Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 109



Tiêu Các đi theo Diệp Quân mãi đến tầng thứ bảy, lúc thấy Diệp Quân vào tầng thứ bảy thì ông ta chợt thấy yên lòng!

Vậy nhưng ông ta không hề đi ngay, vẫn tiếp tục đợi.

Khoảng một canh giờ sau, Diệp Quân ra khỏi tầng bảy, lúc này trông hắn rất yếu ớt.

Tiêu Các ở góc khuất nhìn Diệp Quân một cái rồi mới yên tâm rời đi.

Diệp Quân đi ra ngoài.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Ngươi đang đề phòng Nam Huyền sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp không hiểu: “Vì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh trả lời: “Nếu ta là hắn, chắc chắn sẽ tò mò ta đang ở tầng mấy, dù hắn không tò mò thì nhất định đạo sư của hắn cũng rất tò mò!”

Sau ngày phá ải kia, mỗi lần hắn đều bắt đầu từ tầng bảy dịch chuyển lên tầng tám, rồi từ tầng tám dịch chuyển lên tầng chín, sau cùng trở về theo lối cũ.

Hắn làm vậy là để đề phòng bất trắc.

Hắn không sợ Nam Huyền, hắn chỉ sợ sau khi đối phương biết thực lực thật sự của mình thì từ bỏ việc lên đài sinh tử.

Tiểu Tháp hỏi: “Cẩn thận chút là việc đúng đắn, nên duy trì!”

Diệp Quân khẽ nói: “Còn ba ngày nữa…”

Thật ra hắn không muốn đợi thêm một giây phút nào nữa, nhưng hết cách, bây giờ hắn chưa phải là nhân vật vô địch đến nỗi có thể xem thường thư viện Quan Huyên.

Thêm vào đó, hắn cũng không muốn rước thêm phiền phức về cho Phí Bán Thanh!

Cứ đợi vậy!

Lúc này, Tiêu Qua đột nhiên bước ra. Y nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Ta cũng thành công rồi!”

Thời gian này, mỗi ngày Tiêu Qua cũng đang điên cuồng khiêu chiến người khổng lồ. Cuối cùng hôm nay y đã thành công đánh bại gã rồi!

Diệp Quân mỉm cười: “Tiêu huynh, chúc mừng!”

Tiêu Qua tươi cười, rồi ngồi xuống thềm đá bên cạnh nói: “Diệp huynh, nói chuyện chút đi!”

Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Qua.

Tiêu Qua trầm giọng bộc bạch: “Thời gian này ta đã cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng. Lần đầu gặp phải người khổng lồ, ta chỉ có một cảm giác, đó chính là sợ hãi. Sâu thẳm trong thâm tâm ta thấy mình không thể thắng được gã. Chính vì nguyên nhân này mà những ngày sau đó ta không có cả dũng khí để đấu với gã!”

Nói rồi, y quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nói thật, ta phải cảm ơn huynh. Nếu hôm đó không phải huynh mời ta cùng đánh với tên khổng lồ thì có lẽ đến tận bây giờ ta vẫn còn chìm trong sợ hãi, không thể nào thoát được”.

Diệp Quân cười nói: “Hôm đó một mình ta đối diện với gã, ta cũng rất sợ hãi, hoàn toàn không có dũng khí để chiến đấu, nếu không có huynh, ta cũng sẽ lựa chọn chạy trốn”.

Tiêu Qua cười ha ha, rồi lại nói: “Diệp huynh, con người huynh thật thú vị, ta cảm thấy huynh thích hợp làm chủ tịch học viên của thư viện! Huynh làm chủ tịch học viên, ta tâm phục khẩu phục!”