Hậu Ái

Chương 82



Thẩm Tuyền nhìn anh một cái, đưa hai tờ đơn cho nhân viên công tác, nhân viên công tác nhận lấy rồi kiểm tra tên trên hai tờ đơn, lại nhìn thoáng qua vị chú rể này, sau đó cô ấy lại lấy một tờ khác cho chú rể, nói: "Ký lại một tờ khác đi."

Văn Trạch Lệ cười rộ lên, nhìn cô ấy một cái: "Không được đâu."

Thẩm Tuyền hất cằm rồi nhếch môi mỉm cười, vì thế lại ký một tờ nữa, đưa cho nhân viên công tác, nhân viên công tác nhận lấy và lại so với tờ đơn đã bỏ kia.

Tên đúng là giống nhau y như đúc.

Cô ấy nhìn cô dâu xinh đẹp kia một cái, sau đó bắt đầu nhập tên và chứng minh thư vào hệ thống.

Sau khi nhập vào.

Thông tin hiện ra làm nhân viên công tác giật mình một cái.

Ồ.

Lúc trước hai người này từng kết hôn rồi, nhưng chẳng bao lâu sau đã ly hôn, bây giờ lại đến kết hôn. Ra vào chỗ này giống như nhà của mình vậy, vẻ mặt của nhân viên công tác rất khó tả.

Cô ấy nhắc nhở: "Sau lần kết hôn này, nếu lại muốn ly hôn thì sẽ gặp một tháng để suy nghĩ lại đấy."

Kết quả cô ấy nói xong, hai vợ chồng này chỉ nhìn nhau rồi ngồi đó nói chuyện với nhau. Nhân viên công tác không thể không nhắc lại: "Sau lần kết hôn này, nếu lại muốn ly hôn thì sẽ gặp một tháng để suy nghĩ lại đấy."

Thậm chí cô ấy còn cất cao giọng hơn một chút.

Cuối cùng đôi vợ chồng trước mặt cũng quay đầu nhìn cô ấy.

Nhân viên công tác thở phào một hơi, nói lại: "Đây là sự thật, sau này muốn ly hôn sẽ ngày càng khó..."

Thẩm Tuyền: "Không liên quan gì tới tôi."

Văn Trạch Lệ: "Đúng vậy."

Nhân viên công tác: "..."

Không liên quan gì tới hai người?

Trong vòng ba năm mà hai người kết hôn hai lần và ly hôn một lần, vậy mà không liên quan đến hai người à?

Cuối cùng cô ấy cúi đầu gõ bàn phím. Một lát sau hai cuốn sổ được đặt lên mặt bàn, Thẩm Tuyền nhìn cuốn sổ kia, thoáng chốc không giơ tay nhận.

Văn Trạch Lệ cũng không.

Nhân viên công tác kia ngẩng đầu lên thấy thế, nghĩ thầm hối hận rồi chứ gì, đã nói là càng ngày càng khó ly hôn mà.

Lúc này chỉ thấy đôi mắt hẹp dài của chú rể đỏ lên, sau đó anh giơ tay cầm lấy hai cuốn sổ, nắm tay cô dâu ra khỏi cổng lớn, giây tiếp theo đã bế cô dâu lên rồi đi xuống bậc thang.

Ánh nắng ban mai chiếu xuống bóng lưng của họ, cô ấy loáng thoáng thấy đôi chân nhỏ nhắn đi giày cao gót của cô dâu đang lắc lư giữa không trung.

Nhân viên công tác ngẩn người, cô ấy cầm điện thoại lên, tiện tay lướt xem, ngay sau đó lướt tới hai đoạn video, một cái là về người đàn ông cầm hoa hồng cùng với biểu ngữ và một hàng dài siêu xe ngoài sân bay, một cái khác là người đàn ông bước tới ôm eo người phụ nữ ở ngoài sân bay trong đêm tối, đi về phía xe.

Khuôn mặt của hai người kia, rõ ràng là đôi vợ chồng son vừa rồi.

Hóa ra.

Hóa ra là bọn họ!

Là cặp đôi cầu hôn nhưng bị cho leo cây đã lên hot search kia.

*

Ra khỏi Cục dân chính, Văn Trạch Lệ lái xe chở Thẩm Tuyền đến studio, tiệm này cũng là tiệm mà Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ chụp vào lần kết hôn trước.

Nhà họ Văn xếp cho studio tốt nhất thủ đô.

Văn Trạch Lệ lấy thẻ vàng ra, đi thẳng lên lầu tìm nhà thiết kế hàng đầu tên Kiều. Kiều đội mũ cói trên đầu, nhìn thấy bọn họ thì không bất ngờ chút nào, cười nói: "Cậu cả Văn, tổng giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Thẩm Tuyền thản nhiên nói.

Văn Trạch Lệ bắt tay với Kiều, sau đó ngồi xuống, Kiều nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ, cười nói: "Xem ra lời đồn đãi bên ngoài là thật."

Cậu Văn cướp dâu.

Cậu Văn cầu hôn.

Thẩm Tuyền dựa ra sau, vắt chéo đôi chân dài.

Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền, cầm sổ đưa cho cô xem.

Lúc trước bọn họ chỉ đặt theo kiểu mẫu, cũng là kiểu mà người khác chụp cái gì thì họ chụp cái đó, khi ấy là nhà họ Văn đặt, hai người chỉ tranh thủ thời gian tới đây xem qua, mạnh ai nấy ngồi trên ghế, Kiều nói gì thì là cái đó, Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ giống như đang đi làm nhiệm vụ, nhưng lần này Thẩm Tuyền lại có rất nhiều ý tưởng.

Văn Trạch Lệ cũng có nhiều ý tưởng, đã chụp thì phải chụp cho trọn bộ, ngoài váy cưới và áo cưới truyền thống, còn chụp thêm Hán phục.

Kiều ngồi đối diện nhìn, nghĩ thầm đây mới giống dáng vẻ nên có của vợ chồng chứ, mới là trạng thái nên có giữa đôi vợ chồng muốn kết hôn.

Thẩm Tuyền thấy Văn Trạch Lệ chọn Hán phục: "Sao lại thêm cái này?"

Văn Trạch Lệ cười mà không nói, đẩy tờ thông tin cho Kiều nói: "Tuần sau chúng tôi có thời gian rảnh, cậu sắp xếp thời gian một chút nhé."

Kiều nhận tờ điền thông tin, gật đầu: "Được."

Sau khi bàn bạc ổn thỏa, lúc hai người đứng dậy chuẩn bị đi thì Kiều đẩy một cuốn album tới, Thẩm Tuyền giơ tay nhận lấy, trên bìa là cô và Văn Trạch Lệ, là ảnh cưới chụp lúc trước.

Kiều cười nói: "Trả cho hai người."

Trên bìa, vẻ mặt Thẩm Tuyền lạnh lùng, dáng vẻ của Văn Trạch Lệ cũng là phối hợp cho có, thậm chí tay anh còn không ôm Thẩm Tuyền, chỉ khoác hờ bên hông cô thôi.

Hai người mặt đối mặt rất gần, vốn nên ôm vào lòng nhưng ở giữa vẫn cách khoảng một nắm tay. Đến quỷ cũng có thể nhìn ra Văn Trạch Lệ không chịu ôm Thẩm Tuyền.

Im lặng, Thẩm Tuyền nhìn bàn tay to đang khoác trên eo cô của Văn Trạch Lệ.

Bàn tay to lớn ấy ôm bên hông cô, kề sát da thịt của cô, không có kẽ hở nào đáng nói. Văn Trạch Lệ nuốt nước bọt, sau lưng gồng lên, anh nhỏ giọng nói: "Vợ à, lúc đó anh còn trẻ nên không hiểu chuyện, em..."

Tha thứ cho anh đi.

Lúc chụp ảnh cưới khi đó anh đang nghĩ cái gì thế.

Thẩm Tuyền giương mắt nhìn Văn Trạch Lệ, nói: "Thời thế thay đổi nhỉ cậu Văn."

Văn Trạch Lệ: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta là ba năm Hà Đông ba năm Hà Tây."

Thẩm Tuyền trầm mặc nhìn anh, khóe môi hơi nhếch, vài giây sau cô tiện tay đặt cuốn album kia xuống, nói với Kiều: "Tìm cơ hội tiêu hủy đi."

Kiều nghe thấy thế thì cười rộ lên, nhận lấy cuốn album kia. Thật ra cuốn này là chụp có lệ nhất, khi đó nhà họ Thẩm lại đây lấy album, chọn tới chọn lui cũng chọn được một cuốn đỡ hơn.

Nhà họ Văn bên kia cũng thế, vì thế chỉ còn dư lại cuốn trong tay này thôi.

"Đi thôi." Văn Trạch Lệ sợ còn ở lại tiếp, có thể anh ấy sẽ gợi lên những chuyện không vui đối với Thẩm Tuyền, hôm nay hai người ăn ý chọn cùng ngày đăng ký năm kia để đăng ký kết hôn, còn chọn cùng một studio để chụp bộ ảnh cưới mới là vì muốn cho bao phủ những chuyện không vui đã qua, tạo cảm xúc mới cho lần tái hôn này.

Nhưng ai ngờ.

Người này không có mắt nhìn tí nào.

Anh ôm Thẩm Tuyền đi xuống bậc thang, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Văn Trạch Lệ: [ Coi chừng tôi gửi đánh giá kém cho cậu đấy. ]

Kiều: [ … ]

*

Đêm đó, người của hai bên gia đình tụ tập lại vì đôi vợ chồng này đã đăng ký kết hôn, Lâm Tiếu Nhi uống rượu vang đỏ, vui vẻ ôm bả vai Mạc Điềm: "Chị Điềm à, tôi vui quá đi mất, á á á á á á tôi muốn hát vang một khúc."

Mạc Điềm uống một hớp lớn rượu vang đỏ, hỏi: "Bà muốn hát cái gì, tôi hát với bà."

Lâm Tiếu Nhi: "Á á á á á á sông lớn chảy về hướng đông..."

Mạc Điềm: "Thôi bỏ đi, bà hát một mình đi."

Thẩm Tiêu Toàn và Văn Tụng Tiên cầm ly rượu, nhìn nhau rồi che mặt lại, mất mặt quá. Hiếm khi nào mà Văn Trạch Tân ngồi nói chuyện phiếm cùng với Thẩm Lẫm và Thẩm Hách.

Văn Trạch Tân xem điện thoại vài lần.

Thẩm Lẫm hỏi: "Đang chờ tin nhắn à?"

Văn Trạch Tân: "Không có."

Cậu ấy để điện thoại xuống.

Thẩm Hách thì hỏi thẳng luôn: "Sao Trần Y không tới thế?"

Thẩm Lẫm nhìn em trai một cái với vẻ khiếp sợ, em được đó, hỏi thẳng ra như vậy được luôn.

Văn Trạch Tân dựa ra sau, cầm ly rượu cười nói: "Cô ấy bận việc."

Thẩm Hách: "Không phải công việc của cô ấy nhàn rỗi lắm sao? Sao mà bận được? Có phải cậu cãi nhau với cô ấy hay không?"

Văn Trạch Tân: "..."

Thẩm Hách: "Tính cách Trần Y rất tốt, vậy mà cậu cũng chọc tức cô ấy được, cậu cũng lợi hại quá."

Văn Trạch Tân: "..."

Thẩm Lẫm ngồi bên cạnh nhịn cười tới mức đau bụng. Anh ấy nhìn đôi vợ chồng hợp pháp đang nói chuyện bên kia, Thẩm Tuyền cũng nhìn anh trai một cái, cô hỏi Thẩm Lẫm: "Có phải Thẩm Hách quá chén rồi hay không?"

Thẩm Lẫm ho khan một tiếng: "Đúng vậy."

Sau đó mọi người đều nhìn thấy Thẩm Hách đứng lên, Thẩm Hách trịnh trọng chỉ vào Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ ngậm rượu trong miệng, thấy thế: "Cậu em vợ, làm sao vậy?"

"Lúc trước tôi đã thấy anh chướng mắt rồi." Thẩm Hách nấc một cái vì rượu: "Lúc còn đi học chị tôi nhìn anh chơi bóng ở sân bóng rổ, vậy là suốt cả buổi anh cũng không nhìn chị ấy lấy một cái, chỉ biết nhìn cái cô Lam Thấm kia, Lam Thấm xấu hoắc, cũng đáng để anh nhìn à."

Cậu thốt ra lời này.

Cả phòng yên tĩnh.

Sắc mặt Thẩm Tuyền thay đổi.

Sắc mặt Văn Trạch Lệ cũng giống như cầu vồng bảy màu.

Anh nhìn sang Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền híp mắt nhìn Thẩm Hách.

Bàn tay Văn Trạch Lệ hơi run lên, nắm lấy tay Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền hất tay anh ra, đứng dậy nói với người giúp việc: "Cho nó nôn ra, sau đó làm nó câm miệng lại rồi đi ngủ đi."

Mấy người giúp việc nhanh chóng bước tới, ấn Thẩm Hách đi về phía toilet.

Thẩm Hách vẫn còn hùng hổ hô to: "Bộ tôi nói sai cái gì à, Lam Thấm kia không xấu sao? Vào kỷ niệm ngày thành lập trường chị tôi nhảy vũ điệu giày đỏ, ở hậu trường anh còn hỏi người nhảy vũ điệu giày đỏ là ai, kết quả biết được là chị tôi thì anh giống như mất hứng thú, vậy mà bây giờ lại đòi theo đuổi chị tôi, còn muốn kết hôn với chị ấy nữa chứ, cái thứ nhà anh."

"Oẹ..." Con dấu của Thẩm Lẫm tiến vào cổ họng Thẩm Hách.

Thẩm Hách không nói được nữa, lập tức dùng sức nôn ra.

Người hai bên gia đình Thẩm Văn lập tức xấu hổ ngồi không yên, Lâm Tiếu Nhi lặng lẽ rời xa Mạc Điềm, Mạc Điềm cũng lặng thầm tới bên cạnh Thẩm Tiêu Toàn.

Thẩm Tiêu Toàn cũng lặng lẽ tách ra với Văn Tụng Tiên, quay về chiến trường nhà mình.

Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Lệ một cái.

Trước khi cô đứng dậy tính đi, Văn Trạch Lệ đã nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay của anh run lên, nhìn chăm chú vào cô.

Thẩm Tuyền cảm thấy ánh mắt của anh quá nóng bỏng, cô im lặng vài giây: "Mấy lời em ấy nói là giả thôi."

Đây không phải nơi để nói chuyện.

Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền lên lầu, vào phòng Thẩm Tuyền, anh ấn Thẩm Tuyền lên vách tường, đôi mắt nhìn thoáng qua giấy chứng nhận kết hôn gần sách báo và tạp chí trên bàn trà.

Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Người nhảy vũ điệu giày đỏ là em."

Thẩm Tuyền: "Ừ."

"Người nhìn anh ở sân bóng rổ là em?"

Thẩm Tuyền: "Em nhìn rất nhiều người."

Văn Trạch Lệ: "Không, em nhìn anh."

Thẩm Tuyền: "Đừng có tự kỷ."

Văn Trạch Lệ: "Em yêu thầm anh."

Gân trên trán Thẩm Tuyền giật một cái, nhìn người đàn ông vô lại vẫn còn đang tự thôi miên bản thân, cô hất mặt anh lên, lạnh lùng nói: "Nghe cho rõ, không phải là yêu thầm mà là chú ý."

"Rõ ràng là em yêu thầm anh."

Thẩm Tuyền: "..."

Thẩm Tuyền chui ra khỏi lòng Văn Trạch Lệ, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm bên ngoài. Trái tim Văn Trạch Lệ như sôi lên, nhìn bóng lưng của cô, sao người phụ nữ này có thể giấu kỹ được như thế nhỉ. Anh cởi một cúc áo sơ mi, bước về phía trước rồi ôm lấy cô từ phía sau, thì thầm: "Nếu có thể quay về quá khứ thì tốt quá."

Lúc đi học, chắc chắn anh có thể đáp lại bằng tình cảm ngang bằng như thế.

Thẩm Tuyền không hé răng.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Cô nói cô chú ý nhưng hình như mọi người không ai chịu tin, bao gồm bố của cô, lúc trước biết xưa nay cô chỉ từng chú ý một người đàn ông là Văn Trạch Lệ, ông lập tức kết luận rằng cô sẽ sinh ra cảm tình với Văn Trạch Lệ, đến cả Trần Y cũng nghĩ như thế, Thẩm Tuyền thả lỏng cơ thể, dựa vào lòng anh.

Lười giải thích.

Cô nói: "Bây giờ cũng tốt mà."

Văn Trạch Lệ hôn lên cổ cô: "Đúng, bây giờ rất tốt."

"Chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi."

Thẩm Tuyền nhìn ánh trăng cách đó không xa, đáp lại bằng một tiếng ừ rất khẽ.

Lần đầu tiên nhận giấy chứng nhận kết hôn, Thẩm Tuyền đưa cho Mạc Điềm giữ, đến việc đọc nội dung và xem ảnh chụp bên trong mà cô cũng không làm, Văn Trạch Lệ giao cho Lâm Tiếu Nhi, tóm lại là chưa từng xem qua tờ giấy chứng nhận kết hôn đó. Mà nay hôm nay bọn họ nhận giấy chứng nhận kết hôn của mình, cứ mở ra khép lại nhìn rất lâu.

Vừa nãy trước khi ăn cơm, người hai bên gia đình cũng xem.

Ai cũng nói dù chỉ là tấm ảnh chụp cỡ nhỏ, nhưng lại chụp rất đẹp, cũng cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Mạc Điềm còn khóc ngay tại chỗ.

Lần đăng ký kết hôn này hoàn toàn khác với lần đầu tiên, khác ở cảm nhận và khác ở thể nghiệm. Thẩm Tuyền xoay người dựa vào cửa, kéo cổ áo anh xuống.

Một tay Văn Trạch Lệ chống lên cửa thủy tinh, cười nhìn cô.

Hai người đối diện, Thẩm Tuyền giống như một nữ hoàng, Văn Trạch Lệ ghé sát vào, đôi môi mỏng dán lên môi cô, nhẹ nhàng ma sát ở nơi đó, không tấn công ngay lập tức.

Thẩm Tuyền nhắm mắt lại, đầu lưỡi mềm mại chạm vào nhau.

Ánh trăng xuyên qua ban công ánh lên người bọn họ, ngược lại còn tăng thêm vẻ ấm áp. Vào lúc hai người đang hôn nhau say đắm, Văn Trạch Lệ dùng một tay cởi cúc áo sơ mi.

Thì một tiếng ca vang dội vang lên.

"Sông lớn chảy về hướng đông, ngôi sao trên bầu trời hợp thành sao Bắc Đẩu..." Văn Trạch Lệ khựng lại, Thẩm Tuyền cũng khựng lại theo, cô mở mắt ra, hai người nhìn nhau vài giây, Văn Trạch Lệ lại thò tới gần, lấp kín môi cô lần nữa, cúc áo sơ mi đã mở được hai cái.

"Bồi hồi nhìn qua biết bao khung cửa sổ..."

Kế tiếp một ca khúc trữ tình cũng vang lên. Hai người đang hôn nhau dừng lại, Văn Trạch Lệ chỉ ngừng vài giây, ngay sau đó lại hôn lên, cởi thêm hai cúc áo sơ mi.

"Ly biệt chẳng có đúng sai, đã muốn đi thì không có gì phải giải thích nhiều, hiện đại đã nói mãi mãi là thứ rất ngu ngốc..."

Bài hát trữ tình tiếng Quảng Đông lại tới sát sau đó, có thể vang dội như vậy là vì hai bà cầm micro, hát karaoke trong phòng khách nhỏ, Văn Trạch Lệ không nhịn nổi nữa.

Anh buông Thẩm Tuyền ra, dùng ngón tay lau nước bọt trên khóe môi, xoay người đi về phía cửa.

Thẩm Tuyền nhỏ giọng nói: "Đứng lại."

Văn Trạch Lệ đứng lại, anh đứng tại chỗ lau rồi liếm môi, vẻ mặt bực bội. Thẩm Tuyền nằm sấp trên sô pha, nói: "Lâu rồi mẹ em và mẹ anh không vui vẻ như thế."

"Thôi bỏ đi."

Văn Trạch Lệ nghe ra sự dịu dàng trong giọng nói của cô, vẻ mặt của anh đẹp hơn một chút, xoay người nhìn cô một cái. Thẩm Tuyền nằm sấp, chân còn hơi lắc lư.

Chút bực bội cuối cùng trong mắt Văn Trạch Lệ đã hoàn toàn biến mất, anh bước về phía trước, lấy thảm lông vắt trên lưng ghế sô pha để đắp lên lưng cô, Thẩm Tuyền nghe tiếng ca gào thét của hai người, tìm nhịp điệu và lắc chân theo từng chút.

Văn Trạch Lệ thấy thế, khóe môi nhếch lên, anh hôn nhẹ lên bả vai cô, hỏi: "Có muốn xuống hát chung không?"

Thẩm Tuyền nhìn anh một cái: "Hát cái gì?"

Văn Trạch Lệ cúi xuống dựa vào người cô, nói: "Em muốn hát bài nào thì anh hát chung với em bài đó."

Thẩm Tuyền: "Được."

Nói xong cô đứng dậy, đứng dậy rồi nhưng vẫn không xuống khỏi sô pha, mà đứng trên sô pha luôn. Đêm nay cô về nhà thay một bộ quần áo ở nhà tay dài chân dài, quần áo ở nhà rất mềm mại.

Đứng như vậy rất đáng yêu.

Văn Trạch Lệ giơ tay ra với cô: "Nhảy vào lòng anh đi, anh bế em xuống."

Thẩm Tuyền chần chờ vài giây, sau đó cô thật sự nhảy vào lòng anh.

Văn Trạch Lệ ôm cô, Thẩm Tuyền ôm cổ anh nói nhỏ: "Đi thôi."

Văn Trạch Lệ cười rộ lên, hôn lên cổ cô rồi xoay người đi về phía cửa, Thẩm Tuyền dựa vào vai anh, đường cong ở cổ và sống lưng vô cùng đẹp, Văn Trạch Lệ đi xuống bậc thang.

Đi xuống từng bước đến những bậc thang cuối cùng.

Mạc Điềm và Lâm Tiếu Nhi đang giành micro, hai người đang ngâm nga khúc nhạc dạo của bài hát "Khi nào": "A a... A a..."

Sau đó hai người vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh tượng Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền xuống dưới như thế.

Nháy mắt gãy giọng.

"Á..."