Hậu Ái

Chương 85



Đường do mình chọn, có quỳ cũng phải đi hết, dù Văn Trạch Lệ muốn phản đối nhưng lại không dám lấy tương lai của hai người ra làm tiền đặt cược, mặc dù chuyện chọn giờ lành này cũng khá mê tín.

Mà hơn hết là còn sợ rút dây động rừng, vậy nên chỉ có thể nhịn.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tuyền bắt đầu ăn sáng, đoạn phỏng vấn trong máy tính bảng vẫn còn chạy, Thẩm Tuyền gửi tin nhắn bảo Thường Tuyết soạn lại đoạn video phỏng vấn này, sau đó lưu trữ.

Về sau có khởi động hoạt động công ích gì đó, có thể bổ sung chuyện quyên góp hoặc đi thăm hỏi.

Thường Tuyết vừa sửa sang lại vừa gửi wechat cho cô.

Thường Tuyết: [ Chơi lớn ghê, tôi đã khóc sau khi xem xong mấy cái phỏng vấn này đấy. ]

Thường Tuyết: [ Cậu Văn ghê thật. ]

Thường Tuyết: [ Cảm thấy hào quang trên người anh ta không còn là cậu cả nhà họ Văn, mà thoáng cái đã cao lớn hơn hẳn. ]

Thường Tuyết: [ Đoạn video nói anh ta sắp kết hôn, làm những chuyện này là muốn tích phúc cho vợ, tôi xem tận mấy lần, cảm động chết đi được. Tổng giám đốc Thẩm à, cậu chính là người vợ kia của anh ta đấy. ]

Thẩm Tuyền lặng lẽ đọc hết mấy tin wechat này, để điện thoại di động xuống, uống hết ngụm sữa cuối cùng. Lúc này cảm giác mệt mỏi vì tối hôm qua cô ngủ không ngon đã bớt đi rất nhiều, cầm khăn giấy lên lau miệng, cô nói với người trong nhà: "Con đi làm đây."

"Ừ." Mạc Điềm đứng dậy, nhận áo khoác từ tay người giúp việc trong nhà rồi đưa cho Thẩm Tuyền, nói: "Nếu đã xác định giờ lành rồi, còn là chú nhỏ nhà chồng tính cho thì nhớ phải để ý."

Thẩm Tuyền mặc áo khoác vào, gật đầu: "Vâng ạ."

Mạc Điềm có lòng tin với con gái nhà mình, ngược lại nhớ tới thái độ của Văn Trạch Lệ ở đầu dây bên kia, hơi cảm thấy lo lắng, bà nói: "Mặc dù chuyện không được gặp mặt này không có quy định cứng ngắc là bao gồm cả trong công việc, nhưng nếu có thể tránh thì tốt hơn hết là nên tránh."

Thẩm Tuyền: "Vâng."

Lúc trước ở thủ đô cũng có hai nhà liên hôn rồi sau đó tính giờ lành, vừa khéo là hai người cũng làm cùng một ngành, không thể tránh được nên có gặp mặt một hai lần trong công việc.

Vấn đề cũng không lớn.

Nhưng đúng là nếu có thể tránh thì vẫn nên tránh.

Tài xế chờ ở cổng, Thẩm Tuyền ngồi vào hàng ghế sau, xa chạy ra rồi hòa vào đường lớn, vừa mới rẽ vào đường cái đã gặp phải khách sạn trực thuộc Văn thị.

Tài xế nắm tay lái nói: "Tuyền Nhi, con xem."

Thẩm Tuyền quay đầu nhìn lại.

Lúc này trước cổng khách sạn trực thuộc Văn thị là hàng người nối liền không dứt, không phải những người ăn mặc chỉnh chu, mà có rất nhiều người quét rác vừa mới dọn vệ sinh đường phố sáng nay xong, còn có bảo vệ cao ốc, người lái xe phun nước, tài xế xe buýt vừa mới tan ca đêm, người mẹ đưa con tới trường...

Đám người xếp hàng đưa chứng minh thư và thẻ công tác, đi vào sảnh lớn, để nhân viên AI dẫn tới nhà hàng buffet ở lầu một.

Thẩm Tuyền nhìn một hồi lâu, lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi gửi cho Văn Trạch Lệ.

Rất nhanh.

Người đàn ông bên kia đã trả lời.

Văn Trạch Lệ: [ Em mới ra cửa à? ]

Thẩm Tuyền: [ Rất nhiều người. ]

Văn Trạch Lệ: [ Em cảm động hả vợ? ]

Thẩm Tuyền: [ Hơi hơi. ]

Văn Trạch Lệ: [ Vậy chuyện anh làm có giá trị rồi. ]

Khóe môi Thẩm Tuyền mang theo chút ý cười, cô cất điện thoại vào, xe khởi động mà dọc theo đường đi, bao gồm những khách sạn ở khu trung tâm cũng giống như thế.

Cổng chính mở rộng, nghênh đón những vị khách mới này.

Khách sạn cũng mở thêm bếp riêng ở sảnh lớn lầu hai để tránh gây ầm ĩ làm phiền đến những vị khách ở trọ, có điều nghe nói rất nhiều người cũng sẵn lòng xuống lầu một để ăn chung với những vị khách mới.

Sau khi trở lại Thẩm thị, Thẩm Tuyền bảo Thường Tuyết dặn căng tin giảm lượng đồ ăn hôm nay lại một chút, Thường Tuyết lập tức đi sắp xếp, sau đó Thẩm Tuyền gọi Thường Tuyết gửi tài liệu về những khách sạn trực thuộc Văn thị lên.

Dưới trướng Thẩm thị cũng có khách sạn, mặc dù không nhiều bằng Văn thị.

Lúc ăn cơm trưa.

Thường Tuyết đi xuống lầu mang cơm lên, vừa vào cửa đã nói: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu tính chuẩn ghê, một nửa nhân viên của công ty chúng ta đã chạy tới khách sạn Văn thị để ăn chực rồi."

Thẩm Tuyền nhìn cô ấy một cái, nở nụ cười.

Thường Tuyết lại nói: "Buffet của Văn thị nổi tiếng xưa nay, khó trách mọi người ở công ty chúng ta lại muốn đi."

Thẩm Tuyền nhận hộp cơm rồi cầm đũa lên, cúi đầu bắt đầu ăn.

Nhóm nhân viên ăn trưa xong trở về cũng thảo luận hăng say bên ngoài rằng buffet của Văn thị ăn ngon thật, khiến cho những người khác cũng rục rịch.

Thẩm Tuyền bước ra khỏi văn phòng.

Bọn họ nhìn thấy cô, im lặng vài giây.

Sau đó lấy hết can đảm để nói: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu Văn đối xử với cô tốt quá."

"Chúng tôi cũng được hưởng ké từ cô đấy."

"Tổng giám đốc Thẩm, cô hạnh phúc ghê."

Thẩm Tuyền nhìn bọn họ vài lần, thản nhiên thản nhiên: "Vậy đi ăn thêm mấy bữa nữa đi."

"Wow, vậy được, cảm ơn tổng giám đốc Thẩm."

"Ha ha, hôm nay ăn cơm chúng tôi còn gặp được rất nhiều mẹ đơn thân, còn dắt theo con tới ăn nữa."

"Còn có mấy ông chú sống một mình, bốn người tới ăn cùng nhau." Bọn họ cười nói với Thẩm Tuyền, lần đầu tiên Thẩm Tuyền nghe nhân viên nói việc riêng với cô.

Vậy nên cô cũng không tiện đi ngay, ở lại nghe một lát.

Cô nói: "Rất đông người."

"Đúng vậy, rất đông luôn." Bọn họ vẫn cười.

Thường Tuyết ra khỏi văn phòng và đang định tìm Thẩm Tuyền, không ngờ lại thấy cô đang đứng tám chuyện với nhân viên, Thường Tuyết hơi sửng sốt, một lát sau cô ấy cười rộ lên, bước tới đưa tài liệu cho Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, tài liệu đây."

"Ừ." Thẩm Tuyền nhận tài liệu, gật đầu với bọn họ rồi xoay người đi về phía thang máy.

Thường Tuyết nhìn mấy người kia vài lần, sau đó đuổi theo Thẩm Tuyền, đứng bên cạnh Thẩm Tuyền rồi nói: "Đột nhiên phát hiện cậu có vẻ thân thiện hơn."

Thật sự hiếm thấy.

Trước kia Thẩm Tuyền như sống tít trên cao, càng khỏi phải bàn đến chuyện tám chuyện ăn uống ra sao hay cuộc sống thế nào với nhân viên, vì hoàn toàn không có, cảnh tượng thông thường là Thẩm Tuyền lạnh lùng phê bình đối phương, hoặc là giữ im lặng nhìn đối phương, chỉ riêng như thế đã đủ khiến người thấy rét lạnh.

Càng khỏi phải nói tới chuyện tán gẫu chủ đề khác ngoài công việc.

Thẩm Tuyền nhìn Thường Tuyết một cái, không hé răng.

Thường Tuyết bĩu môi, cười cầm điện thoại rồi soạn tin nhắn.

Thường Tuyết: [ Cậu Văn, không ngờ hôm nay tổng giám đốc Thẩm lại nói chuyện phiếm với nhân viên, tám chuyện ngoài lề đó. ]

Văn Trạch Lệ: [ Nói chuyện phiếm? Nam hay nữ? ]

Thường Tuyết: [ … ]

Cậu Văn, ngoài ghen ra thì anh còn biết làm gì nữa không?

*

Buổi chiều Thẩm Tuyền bề bộn nhiều việc, chờ rảnh rỗi lại đây xem điện thoại thì thấy có tận mấy tin nhắn wechat, cô nhấn mở ra xem.

Văn Trạch Lệ: [ Nghe nói giữa trưa em nói chuyện phiếm với nhân viên? ]

Thẩm Tuyền bưng cà phê lên uống một ngụm, dừng một chút rồi soạn tin nhắn.

Thẩm Tuyền: [ Sao anh biết? ]

Văn Trạch Lệ: [ Với nhân viên nam hay nhân viên nữ?]

Thẩm Tuyền: [ Có gì khác nhau sao? ]

Văn Trạch Lệ: [ Khác nhau lớn chứ. ]

Thẩm Tuyền: [ Bọn họ cũng đâu bằng anh. ]

Văn Trạch Lệ: [ … ]

Đệt.

Vợ à, em dẻo miệng như vậy từ khi nào thế!!

Lời này là lời thật lòng của Thẩm Tuyền, vì suốt cả ngày hôm nay cô gặp rất nhiều người, cổ đông, khách hàng, quản lý cấp cao, mà ai cũng khen cô, khen cô sáng mắt tìm được người đàn ông như thế.

Chuyện anh làm không chỉ khiến cô cảm động, mà đồng thời còn khiến danh vọng của hai nhà Văn Thẩm ở thủ đô cao hơn.

Làm công ích không phải chỉ nói suông rồi thôi, mà phải có hành động thực tế.

Nói một vạn câu không bằng làm được hai chuyện.

So với chiêu trò lừa bịp của người nào đó trong giới quyền thế thì tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối về đến nhà, váy cưới và trang phục để đi mời rượu đã được đưa tới, kiểu dáng váy cưới lần này là đuôi cá, váy cưới màu trắng được thiết kế dựa theo tỷ lệ dáng người của Thẩm Tuyền.

Phần ngực, cổ tay áo và dây áo cũng được thêu, là loại từng đường kim mũi chỉ rất đáng giá.

Mạc Điềm nhìn thấy Thẩm Tuyền mặc bộ váy này, vành mắt đỏ lên, hôn nhân có tình yêu và không có tình yêu đúng là khác nhau, đến người làm mẹ như bà cũng phải rơi lệ.

Thẩm Tiêu Toàn hút thuốc lá, nhìn rồi cười nói: "Tuyền Nhi nhà ta cũng sắp trở thành cô dâu nhà người khác rồi."

Mạc Điềm lập tức rơi nước mắt, vỗ mạnh Thẩm Tiêu Toàn một cái: "Đừng nói nữa, nói là tôi khóc bây giờ."

Điếu thuốc trong tay Thẩm Tiêu Toàn suýt rơi xuống vì cái vỗ của bà.

Ông nói: "Cảm giác giờ phút này khác hẳn lần trước nhỉ."

Thẩm Lẫm: "Đúng ạ."

Thẩm Hách: "Cảm giác lần này chị gả đi là thật sự đi lấy chồng."

Thẩm Tuyền nhìn bọn họ qua gương, cô nói: "Con vẫn luôn là cô cả nhà họ Thẩm, đến chết cũng không thay đổi."

Thẩm Tiêu Toàn: "Đúng."

Thẩm Tuyền hỏi Mạc Điềm: "Đây là Văn Trạch Lệ mời người thiết kế ạ?"

Mạc Điềm: "Đúng vậy, mời L thiết kế cho con."

Tên tuổi của L có tiếng trong giới quyền thế trong nước, anh ta rất biết cách gia tăng đặc điểm Trung Quốc vào trong váy cưới, kết hợp Trung - Tây, anh ta luôn nói rằng chúng ta không thể quên cội nguồn được. Thời đại mới thì phải nghênh đón tương lai cùng với truyền thống.

Thẩm Tuyền ừ một tiếng.

Cô vào trong thay ra, sau đó đưa váy cưới cho Mạc Điềm và nói: "Mẹ ơi, nhờ L sửa giúp con phần này ở sau lưng nhé, ừm đừng nói cho A Lệ biết."

Mạc Điềm nhận lấy, sửng sốt: "Vậy sửa như thế nào?"

Thẩm Tuyền nói một tiếng.

Mạc Điềm ngẩn ngơ: "À, được."

Sau khi thử tất cả trang phục, Thẩm Tuyền ngồi xuống sô pha, vừa mới cầm laptop lên mở ra, vài giây sau cô lấy điện thoại định gọi cho Văn Trạch Lệ.

Lúc này điện thoại vang lên, là Văn Trạch Lệ gọi tới trước.

Thẩm Tuyền nhận máy: "Alo?"

Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ vang lên ở đầu dây bên kia: "Mới thử váy cưới à?"

Thẩm Tuyền: "Ừ, anh thì sao?"

"Anh cũng vừa thử trang phục cho chú rể xong." Giọng của Văn Trạch Lệ trầm hơn một chút: "Nửa tháng đúng là lâu quá, anh nhớ em ghê, vợ ơi."

Vào giờ này đêm qua hai người vẫn ngủ chung, anh còn ôm cô. Thế mà đêm nay đã phải ngủ một mình, Thẩm Tuyền nhìn cái giường cỡ lớn của mình một cái, nói: "Em cũng có một chút."

"Em có một chút gì cơ?" Văn Trạch Lệ hăng hái, cười hỏi lại.

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Không có gì."

"Em nhớ anh."

Thẩm Tuyền: "Không."

"Em..."

"Đúng vậy, em nhớ anh, Văn Trạch Lệ, em nhớ anh, vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ." Thẩm Tuyền bị ép cho bực bội, dứt khoát thừa nhận thẳng thắn, vừa thừa nhận xong thì tới lượt Văn Trạch Lệ đứng hình, vừa thấy ngọt ngào vừa thấy chua xót.

Văn Trạch Lệ: "Để xem còn bao lâu chúng ta mới được gặp nhau?"

Thẩm Tuyền: "Mười ba ngày."

Văn Trạch Lệ: "..."

Hai người lại hàn huyên một lát, vừa không nỡ cúp điện thoại, vừa không muốn nói chuyện tiếp, bởi vì bọn họ cũng không phải người chỉ dựa vào nói chuyện là có thể giải quyết vấn đề.

Cuối cùng đến lúc cúp điện thoại thì đêm đã khuya.

Ngày hôm sau dưới mắt Thẩm Tuyền có thêm một quầng thâm rất mờ, dùng kem che khuyết điểm vẫn có thể che được, cô xuống lầu, trên bàn cơm nghe Thẩm Tiêu Toàn nói: "Nhà họ Cố biết chưa?"

Thẩm Tuyền gật đầu: "Biết rồi ạ."

"Mấy năm nay nhà họ Cố tạo dựng quan hệ nhanh thật, bây giờ đã dần có dấu hiệu vượt qua nhà họ Tần để ngang hàng với nhà họ Tiêu ở thủ đô rồi, người cô nhà họ Cố cũng được xem như một trong những người quản lý của Cố thị, bà ta có mời chúng ta tham gia tiệc giấu mặt của mình vào thứ sáu, bố suy nghĩ một hồi, thấy mấy người trẻ tuổi như các con đi sẽ tốt hơn."

Thẩm Tuyền nhìn Thẩm Lẫm và Thẩm Hách một cái.

Thẩm Lẫm phất tay.

Thẩm Hách lắc đầu.

Thẩm Tuyền: "Vậy con đi?"

Thẩm Tiêu Toàn xụ mặt liếc mắt nhìn hai đứa con trai một cái, cuối cùng nói: "Vậy thì đành để Tuyền Nhi đi."

Thường thì chuyện các trưởng bối phát thiệp mời chỉ gửi đến gia tộc, cho nên tới hôm nay Thẩm Tuyền mới biết được, cô nhận công việc này. Lại qua hai ngày, cũng tới chiều hôm thứ sáu.

Thẩm Tuyền dẫn theo Thường Tuyết đi thẳng tới nhà chính của nhà họ Cố.

Gần đây nhà chính của nhà họ Cố đã mua biệt thự đơn lập Aegean Sea ở thủ đô, kế bên CBD, Thường Tuyết lái xe, đột nhiên nhớ ra: "Không phải Cố Trình là anh em với cậu Văn à? Thế chẳng phải lát nữa hai người sẽ chạm mặt sao?"

Lúc trước Thẩm Tuyền đã nghĩ tới vấn đề này rồi.

Lúc này bị Thường Tuyết nhắc tới, cũng giống như đang vạch trần tâm tư cô âm thầm giấu đi vậy.

Cô dừng một chút, không hé răng.

Thường Tuyết đạp phanh, nhìn Thẩm Tuyền qua kính chiếu hậu: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu... Không phải chứ?"

"Như thế không được đâu, không, không được."

Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn Thường Tuyết, một lúc sau cô dời tầm mắt đi, bình tĩnh nói: "Cậu gọi điện thoại cho Văn Trạch Lệ, hỏi xem đêm nay anh ấy có đi không."

Thường Tuyết thở phào một hơi, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Văn Trạch Lệ.

Thật ra nếu muốn tuân thủ quy định này.

Thông thường hai người sẽ cố gắng không ra khỏi cửa để tránh chuyện gặp được ở nơi công cộng.

Chẳng mấy chốc điện thoại đã được kết nối.

Giọng nói của Văn Trạch Lệ truyền ra, không phải loại trầm thấp dễ nghe như khi nói chuyện với Thẩm Tuyền, mà chỉ có giọng điệu hơi lạnh lùng: "Chuyện gì?"

Thường Tuyết khụ một tiếng, hỏi: "Cậu Văn, đêm nay anh có tham gia tiệc giấu mặt của nhà họ Cố không?"

Văn Trạch Lệ khựng lại, vài giây sau nói: "Không tham gia."

Thường Tuyết lại thở phào một hơi, cô ấy nhìn Thẩm Tuyền qua kính chiếu hậu. Thẩm Tuyền thản nhiên dời tầm mắt đi, trong mắt không thể nói rõ là mất mát hay là thấy may mắn.

Thường Tuyết: "Vậy là tốt rồi."

Văn Trạch Lệ lại bổ sung thêm một câu: "Tuyền Nhi không đi thì tôi đi làm gì."

Thường Tuyết lập tức nói: "Đúng đúng đúng, cũng không đi."

Văn Trạch Lệ ở đầu bên kia tặc lưỡi một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại. Thường Tuyết để điện thoại xuống, nhìn thoáng qua Thẩm Tuyền một cái: "Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đây đi tiếp nhé?"

Thẩm Tuyền thu lại tầm mắt, ánh mắt thản nhiên: "Đi thôi."

Xe khởi động lại, rất nhanh đã tới nhà họ Cố. Cố Trình đứng ở cửa nghênh đón, vừa nhìn thấy Thẩm Tuyền bước xuống thì cười nói: "Tôi cứ tưởng hai người sẽ tới chung chứ."

Thường Tuyết cười hỏi: "Cậu Cố, cậu Văn thật sự không tới?"

Cố Trình: "Không, là cậu hai Văn tới."

Thường Tuyết: "À à."

Sau khi vào, Thường Tuyết nhận mặt nạ mà người phục vụ đưa, mặt nạ của Thẩm Tuyền là màu đen mang theo viền vàng, có vẻ cao quý như một nữ hoàng, hơn nữa đêm nay cô còn mặc váy xẻ tà màu đen, dáng người cao ráo nên trông rất hút mắt. Chiếc mặt nạ này gần như che hết cả mặt.

Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi vào, gần như không nhận ra ai là ai.

Hai người tìm một góc để ngồi xuống, bưng nước trái cây uống, lúc này ánh đèn vẫn còn sáng, người cô nhà họ Cố khoác tay Cố Trình đi ra, bà ta còn chưa đeo mặt nạ, bà ta có một khuôn mặt rất quyến rũ, dáng người cũng đẹp, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ của người ngồi trên cao, bây giờ bà ta đang quản lý công ty quan hệ công chúng của Cố thị.

Bà ta cười nói vài câu mở đầu, sau đó tầm mắt nhìn về phía Thẩm Tuyền bên này.

Thẩm Tuyền giơ ly nước trái cây lên rồi khẽ gật đầu với bà ta.

Người cô nhà họ Cố cười, có thể nhận ra bà ta đã xem Thẩm Tuyền trở thành vị khách vô cùng quan trọng.

Tiếp theo bữa tiệc chính thức bắt đầu. Ánh đèn ở sảnh lớn nhoáng lên một cái, sau đó tắt hết, ngoài sàn nhảy anh dắt tôi, tôi ôm anh bắt đầu khiêu vũ, Thường Tuyết thấy hứng thú nên muốn đi nhảy. Thẩm Tuyền nhìn cô ấy một cái: "Muốn đi thì đi đi."

"Đợi một chút, để tôi hỏi xem Nhiếp Tư đã tới chưa."

Cô ấy cúi đầu bấm điện thoại.

Thường Tuyết: [ Anh đến chưa. ]

Nhiếp Tư: [ Đến rồi, em ở hướng ba giờ đúng không? Cái người đeo mặt nạ màu hồng nhạt? ]

Thường Tuyết: [ Đúng. ]

Nhiếp Tư: [ Vậy được, để anh qua. ]

Thường Tuyết cất điện thoại vào, nhìn Thẩm Tuyền một cái, Thẩm Tuyền thản nhiên dựa vào sô pha: "Đi đi."

Thường Tuyết cười ha ha, sau đó đứng dậy đi về phía sàn nhảy. Thẩm Tuyền ngồi một mình trong chốc lát, lúc một người phục vụ thêm nước trái cây cho cô thì nói: "Lát nữa cô Cố muốn tìm cô tâm sự."

Thẩm Tuyền: "Được."

Người phục vụ kia nói xong thì đi mất. Thẩm Tuyền tiếp tục ngồi, đôi chân dài vắt chéo rồi nhìn sàn nhảy, lúc này có một mùi hương thoang thoảng quen thuộc truyền đến từ phía sau.

Thẩm Tuyền khựng lại, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Sau đó bàn tay của người đàn ông ấn lên bả vai cô từng chút từng chút, giọng nói trầm thấp truyền đến: "Đừng quay đầu lại."

Thẩm Tuyền nhướng mày: "Không phải nói không đến sao?"

Văn Trạch Lệ cười khẽ một tiếng, trong ánh sáng mờ ảo nơi đây, mang theo vẻ càn rỡ: "Không phải không thấy mặt là được rồi à."

Sau đó người đàn ông cúi người, bờ môi mỏng dán bên vành tai cô, thì thầm ở nơi đó: "Bữa tiệc này là do anh sắp xếp."

Thẩm Tuyền: "...Gian xảo."

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng sờ từ cằm cô xuống dưới quai hàm, sau đó hơi xoay, mặt Thẩm Tuyền quay sang một nửa, đầu ngón tay của người đàn ông vén mặt nạ của mình lên, cúi đầu rồi đôi môi mỏng lấp kín môi cô.

Hai người không cởi mặt nạ, cũng không nhìn thấy đối phương từ chính diện, sau khi vén mặt nạ lên cao thì che khuất gương mặt, chỉ còn xúc cảm ở môi là rõ mồn một.

Đầu lưỡi của anh ra sức làm càn.

Thẩm Tuyền ngẩng cằm lên, phần cổ xinh đẹp.

Cuối cùng cô cắn mạnh một cái lên khóe môi anh.

Văn Trạch Lệ xuýt xoa một tiếng, nói nhỏ: "Em là chó hả?"

Thẩm Tuyền: "Để lại cho anh một chút kỷ niệm."

"Tránh chuyện không nhịn nổi mười hai ngày."

Văn Trạch Lệ: "..."