Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 130



Nói rồi, bà ấy cười, lại nói: “Thư viện biết nhìn xa trông rộng lắm!”

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Ta hiểu rồi!”

Phí Bán Thanh đột nhiên nói: “Có thể hứa với ta một việc không?”

Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Đạo sư cứ nói!”

Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Sau khi lên thượng giới, một khi các ngươi rạng danh chắc chắn sẽ có vô số thế lực lôi kéo, ngươi có thể gia nhập bất kỳ thế lực nào, nhưng không thể gia nhập Huyền Thiên Tông”.

Diệp Quân khó hiểu: “Sao vậy?”

Phí Bán Thanh thản nhiên đáp: “Đừng hỏi vì sao, tóm lại là không được!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Phí Bán Thanh mỉm cười nói: “Đi chuẩn bị đi! Chúng ta sắp lên thượng giới rồi!”

Diệp Quân khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.

Trong điện, ánh mắt Phí Bán Thanh dần trở nên lạnh lẽo: “Huyền Thiên Tông…”

Nửa tháng sau.

Tại thư viện Quan Huyên, lúc này tất cả học viên đều tập trung đông đủ ở trước điện Quan Huyên.

Hôm nay là ngày các thiên tài của thư viện Quan Huyên đến thượng giới để tham gia cuộc tỷ võ.

Dĩ nhiên là họ đến để đưa tiễn.

Bốn người Diệp Quân và Tiêu Qua cũng đã đến trước điện Quan Huyên từ sớm, họ cũng rất mong đợi về chuyến đi đến thượng giới.

Ngoài bốn người họ còn có ba học viên khác cũng sẽ đi theo đến thượng giới trong lần này, lần này ba người đi để học hỏi chứ không tham gia trận đấu.

Bên dưới, rất nhiều học viên ngưỡng mộ nhìn mấy người Diệp Quân.

Nếu có thể giành được một thứ hạng tốt trong lần đi đến thượng giới thì không chỉ mang vinh quang về cho thư viện mà còn mang vinh quang về cho cả Nam Châu, nếu có thể lấy được thứ hạng tốt hơn thì sẽ mang vinh quang về cho cả hạ giới.

Lúc này viện trưởng thư viện – Chu Phu bước ra, ông ấy nhìn mọi người ở dưới, mỉm cười: “Đừng ngưỡng mộ như thế, chỉ cần các ngươi cố gắng, sau này các ngươi cũng sẽ đứng ở đây. Họ là niềm hy vọng của thư viện, các ngươi là tương lai của thư viện”.

Các học viên bên dưới hơi cúi người với Chu Phu.

Chu Phu xoay người nhìn mấy người Diệp Quân, cười nói: “Lần này ta và Phí đạo sư sẽ dẫn các ngươi đi”.

Nói rồi ông ấy nhìn về phía Tiêu Các và Tống Từ ở một bên: “Hai người ở lại trông coi thư viện”.

Hai người kia gật đầu.

Chu Phu xoay người vẫy tay, tầng mây trên trời bỗng lật lại, ngay sau đó một chiếc thuyền mây dài mấy mươi trượng chèo xuống, không lâu sau nó vững vàng dừng lại trước mặt mọi người.

Chu Phu cười nói: “Đi thôi”.

Mọi người bước lên thuyền, thuyền mây lao lên trời rồi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Tiêu Các nhìn phía chân trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tống Từ bỗng nói: “Lần này chắc chúng ta sẽ không đứng chót nữa nhỉ”.

Một trăm năm nay, Nam Châu trải qua mười lần tỷ võ nhưng lần nào cũng đều đứng cuối cùng.