Hậu Ái

Chương 97



Sau khi thủ đô bắt đầu trở lạnh, trong nhà mở máy sưởi nhưng Thẩm Tuyền lại bắt đầu lười biếng, cũng không biết có phải là do mang thai hay là Văn Trạch Lệ càng ngày càng chiều cô không. Thẩm Tuyền chôn mặt vào cổ anh, mặc kệ chiếc đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ, lúc thấy quá ồn cô còn xoay người đưa lưng về phía anh.

Văn Trạch Lệ ôm cô từ phía sau, đưa tay tắt đồng hồ báo thức, thuận đó liếc mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi, anh thu tay lại rồi nắm lấy eo cô, tháng này cô vẫn hay nằm nghiêng mà ngủ.

Văn Trạch Lệ hôn lên tóc cô, thấp giọng nói: "Bảy giờ rưỡi."

Thẩm Tuyền lim dim, không trả lời.

Văn Trạch Lệ cười chống người dậy: "Hay là anh đi họp thay em nhé?"

Từ khi Thẩm Tuyền mang thai đến nay cô chưa từng nghỉ bữa nào, thậm chí còn đi công tác ở mấy thành phố, việc nhỏ thì giao cho Thường Tuyết còn việc lớn thì cô tự đi.

Thẩm Tiêu Toàn khuyên mấy lần nhưng không thành, Văn Trạch Lệ bên này chỉ có thể mang theo việc của mình rồi đi cùng cô mấy lần.

Thẩm Tuyền: "Mấy hôm nay không mở họp."

Bởi vì cuối năm nên bận rộn hơn một chút, nhưng cũng ở trong công ty cả, cuộc họp lớn nhất là hội nghị cuối năm, tối họp xong sẽ mở tiệc.

Văn Trạch Lệ hôn lên gò má của cô: "Vậy ngủ thêm chút nữa."

Thẩm Tuyền mở mắt liếc anh một cái, không đáp lời. Tối hôm qua anh được thỏa mãn, lúc này trong phòng tối mờ, áo ngủ màu đen lỏng lẻo, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh và mặt mày tuấn tú.

Thẩm Tuyền nhìn một chút, cô kéo cổ áo của anh xuống rồi hôn anh trong tư thế này.

Văn Trạch Lệ nhíu mày sau đó vươn tay chống hai bên đầu cô, anh hôn lên đầu ngón tay của cô, Văn Trạch Lệ chạm môi cô và nhẹ giọng nói: "Muốn làm gì?"

Thẩm Tuyền: "Em vẫn chưa thỏa mãn."

Văn Trạch Lệ sững sờ đối diện cô, mấy giây sau anh trầm giọng cười rồi ôm lấy bờ vai cô: "Vậy em đừng nhúc nhích, anh phục vụ em."

Nói rồi tốc váy của cô lên, chỉ chốc lát sau trong phòng vang lên tiếng rên rỉ mơ hồ.

Hai dì giúp việc đã tới, một người bận rộn trong phòng bếp, một người dọn vệ sinh trong phòng khách, sàn trải thảm thật sự rất khó vệ sinh.

Nhưng hai người cũng không chê phiền phức, hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, chỉ là trò chuyện một lúc mà thấy đã lâu thế rồi, sao hai người kia vẫn chưa ra.

Đã quá giờ rồi, dì dọn phòng khách cười nói: "Có muốn hỏi chút không?"

Dì ở phòng bếp bưng đồ ăn sáng ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, đâu phải họ không biết chừng mực, chờ lát nữa đi."

"Vậy được."

Nửa giờ sau Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền mới đi ra ngoài, Thẩm Tuyền mặc một chiếc váy dài đến đầu gối được thiết kế tinh xảo, gương mặt trắng nõn hơi đỏ ửng.

Văn Trạch Lệ mặc áo sơmi đen và quần dài, cả người đẫm hơi nước, xem ra là vừa tắm xong. Sau khi ngồi xuống, dì giúp việc cười nói: "Hôm nay sắc mặt của Tuyền Nhi rất tốt, chắc tối qua ngủ rất ngon nhỉ."

Thẩm Tuyền cười cười gật đầu.

Văn Trạch Lệ ngồi ăn sáng ở phía đối diện, anh ngước mắt lên nhìn cô một cái, cười mà như không cười.

Anh nói: "Ừm, ngủ rất ngon."

Thẩm Tuyền thờ ơ liếc mắt nhìn anh nhưng gương mặt vẫn đỏ ửng như cũ, vậy nên trông có vẻ ngoan ngoãn. Khóe môi Văn Trạch Lệ cong lên, yên lặng ăn bữa sáng.

Ăn sáng xong, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền đến công ty, đến cửa lớn Thẩm thị, Văn Trạch Lệ tháo dây an toàn cho cô rồi cười nói: "Nghe nói thời gian mang thai nội tiết tố thay đổi, nhu cầu cũng lớn hơn, thật ư?"

Thẩm Tuyền thờ ơ lườm anh một cái, không đáp lời mà cũng không phủ nhận. Dù sao gần đây mới phát hiện, nếu không tối qua cô cũng không nói như vậy với anh.

Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng, ôm cô xuống xe rồi đưa cô vào thang máy, nhìn cô và Thường Tuyết lên lầu mới yên tâm rời đi.

Nhân viên trong Thẩm thị đã tập mãi thành quen. Sau khi nhìn thấy anh bọn họ cũng chỉ cười chào hỏi.

Đáng tiếc ngày thường Văn Trạch Lệ dịu dàng với Thẩm Tuyền nhưng lúc đối mặt với người khác anh vẫn trưng ra vẻ lạnh lùng. Anh liếc nhìn mấy người đã chào mình rồi ừ một tiếng, áo khoác đen làm anh trông cao gầy và có cảm giác cực kỳ xa cách.

Có mấy nhân viện tụm ở trước quầy lễ tân nói chuyện phiếm.

"Trông cậu cả Văn lạnh lùng quá."

"Ừ, không thể ngờ ngày nào anh ấy cũng đưa tổng giám đốc Thẩm đến công ty."

"Không thể tưởng tượng nổi nhưng tổng giám đốc Thẩm cũng rất lạnh lùng, lúc mang thai mà cũng y như cũ."

"Hai vợ chồng nhà này sao ở chung với nhau được nhỉ."

Có nhân viên nhún nhún vai, đề tài này bị cắt đứt ở đây.

Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ Thẩm thị và Văn thị cũng chuẩn bị tiệc cuối năm, Thường Tuyết chạy lên chạy xuống bận tối mặt tối mày, thỉnh thoảng còn nghe cô ấy cầm điện thoại cãi nhau với Nhiếp Tư.

"Lái xe đến đón em đi, chẳng phải anh tiện đường sao?"

"Em đến ngân hàng làm vài việc, mau đến đây."

Nhiếp Tư rất bất đắc dĩ, cậu ấy ném điếu thuốc rồi lái xe đến, sau đó chở Thường Tuyết đi. Thẩm Tuyền đứng bên cửa sổ nhìn Thường Tuyết chạy vội lên xe Nhiếp Tư.

Cô mỉm cười.

Cứ thế, tiệc cuối năm đến.

*

Tiệc tối năm nay của Thẩm thị được tổ chức ở khu khách sạn Thế Mậu, Văn thị thì ở CBD, không xa lắm. Chừng ba giờ chiều, tất cả nhân viên nữ của công ty về chuẩn bị, thay váy đẹp, Thẩm Tuyền không đi ngay mà cô còn đang nói chuyện với mấy vị quản lý cấp cao ở phòng họp nhỏ.

Lúc này có một quản lý cấp cao ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Một đám người cùng nhau quay lại, Thẩm Tuyền cũng ngước mắt lên nhìn thì thấy Văn Trạch Lệ đút tay vào túi, tựa vào tường nhìn phía bên này. Trong tay anh còn có một cái áo khoác dài màu đen dành cho nữ.

Anh mỉm cười ra hiệu cho mọi người tiếp tục làm việc.

"Chủ tịch Văn thật sự rất đẹp trai." Một vị quản lý cấp cao cảm thán.

Thẩm Tuyền khép sổ lại, không đáp lời. Mấy người khác cười nhìn Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, hay chúng ta tan họp nhé? Cũng không thể để chủ tịch Văn đợi mãi được."

"Được, tan họp." Thẩm Tuyền nhấc quyển sổ lên gật đầu với bọn họ. Phần lớn mấy quản lý cấp cao dưới tay cô đa cũng lớn tuổi hơn cô, cho dù không lớn hơn nhiều thì cũng hơn khoảng ba bốn tuổi.

Trên tình cảm họ muốn xem cô là một đàn em nhưng lý trí lại không dám. Thẩm Tuyền giao quyển sổ cho Thường Tuyết đứng một bên, cô đi ra ngoài rồi bước đến trước mặt Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ đứng thẳng dậy, mở áo khoác trong tay ra choàng lên bả vai của cô.

Hôm nay Thẩm Tuyền hơi bận rộn, thấy anh thì cô có chút lười biếng, thế là dựa vào người anh.

Đám quản lý cấp cao ở sau còn chưa đi, bọn họ sợ ngây người.

Hình như Văn Trạch Lệ đã phát hiện, anh giương mắt nhìn, trong đôi mắt hẹp dài có phần u ám. Anh thu tầm mắt lại, cười cười rồi ôm eo cô, thấp giọng nói: "Về văn phòng rồi ôm."

"Ừm."

Sau khi bước vào, Thẩm Tuyền ôm chặt lấy anh không buông. Văn Trạch Lệ nói: "Anh rất khó chịu với cái nhìn chằm chằm từ những người kia."

Thẩm Tuyền không rõ lắm: "Hửm? Người nào?"

"Đàn ông."

Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh: "Anh có ý gì?"

Văn Trạch Lệ hôn lên môi cô: "Chắc chắn em không biết, người thường em có dáng vẻ lạnh lùng như băng, bây giờ lại có vẻ dịu ngoan xinh đẹp."

"Lúc nãy mấy quản lý cấp cao trong công ty em rất ngạc nhiên và điều đó khiến anh rất khó chịu."

Thẩm Tuyền: "..."

Thế này mà cũng ghen được à?

Hai người trong văn phòng một lúc, người bên ngoài đã đi hết thì hai người mới ra ngoài. Lúc này sắc trời đã tối, cuối cùng chiếc Maybach cũng đến khách sạn Thế Mậu, toàn bộ khách sạn đã được Thẩm thị bao trọn, tất cả từ logo, hoa tươi đến sản phẩm cũng được bày đầy trong đại sảnh.

Có quầy lễ tân ở ngay trước cửa.

Xe không dừng ở cửa ra vào mà lái thẳng xuống gara ngầm. Thẩm Tuyền cười chào hỏi với người khác, bây giờ cô thật sự rất lười, dưới gara ngầm chỉ có một chút ánh sáng, Văn Trạch Lệ cởi dây an toàn cho cô, cười nói: "Thôi đừng đến nữa, trông em có vẻ buồn ngủ rồi."

Thẩm Tuyền ngồi thẳng dậy liếc anh một cái, đẩy cửa xuống xe.

Văn Trạch Lệ cầm điện thoại, chìa khóa và túi xách của cô, anh đi ra ôm lấy cô. Đúng lúc điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên, là cuộc gọi từ Thẩm Tiêu Toàn.

Đầu bên kia hỏi: "Con đến chưa?"

"Rồi ạ."

"Trạch Lệ cũng tới à?"

"Vâng."

"Được."

Đến lầu một có rất nhiều người, tiệc tối đã sắp bắt đầu. Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền đi vào phòng nghỉ gặp Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Tiêu Toàn nhìn Văn Trạch Lệ: "Con tới thật à, mặc kệ Văn thị sao?"

Văn Trạch Lệ cười nói: "Nơi có vợ mới là quan trọng."

Thẩm Tiêu Toàn cười cười.

Lúc này Thường Tuyết mở cửa bước vào, thấy thế thì nói: "Ôi tin tức lớn, diễn đàn của Văn thị nổ tung rồi."

Thẩm Tuyền: "Sao vậy?"

Thường Tuyết đưa điện thoại cho Thẩm Tuyền xem, đúng lúc Thẩm Tuyền mở ra thấy diễn đàn của Văn thị, lúc này tiêu đề bài đăng còn có thể chữ HOT [ Thật sốc, đêm nay chủ tịch Văn không tham gia tiệc tối của Văn thị, anh ấy đến Thẩm thị! ]

Phía dưới là một đống tài khoản nặc danh.

"Ghê gớm."

"Đúng, ghê thật."

"Mấy người không biết tối nay có bao nhiêu nhân viên nữ ăn mặc xinh đẹp để lộ diện trước mặt chủ tịch Văn đâu, lần này thì hay rồi, trái tim của mấy cô kia cũng tan nát."

"Lần này chủ tịch Văn quá đáng, quá đáng ghê."

“Tôi nghi ngờ sau này năm nào anh ấy cũng sẽ chạy sang kia xum xoe."

"Chủ tịch Văn, năm nay bà đây cố ý mua một bộ váy thật đắt tiền cho anh xem mà..."

"Tôi còn cố ý đổi màu son khác."

"Trời ạ, thật tan nát cõi lòng."

"Ngày nào cũng nhìn tổng giám đốc Thẩm mà không ngán sao? Đổi khẩu vị đi chứ."

"Đúng rồi, tôi thấy ngày nào cũng nhìn một người phụ nữ sẽ rất dễ chán, cậu cả Văn nhìn tôi nè, tôi rất đáng yêu."

"Lầu trên, cô nói cô đáng yêu thì tung ảnh tôi xem phát nào."

"Tôi mua chiếc váy đó chỉ vì tối nay thôi."

Theo tốc độ trả lời này, đại đa số là nữ. Thẩm Tuyền trả điện thoại lại cho Thường Tuyết, cô liếc nhìn Văn Trạch Lệ, anh không nhìn thấy được mấy bình luận trong bài đăng kia, nhíu mày: "Hửm?"

Thẩm Tuyền không lên tiếng. Đúng là người đàn ông này rất được hoan nghênh ở Văn thị.

Cô nói: "Không có gì."

Tiệc tối bắt đầu, nhóm người trong phòng nghỉ đi ra ngoài, bên ngoài toàn là nhân viên của Thẩm thị, mỗi người đều ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp ngồi đó.

Khoảnh khắc Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền đi ra ngoài vẫn gây nên một trận ầm ĩ nho nhỏ, đoán chừng có rất nhiều người nhìn thấy bài đăng đang hot rần rần kia.

Có người còn nhiệt tình vỗ tay, hô hoan nghênh.

Có người chụp ảnh, chụp cảnh Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền, có lẽ là muốn đáp trả mấy cô gái trang điểm vì Văn Trạch Lệ trong bài đăng kia.

Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ cười nói vào tai cô: "Công ty của em hoan nghênh anh ghê."

"Dù sao thì anh cũng là phò mã mà."

Văn Trạch Lệ: "... Phần lớn phò mã toàn là công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được."

Thẩm Tuyền: "Anh biết là tốt rồi."

Văn Trạch Lệ: "..."

Hai người ngồi xuống ở giữa hàng đầu tiên. Vì Thẩm Tuyền mang thai nên họ xếp ghế sô pha cho cô ngồi, thế này sẽ dễ chịu hơn một chút.

Người dẫn chương trình của tiệc tối năm nay rất nổi tiếng, cũng mời hai nghệ sĩ hàng đầu đến tham dự.

Hát, nhảy giải trí cũng được chuẩn bị hoàn hảo, còn có màn trò chuyện qua điện thoại. Thẩm Tuyền đi lên sân khấu nói vài lời, tối nay hiếm khi thấy cô đi giày cao gót, ánh đèn hắt lên mặt cô, vừa xinh đẹp vừa có khí thế nhưng có lẽ là do bụng lớn nên trông cô ôn hòa hơn nhiều.

Đương nhiên cũng càng đẹp hơn.

Văn Trạch Lệ ngồi dưới sân khấu, anh nhịn không được mà cầm điện thoại lên chụp mấy tấm ảnh.

Sau khi nói xong, Thẩm Tuyền muốn bước xuống, Văn Trạch Lệ cất điện thoại rồi bước lên dìu cô, thế là lại tạo ra trận xôn xao, hai người trở về chỗ và ngồi xuống.

Người dẫn chương trình cười nói: "Đêm nay chủ tịch Văn cũng ở đây à, thật là khéo, gần đây tôi có khảo sát nhân viên trong công ty, anh biết khảo sát gì không chủ tịch Văn?"

Có người đưa microphone cho Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha tiếp lời: "Ồ? Là cái gì?"

"Điều tra một chút xem nhân viên của Thẩm thị nghĩ gì về anh." Người dẫn chương trình cười nói.

Văn Trạch Lệ mỉm cười, nhướng mày: "Được thôi, tôi cũng muốn nghe thử."

Thái độ ngông cuồng của anh không ai sánh bằng.

Người dẫn chương trình mỉm cười, bắt đầu đọc bản thảo khảo sát trong tay.

Rất nhiều nhân viên dưới sân khấu căng thẳng, người từng cho đáp án cũng cúi đầu, luôn có người nghĩ người được đọc tiếp theo sẽ là mình.

Người dẫn chương trình nói: "Chủ tịch Văn rất đẹp trai nhưng trông có vẻ lạnh lùng."

"Rất khó tiếp cận."

"Nét kiêu ngạo của cậu chủ nhà giàu hiện trên mặt."

"Cảm giác rất xa cách."

"Cảm giác không phải là người chồng tốt."

"Vẻ ngoài đẹp thì đẹp đấy, là kiểu rất dễ trêu hoa ghẹo nguyệt ấy."

"Nhìn mười ngón tay không dính nước xuân của chủ tịch Văn, chắc ở nhà cũng được giúp việc bưng trà rót nước."

"Không biết chủ tịch Văn và tổng giám đốc Thẩm ở chung như thế nào nhỉ?"

"Chủ tịch Văn ở nhà sẽ thế nào nhỉ? Tôi rất tò mò."

Người dẫn chương trình đọc đến đây thì dừng lại, anh ta cười nói: "Có rất nhiều người tò mò về chủ tịch Văn, vậy chúng ta khảo sát một chút nhé, xem chủ tịch Văn của chúng ta ở nhà sẽ thế nào..."

Vừa dứt lời, màn hình lớn sau lưng hiện lên rất nhiều ảnh chụp.

Tấm đầu tiên, Văn Trạch Lệ bóp chân cho Thẩm Tuyền.

Tấm thứ hai, Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền ngồi trên sô pha rồi đút quýt cho cô ăn.

Tấm thứ ba, Văn Trạch Lệ làm nước đường đỏ cho Thẩm Tuyền trong bếp.

Ba tấm trước rất bình thường, tấm thứ tư là quỳ gối, tấm thứ năm cũng quỳ gối, tấm thứ sáu vẫn thế.

Mấy tấm tiếp theo cũng là quỳ quỳ quỳ, bên trên còn có mấy chữ.

Sau đó còn có hai đoạn video, là video Văn Trạch Lệ cãi nhau bị thua còn đỏ cả mắt, mặc dù đã tắt âm nhưng vẫn thấy vành mắt đỏ ửng của anh.

Đôi mắt hẹp dài đỏ bừng, nhìn vừa dữ vừa đáng thương, rất chi là chật vật.

Mà hai đoạn video này, rõ ràng anh đang đứng trước mặt Thẩm Tuyền, tương phản với dáng vẻ chật vật của Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền rất tỉnh táo.

Ảnh và video được phát xen kẽ.

Nó cứ phát đi phát lại như thế, cả hội trường im phăng phắc, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Rất rất lâu sau, dường như cả hội trường mới hoàn hồn.

Tiếp đó tiếng ồn vang lên.

"Đệt. Cậu cả Văn."

"A a a a chủ tịch Văn ở nhà đáng yêu đến thế sao?"

"A a a a vừa đẹp trai vừa đáng yêu."

"Trời ạ, ở trước mặt tổng giám đốc Thẩm, cậu cả Văn có thể bị nghiền vụn trong vài giây."

"Ha ha ha đáng yêu quá chừng."

"Có thể chắc chắn rằng, cậu cả Văn ở nhà chả có địa vị gì cả."

"A a a a đáng yêu quá đi mất."

"Còn quỳ nữa cơ á? Cô có thấy tấm ảnh kia không? Thì ra mấy lời đồn trước kia đều là thật, ở nhà anh ấy quỳ thật!"