Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 179



Nghe vậy, sắc mặt cô gái bỗng trở nên trắng toát.

Đám đông ở đại điện thì tỏ vẻ cảm thông!

Lần này Huyền Thiên Tông toi đời rồi!

Lần này huỷ tư cách, kỳ sau cũng không cho tham gia, thế là toi hẳn rồi!

Lạc Chiêu Kỳ nói xong thì quay người rời đi!

Còn bốn người Diệp Quân cũng không còn hứng ở lại nữa, nên cũng quay về.

Trong nội điện, Lạc Chiêu Kỳ ngồi trên ghế, cô ta bưng chén trà trước mặt lên khẽ hớp một ngụm.

Phía đối diện, một ông lão ngồi cách cô ta không xa, đó chính là viện chủ Lễ Viện.

Lạc Chiêu Kỳ cười nói: “Lý viện chủ, là viện trưởng ra lệnh cho ông mời vị Diệp công tử này đến ạ?”

Lý viện chủ gật đầu: “Đúng vậy!”

Lạc Chiêu Kỳ khẽ cười, không nói gì.

Lý viện chủ hỏi: “Tiểu Kỳ, cô có nhìn ra được điểm gì bất phàm từ người này không?”

Sau một thoáng im lặng, Lạc Chiêu Kỳ nói: “Huynh ấy đã che giấu thực lực!”

Lý viện chủ trầm giọng hỏi: “Giấu đi mấy phần?”

Lạc Chiêu Kỳ đáp: “Ít nhất cũng phải sáu phần!”

Sáu phần!

Lý viện chủ trầm mặc.

Giết Lục Kha ở cảnh giới Ngự Không chỉ với bốn phần thực lực, phải công nhận rằng người này không đơn giản.

Nhưng lúc này, Lạc Chiêu Kỳ lại nói: “Nhưng dù hắn có giấu đi sáu phần thực lực thì cũng không đến mức khiến viện trưởng phải đối xử đặc biệt thế này! Thế nên ta cảm thấy có lẽ hắn đã giấu đi tám phần thực lực!”

Tám phần!

Lý viện chủ hơi nheo mắt, giết chết Lục Kha chỉ bằng hai phần thực lực, cái này không gọi là không đơn giản nữa rồi, phải là biến thái mới đúng!

Lạc Chiêu Kỳ cười nói: “Thật ra, so với hắn, ta càng chú ý đến người tên Tả Phu kia hơn!”

Lý viện chủ hơi ngạc nhiên: “Tả Phu?”

Lạc Chiêu Kỳ gật đầu: “Người này mới gọi là thật sự giấu tài!”

Lý viện chủ hỏi: “So với vị kia của Thanh Châu thì thế nào?”

Lạc Chiêu Kỳ trầm lặng một lúc rồi khẽ đáp: “Vị kia của Thanh Châu được xưng là yêu nghiệt thứ ba từ xưa đến nay!”

Lý viện chủ bất giác hỏi: “Hai vị trước đó là ai?”

Lạc Chiêu Kỳ bưng chén trà lên khẽ hớp một ngụm, mỉm cười trả lời: “Kiếm Chủ Nhân Gian, An Quốc Sĩ!”

Nghe vậy, Lý viện chủ sững sờ.

Lạc Chiêu Kỳ khẽ mỉm cười: “Phải nói rằng, sinh ra cùng thời với vị đó là một nỗi bi thương của thiên tài Thanh Châu lớp này”.