điềm cũng đau lòng cho con gái nhà mình, rõ ràng Thẩm Tuyền giỏi giang đến vậy, nhưng những người đó lúc nào cũng công kích nó. Nói trắng ra là cũng vì nhà họ Thẩm đứng mũi chịu sào, mới có nhiều người vắt óc suy tính để đối phó Thẩm Tuyền như vậy.

*

Lấy đồ ngủ, Thẩm Tuyền đi vào phòng tắm, nước ấm giội vào da thịt, cơ thể căng cứng của cô cũng thả lỏng, nhà họ Thẩm trong tay cô, từng giờ từng khắc cũng là trách nhiệm của cô.

Cô tuyệt đối không cho phép có người ngấp nghé nhà họ Thẩm.

Tắm rửa xong, Thẩm Tuyền thay đồ ngủ, mò mẫm một chút nhưng không sờ thấy khăn lau đầu, cô ngẩn người, nhớ lại vừa nãy không cầm vào, thế là cô mở cửa phòng, chuẩn bị ra ngoài thì thấy Văn Trạch Lệ dựa vào cái tủ, trong tay cầm một cái khăn lau, khuôn mặt càn rỡ nhìn cô.

Thẩm Tuyền bước xuống bậc thang.

Tầm mắt Văn Trạch Lệ lia xuống, thấy đôi chân trần của cô.

"Lại không mang dép?"

Thẩm Tuyền nhìn đồ ngủ trên người anh: "Anh tắm rửa khá nhanh đó."

"Muốn nói chuyện với em, tắm hơi nhanh." Văn Trạch Lệ bước qua, phủ khăn lau lên đỉnh đầu cô, bàn tay lớn kéo rồi kéo, Thẩm Tuyền không thể không đi đến ngồi xuống sô pha.

Văn Trạch Lệ nhẹ nhàng lau tóc cho cô, tia sáng rọi vào từ bên ngoài cửa sổ sát đất, Thẩm Tuyền lười biếng dựa vào, Văn Trạch Lệ nhìn khuôn mặt có phần mỏi mệt của cô, hỏi: "Về chuyện tái hôn, em có ý nghĩ gì không?"

Thẩm Tuyền: "Hiện giờ không có."

Văn Trạch Lệ nói: "Bát tự của em để anh hỏi bác gái sau."

Thẩm Tuyền: "Ừm."

Văn Trạch Lệ cũng không dám bức bách quá, Thẩm Tuyền chịu đồng ý là tốt rồi. Anh lau tóc, lau xong lại lau đến gò má cô rồi đi xuống, Thẩm Tuyền đột nhiên đè tay anh lại.

"A Lệ."

Văn Trạch Lệ nhướn mày: "Ừ?"

Thẩm Tuyền: "Tay anh muốn làm gì thế."

Văn Trạch Lệ cười một tiếng, cúi người rồi khom lưng nói bên tai cô: "Muốn làm với em."

Thẩm Tuyền: "Tối nay không được."

"Ừm?"

Thẩm Tuyền: "Bụng em không được thoải mái lắm."

Văn Trạch Lệ ngây người, vài giây sau anh mới phản ứng lại, ném chiếc khăn rồi đi đến ngồi xuống sô pha hỏi: "Có phải đến ngày rồi không?"

Anh nhẩm tính thời gian, còn thiếu chút nữa mà, ít nhất lúc này còn phải gần một tuần nữa. Vẻ mặt của Thẩm Tuyền hơi nhợt nhạt, lúc tắm rửa đã cảm nhận được rồi.

Văn Trạch Lệ thấy thế thì đứng dậy lấy chăn lông phủ lên đùi cô, nói: "Anh đi lấy túi chườm nóng."

Dứt lời anh đứng dậy xuống lầu. Dì giúp việc đang quét dọn vệ sinh, thấy anh xuống lầu thì giật nảy mình, giọng nói của Văn Trạch Lệ có phần nôn nóng, cũng hơi cứng rắn: "Có túi chườm nóng không?"

Dì giúp việc sửng sốt, vô thức nghe theo: "Có, là..."

"Tuyền nhi cần dùng."

"Hả? Đau bụng sao?" Dì giúp việc mới phản ứng kịp.

Văn Trạch Lệ: "Đúng rồi."

"Được rồi được rồi." Dì giúp việc nói rồi lập tức đi tìm, Văn Trạch Lệ nhìn phòng bếp và đi thẳng vào phòng bếp, lục lọi tìm đường đỏ nhưng nơi này không phải địa bàn của anh.

Trước giờ không biết đường đỏ để chỗ nào.

Dì giúp việc lấy túi chườm nóng, vội vàng đi theo sau, thấy bóng dáng bối rối của người đàn ông, dì giúp việc chần chừ một lát, nhanh chóng lấy đường đỏ đặt trước mặt Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ lập tức cầm lấy, tâm trạng hoảng loạn mới bình tĩnh một chút, sau đó anh rót nước nóng, nấu nước đường đỏ, lấy túi chườm nóng đã đổ nước vào rồi lên lầu.

Dì giúp việc đứng dưới lầu.

Nhìn một chốc bà cảm thấy cậu cả nhà họ Văn này, chắc chắn rất thích Tuyền nhi của họ.

Mang nước đường đỏ và túi chườm nóng vào phòng Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền dựa vào sô pha lật xem tạp chí, một bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng. Văn Trạch Lệ tiến đến và đặt túi chườm nóng lên bụng cô, đưa nước đường đỏ cho cô uống, Thẩm Tuyền cắn ống hút, Văn Trạch Lệ thấp giọng hỏi: "Em thay cái kia chưa?"

Thẩm Tuyền đơ ra, mắt nhìn anh.

Vài giây sau, cô gật đầu: "Ừm."

Vành tai ửng đỏ.

Văn Trạch Lệ thở phào một hơi, anh nói: "Em sử dụng hiệu gì? Anh nhờ người đi mua, cất trữ bên chỗ anh."

Thẩm Tuyền nói tên một nhãn hiệu.

Văn Trạch Lệ gật đầu ghi nhớ.

Uống xong nước đường đỏ, Văn Trạch Lệ đặt ly lên mặt bàn, lúc chuẩn bị quay đầu thì nhìn thấy một hộp thuốc tránh thai đặt dưới bàn trà.

Văn Trạch Lệ nhanh chóng lấy lên xem.

Đột nhiên anh miết cái hộp, nhìn Thẩm Tuyền: "Em thường xuyên uống?"

Thẩm Tuyền nhìn một cái rồi nói: "Ừm."

Vẻ mặt của Văn Trạch Lệ rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn, anh hung hăng ném hộp thuốc vào trong thùng rác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có lần nào anh không đeo bao không?"

Thẩm Tuyền: "Phòng ngừa vạn nhất."

"Phòng ngừa vạn nhất? Cho nên em thường uống loại thuốc tránh thai khẩn cấp này?"

"Không phải, này là ngắn hạn, một tháng uống một chu kỳ." Thẩm Tuyền thản nhiên phổ cập cho anh.

Văn Trạch Lệ cười gằn: "Em uống cái này có tác dụng phụ đúng không?"

Thẩm Tuyền: "Có thể điều kinh."

"Điều kinh? Rõ ràng em uống bệnh luôn rồi, đến sớm thế này." Văn Trạch Lệ tức đến nỗi bật dậy, hung hăng kéo cổ áo, rất cáu kỉnh: "Tuyền nhi, em có thể đừng bình tĩnh như vậy không."

Thẩm Tuyền nhìn anh.

Không trả lời.

Lúc này, cửa được mở.

Mạc Điềm mặt ngái ngủ hỏi: "Tuyền nhi, phòng con..."

Đột nhiên nhìn thấy Văn Trạch Lệ.

"Cậu cả nhà họ Văn ở đây làm gì." Mạc Điềm nhanh chóng tỉnh táo hơn nhiều.

Văn Trạch Lệ nhìn Mạc Điềm: "Tụi cháu đang nói chuyện."

Mạc Điềm nhìn cơn giận dữ trên mặt Văn Trạch Lệ, lại nhìn Thẩm Tuyền hơi vô tội ngồi trên sô pha, bà ngơ ngẩn muốn nói chuyện. Văn Trạch Lệ lại thêm một câu: "Cô ấy uống thuốc lung tung, cháu phải dạy dỗ cô ấy."

Mạc Điềm mới ngộ ra.

"Vậy đúng rồi, uống thuốc lung tung là không đúng."

Trong chốc lát bà đã bị Văn Trạch Lệ đánh lạc hướng.

Thẩm Tuyền chống trán, thấy mẹ như vậy rồi lại nhìn Văn Trạch Lệ khí thế hùng mạnh, đột nhiên đứng dậy trở về giường lớn. Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn bóng lưng kia của cô.

"Em đang làm mình làm mẩy?"

Thẩm Tuyền nằm trên giường: "Đâu có."

Văn Trạch Lệ: "Nói em hai câu còn không cho?"

Thẩm Tuyền mặc kệ.

Mạc Điềm đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này, nhanh chóng khẽ đóng cửa, không quấy rầy hai người này nữa, rõ ràng là người yêu cãi nhau. Bà ngáp rồi lên lầu, đột nhiên cười lên, Tuyền nhi như này có cảm xúc hơn, còn rất dễ thương, mà những chuyện này cũng không phải người nhà như họ có thể làm.

Thẩm Tiêu Toàn lau tóc đi ra từ trong phòng tắm, nhìn thấy bà: "Không phải bà đi xem Tuyền nhi sao, sao lại cười vui như thế."

Mạc Điềm xốc chăn lên giường, nói: "Đi ngủ."

Thẩm Tiêu Toàn: "...??"

Văn Trạch Lệ nhìn người đang nằm nghiêng trên giường, anh bực tức tại chỗ. Đi tới đi lui, vài giây sau nhìn thấy túi chườm nóng đặt trên sô pha, cầm lấy túi chườm nóng đi qua, nửa ngồi ở bên giường, xốc chăn đắp lên bụng cô. Thẩm Tuyền nhìn anh, Văn Trạch Lệ nhanh chóng nản lòng.

"Sau này đừng uống nữa, nếu em thật sự sợ hãi thì anh thắt ống luôn được không."

Thẩm Tuyền: "Bệnh vừa thôi."

Văn Trạch Lệ: "Vậy em không được uống."

Thẩm Tuyền không trả lời.

Cô nhắm mắt: "Em muốn ngủ rồi."

Văn Trạch Lệ đưa tay tắt đèn ngủ nhỏ rồi cúi người hôn môi cô. Thẩm Tuyền không giãy dụa gì, Văn Trạch Lệ hôn xong, vô liêm sỉ xốc chăn lên giường.

Thẩm Tuyền: "Văn Trạch Lệ."

Văn Trạch Lệ xoay người ôm eo cô, ngửi mùi hương trên người cô nói: "Sợ em nửa đêm không thoải mái, anh ở đây với em."

Thẩm Tuyền: "Đỡ nhiều rồi, không cần anh nữa."

"Cần."

Văn Trạch Lệ hừ lạnh.

Thẩm Tuyền: "..."

Dần dần hai người cũng hơi buồn ngủ, hơi thở chậm rãi đều đặn như nhau. Ánh trăng rọi xuống trong phòng, Thẩm Tuyền ngủ sâu rồi xoay người, vô thức chui vào lòng Văn Trạch Lệ, hai tay Văn Trạch Lệ ôm lấy cô, kéo cô vào lòng. Hơi thở quấn quít, cách nhau rất gần.

*

Ngày hôm sau, Văn Trạch Lệ sợ người nhà họ Thẩm biết, tờ mờ sáng đã chuồn khỏi phòng Thẩm Tuyền và trở về lầu bốn. Nhưng làm sao trốn được ánh mắt của người nhà họ Thẩm.

Bọn họ nhìn nhau một cái.

Cũng cảm thấy lười vạch trần.

Thẩm Tuyền một đêm ngon giấc, bụng thoải mái hơn nhiều.

Văn Trạch Lệ lại nấu một ly nước đường đỏ cho cô.

Người nhà họ Thẩm nhìn thấy ly nước đường đỏ kia.

Nghĩ thầm thôi kệ, Văn Trạch Lệ săn sóc như vậy, mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua hành động của anh.

Ăn sáng xong.

Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ cùng đến công ty, cửa ra vào của tập đoàn Thẩm thị đã không còn bóng dáng Lâm Tiêu nữa, Văn Trạch Lệ bình tĩnh lại, có lúc giác quan thứ sáu của người đàn ông cũng rất chuẩn.

Từ ngày đầu tiên Lâm Tiêu xuất hiện, Văn Trạch Lệ đã chú ý đến anh ta.

Hai người hôn nhau một lúc trong xe, Thẩm Tuyền xuống xe của anh rồi đi vào sảnh lớn, để Thường Tuyết thu xếp tổ chức đại hội cổ đông. Tiện thể gọi cả giám đốc bộ phận tiếp thị đến phòng làm việc.

Lần trước người nhà giám đốc bộ phận tiếp thị đến gây rối cũng là do cổ đông Nguyên bố trí.

Văn Trạch Lệ bên này khởi động xe, trở về tập đoàn Văn thị, sau khi vào phòng làm việc, Văn Trạch Lệ tháo cà vạt rồi bấm điện thoại lên trang mua sắm nọ.

W: [ Nhà máy của mấy người ở đâu? ]

Phi Phi thân thiết nhất của bạn: [ Thân ái, nhà máy của chúng tôi ở thành phố Đông, nhưng công ty của chúng tôi ở Lê Thành. Xin hỏi muốn đặt sản xuất băng vệ sinh riêng sao? ]

W: [ Đúng vậy, tôi sẽ đi thị sát. ]

Phi Phi thân thiết nhất của bạn: [ Thân ái, bạn thị sát công ty của chúng tôi làm gì thế? ]

W: [ Thu mua mấy người. ]

Phi Phi thân thiết nhất của bạn: [ Khùng điên à! ]

Văn Trạch Lệ rời khỏi khung trò chuyện này, sau đó gửi bát tự của Thẩm Tuyền cho Lâm Tiếu Nhi. Lâm Tiếu Nhi trả lời rất nhanh: [ Lấy được bát tự nhanh vậy à? ]

Văn Trạch Lệ: [ Ừm, mẹ đi xem giờ lành của tụi con đi.]

Lâm Tiếu Nhi: [ Con trai giỏi quá. ]

Lâm Tiếu Nhi: [ Nhưng mà buổi sáng mẹ hẹn Mạc Điềm cùng ăn trưa trong nhóm WeChat, sao bà ấy lại hỏi mẹ ba câu hỏi. ]

Văn Trạch Lệ: [ Ba câu nào? ]

Lâm Tiếu Nhi: [ Câu thứ nhất bên bà đi du lịch chưa? Sao có thời gian rảnh mời tôi ăn cơm, câu thứ hai là nhà của bà đang sửa sang lại à? Câu thứ ba là dinh thự cũng sửa lại sao? ]

Đột nhiên có dự cảm không lành trong lòng.

Văn Trạch Lệ: [ Mẹ trả lời ra sao? ]

Lâm Tiếu Nhi: [ Đâu có đi du lịch, cũng không có sửa gì, cũng ổn cả mà, còn nữa chú con không gật đầu thì chúng ta đâu dám đụng tới dinh thự. ]

Văn Trạch Lệ: [... Mẹ, mẹ có thể hy vọng con chặn mẹ.]

Lâm Tiếu Nhi: [... Alo. ]

Văn Trạch Lệ xoa trán rồi dựa vào lưng ghế, nghĩ ngợi một lúc, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ: [ Vợ à, làm xong chưa? ]

Thẩm Tuyền: [ Vừa chuẩn bị mở họp. ]

Văn Trạch Lệ: [ Chuyện là... mẹ vợ? ]

Thẩm Tuyền: [ Đúng rồi, mẹ em nhờ người đưa hành lý đến dưới lầu công ty anh, bà ấy bảo nói dối là không đúng, anh lại chọc mẹ à? ]

Văn Trạch Lệ:...

Lúc này Lâm Tập mở cửa, thò đầu nhìn Văn Trạch Lệ: "Cậu Văn, vừa nãy lễ tân gọi điện lên, nói hành lý của anh bị tài xế nhà họ Thẩm thả xuống, đang ở... sảnh lớn, tôi đi lấy thay anh?"

Văn Trạch Lệ: "..."

Nhanh chóng tái hôn, má nó tái hôn mới đúng đắn nhất.

Có thân phận rồi, mẹ vợ cũng phải cân nhắc suy nghĩ trước khi ném hành lý của anh.