Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 150



Trong đó, Thanh Châu là mạnh nhất!

Bởi vì đây là nơi ra đời của Kiếm Chủ Nhân Gian, năm đó nơi này nhận được rất nhiều sự hỗ trợ về tài nguyên từ tổng thư viện Quan Huyên. Nghe đồn năm đó tổng thư viện Quan Huyên suýt chút nữa đã được đặt ở Thanh Châu.

Còn Vân Châu cũng không đơn giản, Vân Châu cũng là nơi địa linh nhân kiệt, có vô số thiên tài, đã từng có ba vị Đại Đế!

Đáng tiếc mấy trăm năm nay Vân Châu lần nào cũng bị Thanh Châu áp đảo!

Trong mỗi cuộc tỷ võ, Thanh Châu đều mạnh đến mức khiến các châu khác tuyệt vọng.

Khi Diệp Quân ra khỏi Tàng Thư Các đã là ban đêm.

Đêm nay, trăng tròn treo trên bầu trời đầy sao, vô số ngôi sao lấp lánh.

Lúc này, Nạp Lan Ca đột nhiên bước tới từ bên cạnh!

Đêm nay, Nạp Lan Ca mặc một chiếc váy dài màu tím, mái tóc dài bồng bềnh, bước đi chậm rãi, phong thái trầm tĩnh tao nhã, vẻ đẹp mê người.

Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, khẽ cười nói: “Có muốn đi dạo chút không? Tối nay là Tết thượng nguyên, mỗi năm một lần, trong thành rất náo nhiệt!”

Diệp Quân chớp mắt: “Tết thượng nguyên?”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng vậy!”

Được một cô gái xinh đẹp hẹn đi chơi đương nhiên hắn sẽ không từ chối!

Diệp Quân cười nói: “Đi thôi!”

Nạp Lan Ca mỉm cười đáp: “Đi!”

Hai người rời khỏi Tiêu phủ, đi về phía trung tâm thành. Đêm nay những ngôi nhà xung quanh đều treo đèn lồng đỏ, hai bên đường người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi trong thành thỉnh thoảng lại bắn pháo hoa lên trời vô cùng đẹp mắt.

Tết thượng nguyên này được tạo ra bởi các chủ Tiên Bảo Các và được duy trì cho đến ngày nay!

Trên đường, hai người chậm rãi bước đi.

Nạp Lan Ca nhìn xung quanh cười nói: “Ta thích bầu không khí pháo hoa này!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích!”

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: “Nghe nói, người càng mạnh càng cô độc, ta không hy vọng con đường võ đạo của ta sẽ là con đường cô độc!”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Con đường võ đạo quả thật rất cô độc, Tiểu Ca, muội có bằng lòng đi cùng ta không?”

Nạp Lan Ca quay sang nhìn Diệp Quân, hắn khẽ mỉm cười: “Ta hy vọng chúng ta có thể đi cùng nhau, nếu chúng ta có thể luôn luôn vô địch, thì chúng ta sẽ vô địch mãi mãi. Nếu không, thì chúng ta sẽ chết cùng nhau, kiếp sau gặp lại, được không?”

Kiếp sau gặp lại.

Nạp Lan Ca hơi thất thần, một lúc sau mới cười tủm tỉm nói: “Huynh có yêu muội không?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Muội có yêu huynh không?”

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Muội không biết!”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Muội chưa từng yêu đương bao giờ nên không biết yêu là gì, nhưng ở bên cạnh huynh, muội cảm thấy rất vui vẻ. Đây có được coi là tình yêu không?”