Hậu Hoạn Vô Cùng

Chương 2



"Ông chủ..." Kim Trà hoảng sợ vội vàng ngăn cản.

"Cút đi, này không phải chuyện của ngươi." ông chủ Đỗ liền cho Kim Trà một bạt tai " Người đâu! Đem tên tiểu tử này đưa vào trại quản giáo, khi nào nghe lời thì thả ra"

Kim Trà đỡ nửa khuôn mặt đã sưng lên, cắn môi mà nhìn Đỗ Kiêu bị mấy nam nhân cao to kéo đi, lúc gần đi trông thấy ánh mắt bất lực của Đỗ Kiêu, cho tới bây giờ Kim Trà còn nhớ.

Đồng hồ hiển thị có tin nhắn đến.

Kim Trà giúp tiểu nam hài Đỗ Kiêu nằm trên giường dịch dịch chăn, đi vào nhà tắm mở vòi hoa sen lên lớn nhất, lấy điện thoại bấm một dãy số.

"Là ta, K cơ. Đã giao dịch xong, giữa trưa sẽ về nước. "

"Đại quỷ đã an bài ra sao?"

"Ngày 27 tháng 4, bến tàu Triều Loan."

"Tiểu quỷ thế nào."

"Uống say, ngủ."

"Chúng ta sẽ đi bến tàu để lấy đống hàng hóa kia, mặt khác cứ theo lẽ thường."

"Ok."

Tổng bộ gọi ông chủ Đỗ là lá bài " đại quỷ", Đỗ Kiêu thì lêu " tiểu quỷ"

Kim Trà mới vừa ném di động đi, tùy tiện để nước xả lên người, lấy cái khăn lông bên cạnh xoa đầu tóc, mở cửa đi ra, Đỗ Kiêu đứng trước cửa gõ gõ.

Kim Trà làm như không có việc gì mà xoa bọt nước trên tóc hỏi, "Đi WC sao?"

Đỗ Kiêu xoa đôi mắt, lười nhác hỏi, "Ngươi đang gọi điện thoại?"

Kim Trà đem điện thoại ném cho Đỗ Kiêu, "Chơi rắn săn mồi thật khó, chết sống cũng không qua được, đau mắt."

Đỗ Kiêu đem điện thoại ném tới một bên, đôi tay nâng lên ôm ở trên eo Kim Trà, khuôn mặt dính sát vào đầu vai Kim Trà không buông tay.

"Làm sao vậy?" Kim Trà sờ sờ đầu Đỗ Kiêu, muốn đem Đỗ Kiêu từ trên người kéo xuống.

"Đừng, đừng đẩy ta." Đỗ Kiêu thanh âm mềm mại.

"Ngươi lại không phải tiểu hài tử."

"Phải."

"Được, không đẩy." Kim Trà thành thạo đem đầu Đỗ Kiêu gần sát chính mình, an ủi nói, "Về sau ta sẽ không để ngươi uống nhiều nữa."

"Ưm, đươc." Đỗ Kiêu an tâm đáp ứng.

Một lát sau, một chiếc Toyota không mới không cũ nhưng cũng không bẩn ngừng ở dưới lầu.

Kim Trà bay nhanh xuống lầu, kéo ra cửa xe ngồi vào ghế phụ.

Đỗ Kiêu mang kính râm, trong miệng ngậm điếu thuốc, khốc suất cuồng bá duệ liếc mắt một cái với Kim Trà.

Kim Trà ngẩn người, đem điếu thuốc Đỗ Kiêu ngậm trong miệng lấy xuống, hút một hơi dài

"Phi, vị sữa chua." Kim Trà không nỡ nhìn thẳng mà che mặt lại, "Mệt ngươi nghĩ ra."

Đỗ Kiêu phía trước giống như khoe khoang về thành quả chính mình phát minh ra, tên gọi ' giống thuốc mà không phải thuốc, vừa nhả khói vừa bức người lạị chua chua ngọt ngọt động lòng người'.

Nếu không phải thân phận mẫn cảm,chỉ riêng độc quyền phát minh cái này cũng giúp bọn họ kiếm được bộn tiền, nhưng lão cha của cậu thì thích chơi đường khó, không biết lợi dụng tài nguyên, chỉ bán " giống thuốc mà không phải thuốc, vừa nhả khói vừa bức người lạị chua chua ngọt ngọt động lòng người", một năm là có thể gia tài bạc triệu rồi.

Đỗ Kiêu cười cười mắng chính mình, lộ ra răng nanh đáng yêu, "Ai nha ta thật sự không quen hút thuốc, ta là đứa bé ngoan nha."

"Vậy không hút là được."

"Không không không, phải có khí thế." Đỗ Kiêu lại ngậm một "điếu" sữa chua trong miệng.

"Tốt, đại ca hút sữa chua." Kim Trà hỏi, "Để ta lái xe?."

Đỗ Kiêu đắc ý mà búng ngón tay, một tệp giấy xuất hiện ở trong tay.

Kim Trà nhíu nhíu mi, "Ngươi giả tạo bằng lái a."

Đỗ Kiêu phát hỏa, "Ngươi nhìn kiểu gì vậy, đây là chứng chỉ tiếng Anh cấp 8, còn có bài thi tiếng Nhật tiếng Nga đều đạt điểm A." Kim Trà sủng nịnh nhìn một chồng giấy chứng nhận của Đỗ Kiêu, thầm cảm thán.

Đứa nhỏ này đặt chỗ nào cũng sẽ là nhân tài, buôn lậu ma túy là tổn thất quá lớn của quốc gia.

Đỗ Kiêu đạp chân ga, xe liền phóng ra ngoài.

"Kiêu nhi, này không phải cao tốc a!"

Đỗ Kiêu mắng tiểu răng nanh cười, "Ngượng ngùng, ta chỉ biết lái Lamborghini..."

"Ngươi đang lái phi cơ thì có!!!"

Cuối cùng Kim Trà đem Đỗ Kiêu ném về ghế sau, chính mình lái xe.

Rẽ trái rẽ phải, quẹo vào nhà xưởng cũ nát vùng ngoại thành, ở trên hàng hiên tối tăm hẹp hòi sờ soạng lên lầu, có một cái cửa sắt khóa cực kỳ rắn chắc.

Đỗ Kiêu ngậm điếu sữa chua phun đầy khói, đứng trước cửa đưa ra ám hiệu.

Trong căn phòng cũ nát của nhà xưởng, nơi nơi là tro bụi màu trắng, rất nhiều bồn thùng cũ nát đều chứa đầy hồ nhão.

Mấy cái công nhân đâu vào đấy mà khuân vác, gia công, đem hồ nhão nướng thành một khối hoàn chỉnh, đem cắt thành các khối hình chữ nhật.

Làm thành hình các bánh ma túy.

Đỗ Kiêu hút sữa chua của mình đi bộ hai vòng, cuối cùng nằm trên sô pha cũ nát ngủ gà ngủ gật.

Kim Trà đi gõ đầu Đỗ Kiêu.

"Aiz, thật phiền." Đỗ Kiêu nâng má oán giận, "Lão ba kêu ta tới đây xem cái gì cơ chứ, cũng không có gì làm, nơi này thật nhàm chán" Kim Trà sờ sờ đầu Đỗ Kiêu, "Không muốn xem liền nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa trở về ăn cơm."

Tuy rằng Đỗ Kiêu bị lão Đỗ bắt phô trương thanh thế, nhưng Kim Trà không nghĩ làm cậu trông quá mức khoa trương.

Kim Trà liếm liếm môi, rất có hứng thú mà nhìn những người ra vào bận rộn nơi đây.

Đỗ Kiêu ngón tay run lên, một bộ bài Poker rơi vào lòng bàn tay, ở trong tay tùy tiện tráo, lại tùy tiện rút ra một lá, ném cho Kim Trà.

Kim Trà nhặt lá bài lên, "K cơ." Trong lòng có điểm lạnh cả người.

Đỗ Kiêu giống như thực thích lá bài này.

Chính là mật hiệu nằm vùng của Kim Trà.

Đỗ Kiêu thu hồi lá bài, lại tráo tráo, rồi ra hiệu hắn rút một lá.

Kim Trà tùy tay rút, vẫn là K cơ.

Đỗ Kiêu nhe răng nanh cười,"Ngầu chứ? Bất kể K cơ có ở đâu, ta đều có thể tìm ra hắn."

Kim Trà cảm giác chính mình tươi cười có chút cứng ngắc.

Sẽ không, lão Đỗ sẽ không nghi ngờ thân phận của mình. Kim Trà lập tức bình tĩnh trở lại.

Đột nhiên có người phá cửa.

Kim Trà cả kinh, bên ngoài người kêu lên, "Không được nhúc nhích!"

Sao lại thế này, bên trên nói muốn lưu lại nơi này để câu con cá lớn, như thế nào đột nhiên có người vào lục soát.

Đỗ Kiêu nháy mắt thay đổi sắc mặt, người bên trong nghe được âm thanh thì liền nháo nhào thành một đoàn.

Đỗ Kiêu dập tắt điếu thuốc, bắt lấy một người thấp giọng nói, "Đem toàn bộ hàng hóa chuyển vào gara, liên hệ người bên khác tiếp ứng."

"Vâng, tiểu thiếu gia!" Người nọ giống như bắt được cứu mạng rơm rạ, cuống quít triệu tập mọi người khuân vác hàng hóa.

Cửa sắt loảng xoảng một tiếng bị mở ra, mấy người mặc thường phục liền vọt vào, Đỗ Kiêu từ trên sô pha nhảy dựng lên, túm chặt cổ một cảnh sát hung hăng quăng đi ra ngoài, khi cảnh sát kia chưa kịp phản ứng, sung đã rơi vào tay Đỗ Kiêu, đôi mắt mắt tràn đầy tơ máu, súng cầm trong tay liền muốn bóp cò.

"Đừng! Không thể giết cảnh sát!"

Kim Trà tay mắt lanh lẹ, một phen đoạt lấy súng lục Đỗ Kiêu ném xuống, túm lấy một chậu bột trắng hất văng lên, bột trắng khắp nơi chặn tầm mắt mọi người, Kim Trà túm Đỗ Kiêu chạy nhanh tới bên ban công, mở cửa sổ ra, phía dưới là độ cao sáu tầng lầu, Đỗ Kiêu nuốt nước bọt.

"Tin ta, sẽ không có việc gì." Kim Trà bắt lấy tay Đỗ Kiêu, Đỗ Kiêu cắn răng nhắm mắt, nhảy ra ban công.

Kim Trà một tay bắt lấy Đỗ Kiêu eo, một cái khác tay bám vào phần mái hiên thô ráp, hai chân nhanh nhẹn hữu lực bám lấy lan can, cả người gập xuống, trực tiếp mang theo Đỗ Kiêu lăn vào cửa sổ lầu 5. ( đù má, khỏe vậy)

Đỗ Kiêu che lại bụng nhỏ, máu tươi chảy ướt mảng áo somi, đi hai bước rồi rốt cuộc không động đậy, quỳ trên mặt đất.

"Kiêu nhi, đừng nhúc nhích." Kim Trà cõng Đỗ Kiêu đang thở dốc lên lưng, hướng về phía cửa hông chạy ra ngoài.

Hồi lâu, phía sau không có động tĩnh, Kim Trà thở hổn hển, tốc độ chậm chút, tìm chiếc xe, đem Đỗ Kiêu nhét vào đi, nhanh chóng khởi động, lên đường.

"Vì... Vì cái gì không cho ta nổ súng... Hắn... Bọn hắn đánh đến ta rất đau..." Đỗ Kiêu đỡ vết trúng đạn trên bụng nhỏ, hơi thở mong manh, môi tái nhợt.

"Giết cảnh sát là tội lớn." Kim Trà nhàn nhạt nhả ra một câu, chuyên tâm mà lái xe.

Đỗ Kiêu vô lực không nói nữa. Kim Trà cau mày, thật sâu thở dài.

Giết cảnh sát, ta thực sự bảo hộ không được ngươi.

Đỗ Kiêu nhỏ giọng rầm rì, "Ta, ta không nghĩ sẽ giết..."

Kim Trà trầm mặc, đem Đỗ Kiêu ôm trong lồng ngực mình.

Ta biết, kiêu nhi.

Đáng tiếc ba ngươi chưa từng có đã cho ngươi đường sống.

Kim Trà trong lòng rối bời.

Sau đó Kim Trà mới biết, đây chắc chắn có người mật báo, là do lão Đỗ nghi ngờ thân phận của mình mà phái người tới, thật sự có người truyền tin từ bên trong ra.

Kim Trà biết đến chuyện này thì đã chậm, trước đó đã cùng tổng bộ thương lượng thời gian.

Giao dịch ở bến tàu Triều Loan bị mạnh mẽ cắt đứt, toàn bộ giao dịch sa lưới đều bị cảnh sát thu mất phân nửa, tổn thất thảm trọng, Đỗ lão bản tức tới lộn bàn.

Bệnh viện, Đỗ Kiêu bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, trên đường vẫn gắt gao nắm chặt tay Kim Trà.

Bác sĩ bước ra hỏi, "Giải phẫu lấy dị vật, ngươi có phải người nhà bệnh nhân hay không?"

Kim Trà do dự một chút, gật đầu, "Phải, ta là... người nhà duy nhất..."

Giải phẫu cần gây tê, Đỗ Kiêu trong đầu phá lệ thanh tỉnh, hồi tưởng xảy ra chi tiết mọi chuyện, trong đầu một bóng người càng ngày càng rõ ràng.

Kim Trà... Giống như có vấn đề.

"Rốt cuộc là lộ ra tin tức ở đâu!" Lão Đỗ bụng bia lắc lư, trên mặt đất một mảnh giận dữ, tất cả đồ vật đều bị quăng quật khắp nơi.

"Đại ca, tiểu thiếu gia kia..."

"Câmmiệng!" Đỗ lão bản như bị nhắc nhở, giận dữ, "Đem Kim Trà cùng cái tên nghiệt tử kia về cho ta!"

"Chính là đại ca, tiểu thiếu gia còn chịu thương, vạn nhất là hiểu lầm, thương thế của tiểu thiếu gia sẽ càng nghiêm trọng hơn."

"Vậy đem Kim Trà đến đây!"

Kim Trà đang ở trong phòng bệnh tư nhân gọt táo, bỗng có mấy người bên lão Đỗ đột nhiên xông vào.

"Làm sao vậy?" Kim Trà kỳ quái mà xoay người, đã bị hai đại hán áp trụ, họng súng chĩa ở cổ.

"Kim tiên sinh, lão bản muốn ngài nhanh trở về."

Đỗ Kiêu giãy giụa bò dậy rống, "Quá đáng, các người coi lão tử là không khí sao?"

Người nọ lễ phép đáp lại, "Tiểu thiếu gia cứ ở đây dưỡng thương thật tốt đi ạ."

Kim Trà nỗ lực làm chính mình bình tĩnh, đối Đỗ Kiêu trên giường bệnh ôn hòa nói, "Đừng lo lắng, có thể là có hiểu lầm."

Đỗ Kiêu ngơ ngẩn nhìn Kim Trà bị mang đi.

Ban đêm, Đỗ Kiêu lăn qua lộn lại ngủ không được, lặng lẽ bò xuống giường, nhìn người gác đêm ngoài cửa.

Sau đó từ lầu hai nhảy cửa sổ xuống chạy ra ngoài.

"Tiểu K... nơi nào..." Đỗ Kiêu đỡ chỗ băng vải đã thấm máu, một tay men theo vách tường loang lổ cũ nát, mở từng phòng ra tìm.

Sau lại biến thành bò dưới đất.

Không có biện pháp, vết thương thật sự quá đau.

"Kim Trà, ngươi ở đâu a..." Đỗ Kiêu tay chân cùng sử dụng, thẳng đến khi không còn chút sức lực nào, vết thương đã vỡ ra, nhiễm đỏ hết băng vải.

Hành lang trống vắng cũ nát tối tăm, tên cặn bã kia lão ba chính là như vậy, trong tay rất nhiều tiền, ở nước ngoài cũng có rất nhiều phòng ở, nhưng thường ở mấy nơi như khu nghèo nàn vậy.