Hầu Như Mật Ngọt

Chương 22: Vĩnh hằng



Tần Quốc Trường phối hợp kéo chăn nhét Vỹ Chu Đào vào, thấy cô hoảng loạn sợ hãi anh rối rắm không kém, miết qua vành mắt ướt át, trầm ngâm một lúc lâu, anh nói: "Tôi không thấy xấu."

Vỹ Chu Đào mếu máo lắc lắc đầu.

"Sẽ khỏi thôi, em ngoan ngoãn tôi sẽ chăm em tốt." Anh chậm rãi mở lời, luôn dịu dàng, ôn hoà: "Tôi cấm người ngoài vào đây rồi, sẽ không ai thấy em cho tới khi em khỏi, chỉ có tôi và em, tôi chăm sóc em, được không?"

"Cậu chủ.. cậu là chủ mà sao cậu chăm con cho được?" Vỹ Chu Đào thút thít đáng thương: "Lỡ bà chủ, ông chủ, rồi.. rồi ba mẹ cậu đi công tác về thấy cậu với con thì sao?"

"Có làm sao đâu! Em lo những chuyện không đâu thôi." Tần Quốc Trường bắt chước cô hơi cau mày, ủy khuất một cách quá đáng: "Tôi phải suy nghĩ lắm mới chọn bỏ việc ở đây với em đấy, thế mà em không bằng lòng, em còn không cam tâm."

Vỹ Chu Đào không tin tưởng được việc Tần Quốc Trường hạ mình giở thói 'mềm yếu' với cô, cô hoang mang, ngơ ngác hết nước mắt, "Sao cậu chủ nhõng nhẽo?"

"Rất giống sao?"

Cô hơi gật gù.

"Vậy thường ngày em thật sự làm nũng với tôi sao?" Tần Quốc Trường nhướng mày: "Có ý gì với tôi hay không mà suốt ngày làm nũng vậy, hửm?"

Vỹ Chu Đào trợn mắt, mặc dù cậu trả lời là có nhưng cô cãi cùn: "Vậy sao cậu chủ ôm con suốt ngày đó thôi, cậu còn tắm cho con nè, cậu đâu phải bác sĩ đâu!"

"Tôi thấy em đáng yêu không nỡ bỏ rơi." Tần Quốc Trường thản nhiên đáp: "Hơn nữa tôi cũng từng là bác sĩ, đối với mấy ca này.. hm.. hư đốn tôi tét mông một cái là không quấy khóc nữa."

Vỹ Chu Đào xanh mặt, rụt rè ngậm miệng. Cô còn nhớ lần đó bị đánh đòn vì 'giao du' với Cao Khiêm, trong khi cô không là máu mủ của anh, thế mà anh giơ cao đánh đau, đau đến in dấu năm ngón tay lớn trên mông, nhớ đến lại rùng người.

Im ắng một lúc, Tần Quốc Trường nhớ ra ban nãy Vỹ Chu Đào có khát nước. Anh đỡ cô lên, vuốt đôi má lành lạnh, cầm cốc nước vừa rồi kề đến môi cô, "Uống đi, một trăm phần trăm."

Vỹ Chu Đào nghe mà cứ tưởng uống bia rượu, híp mắt nhịn cười, ngoan ngoãn hớp ừng ực cạn cốc.

Xong, cô vòi anh rót thêm nữa. Anh lập tức rót thêm không chần chừ, đút cô uống hết thảy cả ấm, cô no nước, không thèm nghe đến món cháo anh nấu.

Tần Quốc Trường tiếp tục dỗ ngọt cô nhắm mắt ngủ, phần mình lôi lọ thuốc lớn từ trong tủ giường, xốc cô ra khỏi chăn, từ bàn chân dọc lên bôi đều thuốc khắp cơ thể cô.

Vỹ Chu Đào sợ bị tét mông, cũng vì được anh dỗ ngọt, lại vì mấy hôm nay anh đều đã nhìn hết thảy, cô ngượng ngùng nhắm nghiền mắt không kêu ca.

Tần Quốc Trường bôi thuốc lớp khá dày, với mong muốn thuốc thấm càng nhiều Vỹ Chu Đào càng mau khỏi; thật ra anh bí mật cho cô uống một loại thuốc tê liệt tạm thời, hoạt tính yếu không gây tổn thương, nhờ đó cô mới ngoan ngoãn nằm im một chỗ, sợ khi cô thức dậy sẽ đau đớn, sợ cô tò mò nhìn vào gương, anh không nỡ nhìn thấy cô nhóc đau lòng...

Mấy đêm ngủ triền miên, Vỹ Chu Đào tỉnh táo như sao, nhưng cũng chỉ được ở trên giường, Tần Quốc Trường không bế cô đi thì cô cũng không có cách rời.

Thoáng chốc, anh tắt đèn, phòng ngủ lúc này tối đen.

Cô dáo dác mắt nhìn ra cửa sổ, nhìn sang hướng có tiếng bước chân, sau đó một ánh sáng chói từ màn hình laptop hiện lên.

Tần Quốc Trường cầm laptop lên giường, cho Vỹ Chu Đào ngồi dựa lưng trong lòng, lạch cạch gõ bàn phím, mở một file chứa clip tin tức ngắn.

[Nạn nhân của kẻ tử thần: năm cô gái trẻ không toàn thây.]

Vỹ Chu Đào không tưởng tượng được chuyện là gì, cũng chỉ là những tin tức thường nghe trên tivi, cô không lấy làm tò mò. Nội dung chưa tới 2 phút, nói về năm cô gái xấu số bị cưỡng bạo, cắt lưỡi, cắt ngón, rút móng, cắt gân, hơn hết là chẳng có ai trong số đó còn bình thường, người có thể nói chuyện chỉ biết ôm đầu khóc lóc thảm thiết cầu xin đừng đuổi theo. Clip bị che đi mặt mũi và hình dáng của họ, người ngây thơ như Vỹ Chu Đào không tò mò đoán là ai.

Kết thúc, Tần Quốc Trường hỏi cô: "Thích không?"

Vỹ Chu Đào lúc lắc đầu: "Cậu thích hả?"

"Không thích lắm." Anh thành thật, đáy mắt loé tia hung ác, khoé môi chẳng vui vẻ: "Từ trước đến nay tôi không thích nhìn thấy máu."

Vỹ Chu Đào lia mép nắm được trọng tâm: "Sao cậu nói cậu lúc trước là bác sĩ mà cậu sợ máu?"

Tần Quốc Trường phì cười: "Em thích bắt bẻ thế nhỉ, tôi cũng biết xấu hổ mà." . Tiên Hiệp Hay

"..." Dường như Tần Quốc Trường dễ cười hơn, không như trước kia, chỉ nhếch mép không hé răng, giờ đây mặt anh sáng lạn, cười ấm, nghe thôi đã thấy buồng trứng ngứa ngáy.

Vỹ Chu Đào ngẩn ngơ cười ngốc nghếch, bởi vì được một người siêu cấp đẹp trai, dịu dàng cực hạn, ôn nhu khỏi nói đối xử thật tốt với cô, cô vui vẻ quên hết thảy chuyện đáng sợ vừa qua.

Trong mắt cô hiện tại, người đàn ông này không là thiên sứ thì cũng là đấng trên cao tới đây bảo bọc, soi sáng, cứu vớt cô. Cô nhìn thấy một chân trời rực rỡ, bến bờ ôn thượng mở ra đón lấy cô về chốn an bình.

"Cậu chủ!" Vỹ Chu Đào mềm mại gọi.

Tần Quốc Trường cúi đầu, ghé tai chờ cô nói.

"Cậu đừng chê con xấu nha." Cô tỏ vẻ lo lắng, rụt rè thỏ thẻ bên tai anh như con mèo nhỏ: "Chờ con khỏi rồi con hồng hào, trắng trẻo, thơm tho như hồi trước rồi cậu ôm ôm con, con cho cậu sờ vào trong.. trong luôn. Con nói cho cậu nghe cậu đừng cười con nha, con lớn rồi á, con ở với cậu được ăn đồ ngon đồ bổ nên là ngực con nó lớn, tròn hơn trước, mềm nữa. Mỗi lần con đi tắm con cũng massage nhiều nhiều, con cho mỗi mình cậu sờ thôi, nha."

Tần Quốc Trường: "..."

Vỹ Chu Đào bổ sung thêm: "Cậu đừng kể ai nghe nha, con mắc cỡ lắm."

"Kể với tôi không xấu hổ sao?"

Cô gật gù, thì thà thì thầm: "Có có nhưng mà cậu chủ khác, cậu chủ ôm ôm con hoài mà cậu chủ cũng có lúc sờ nhầm mà. Cậu chủ thích ôm gối mềm mềm, ngực con cũng mềm mềm con cho cậu chủ bóp để thư ưm.."

Còn một vài từ nữa là hết lời, Tần Quốc Trường bịt miệng cô lại, phổi nặng nề thả hơi dài, bất lực với độ thành thật của cô: "Rồi biết rồi, tôi tin em biến thái rồi, em biến thái số một."

Cảm nhận được bàn tay Tần Quốc Trường nóng hổi, pha với cách nói chuyện lạ lẫm của anh, cô tin được anh đang rất ngượng, có khi đỏ hoe mặt cũng nên.

Vỹ Chu Đào cười khúc kha khúc khích, giọng cười ngọt lịm như mật.

Tần Quốc Trường nhéo mũi cô, cười cười thì thầm: "Đồ biến thái."

Vỹ Chu Đào không phủ nhận rằng mình là đồ biến thái, có ích kỷ, cô ích kỷ nhất trên đời, nhất quyết không thích Tần Quốc Trường để mắt tới ai.

Bên ngoài khung cửa sổ bắt đầu rơi đợt tuyết đầu tiên, khác với gió rét lãnh đạm của màn đêm, bên trong phòng liên ngày giờ đều đang được sưởi ấm.

"Cậu chủ." Vỹ Chu Đào ngước cổ, vành tai nóng lên, mảng sáng từ màn hình rọi vào mặt hai người, đôi con ngươi lấp lánh của người đàn ông dán chặt vào khiến cô e thẹn, "Lúc trước con đọc sách cậu chủ cho con, có một từ con thích lắm."

"Ừm, tôi nghe đây." Tần Quốc Trường im ắng chú tâm lắng nghe cô thỏ thẻ bên tai.

"Dạ.. dạ là 'vĩnh hằng'!"

Tần Quốc Trường cong khoé môi, đôi mắt sáng lên mỗi khi cô cất giọng.

Vỹ Chu Đào thẹn thùng, cổ họng co rút, phát ra tiếng nói nũng nịu: "Con với cậu chủ vĩnh hằng được không?"

Tần Quốc Trường có nói sẽ tạm hoãn công việc, ở bên Vỹ Chu Đào chăm sóc cô cho đến khi cô khỏi.

Sáng tinh mơ, đợt tuyết mỏng bên ngoài đã làm trụi đi không ít lá xanh trong vườn; Tần Quốc Trường chợt nhận ra không còn đơn giản là việc cởi đồ tắm nắng cho Vỹ Chu Đào, nhưng không cởi đồ không thể phơi nắng ở những chỗ cần thiết, còn cởi ra rồi lại lạnh cóng cục kẹo bông của anh.

Vỹ Chu Đào nằm trong lòng anh chóp chép miệng y đúc mèo con, hai má hoe hoe căng mọng, môi đỏ hồng hào, mi mắt dày trông mềm mại. Tần Quốc Trường ngắm nghía không đủ, mơn trớn trên gò má đào, miết dọc từ mũi xuống môi, chậm rì nựng nịu.

Vỹ Chu Đào thấy ngưa ngứa chun chun mũi, mím môi phụng phịu má, mơ mơ màng màng hé mắt.

Dải nắng bạc mỏng chiếu trên mặt người đàn ông, hàng mi anh khẽ bắt sáng màu vàng nhạt, khoé môi tựa hồ hơi cong, đôi mắt phong tình khẽ nheo lại không biết ngại ngùng chăm chú quan sát điệu bộ ngẩn ngơ chưa tỉnh ngủ của cô.

Vỹ Chu Đào thở "hưm ưm" nhỏ nhẹ, lại nhắm mắt, úp mặt vào bộ ngực rắn chắc.

Tần Quốc Trường nhẹ nhàng buông cô ra, xuống giường kéo mành cửa để nắng chiếu vào phòng, kéo ghế đến, xong quay về giường ẵm cô lên, lột quần áo đặt gọn một góc, chỉ chừa lại quần lót đang dán băng vệ sinh, ôm cơ thể loã lồ bé nhỏ tới ghế ngồi xuống.

Vỹ Chu Đào dụi dụi mặt vào áo anh mê man bất chấp ngủ.

Dưới ánh nắng, thân thể nhỏ phát sáng rực rỡ, Tần Quốc Trường thấy dường như phơi nắng nhiều da dẻ cô bớt xanh xao hơn, những vết bầm dần dần mờ nhạt, lạ làm sao khi anh nhìn vào những dấu vết mờ mờ ảo ảo trên thân thể cô lồng ngực lại cuộn trào dồn dập.

Cho là hai người.. một biến thái nhỏ và một biến thái lớn vậy.

Sưởi nắng sau lưng Vỹ Chu Đào mười mấy phút, anh lật người cô sưởi đến phía trước. Tầm mắt sơ ý nhìn chằm chằm nụ hồng màu đào, gò bánh bao nhỏ tròn đẹp mắt, nhớ đến tối hôm qua cô có nói ngực mình lớn, muốn cho anh... thư giãn.. đây mà là lớn? Lớn so với tay cô nhưng với anh thì còn kém!

"Đào nhỏ." Tần Quốc Trường ve vãn bên vành tai cô, đôi mắt ngày hôm nay không nghe lời cứ một mực nhìn vào chỗ nụ hồng ngọt ngào kia.

"Hưm?" Cô rên nhỏ trong cổ họng coi như đáp lời anh.

Tần Quốc Trường cầm đùi thon nhỏ nhấc thả ra phía bên ngoài đùi anh, chân bên kia cũng không ngoại lệ, hai chân cô dang theo tư thế ngồi thoải mái của anh, anh càng thoải mái cô càng có tướng ngồi *** ****.

Anh áp lòng bàn tay lên bụng cô, thượt dài xuống đùi vuốt ve, cảm nhận da thịt trợn mịn đàn hồi, ngực anh rạo rực thở nặng, hầu kết trượt lên xuống không thôi.

"Hình như tôi cũng biến thái mất rồi." Tần Quốc Trường vừa nhìn vừa vuốt ve, bàn tay thô ráp chạm lên da thịt non mịn không ra một tên biến thái thì là gì? Anh tự mắng mình, mắng yêu Vỹ Chu Đào: "Ai bảo em đáng yêu quá làm gì."

Anh mạnh dạn đặt tay lên ngực cô, so đo xem xét, kì thực tay anh to mà gò đồi này quá nhỏ. Anh bóp nhẹ, thành thật cũng mềm mại đáng yêu.

Ngón cái và ngón chỏ anh cầm lấy nụ hoa khẽ mân mê, gãi gãi tuyến sữa nhỏ, ánh mắt anh sóng sánh ngây dại, cúi người luồn dưới cánh tay cô cọ chóp mũi lên nụ hồng thơm ngọt.