Hầu Như Mật Ngọt

Chương 48



"Em thích mặc đồ lót màu hồng à?"

Cả gian phòng im lặng.

Thân ảnh cao lớn đi đến gần, tay to ấm áp vỗ nhẹ lên mông Vỹ Chu Đào, trêu ghẹo: "Còn có dâu tây nữa."

Vỹ Chu Đào ngượng chín mặt, từ cổ trở lên nóng như lửa thiêu đốt.

Thình lình, Tần Quốc Trường từ phía sau ôm Vỹ Chu Đào lên, nhẹ nhàng thả vào bồn tắm.

Cô giật mình, hoàn toàn đứng trong vòng vây của ai đó.

"Định trốn à?"

Cô kịch liệt lắc đầu.

Dù bản thân chưa chạy đi đâu, Vỹ Chu Đào vẫn bị Tần Quốc Trường nắm thóp được kế hoạch và bị buộc ngồi trong lòng anh ngâm nước.

Vỹ Chu Đào thở hắc, lưng tựa vào ngực Tần Quốc Trường, mắt nhắm mắt mở, thoải mái hưởng thụ.

Nước vẫn róc rách chảy đều cho đến tận ngực thì Tần Quốc Trường mới khoá nước.

"Cởi cái này đi." Tần Quốc Trường kéo vai áo bra màu hồng nhạt, làm cho nó tụt xuống, giọng nói mập mờ: "Xem đôi đào nào lớn hơn?". Truyện Đông Phương

"Con cho cậu chủ sờ mà." Vỹ Chu Đào cầm tay Tần Quốc Trường áp lên lồng ngực, tay anh thô ráp lại to lớn, đặt lên ngực cô có cảm giác của cầm thú. Anh trượt tay xuống dưới của cô, thì thầm: "Chỗ này có được sờ không?"

"..." Vỹ Chu Đào nghiêm trọng nhìn trong làn nước trong veo, nhìn thấy màn tay lớn nắm lấy đùi trong nhéo nhéo. Cô ngây thơ lắc đầu: "Ở dưới bẩn lắm."

"Bẩn lắm à?" Tay anh lại trượt lên trên, áp vào ngực phải nhỏ nhắn nắn nhẹ, khoé môi yêu mị cong lên: "Chỉ sờ ở đây được thôi?"

Cô gật gù, hai mắt chăm chăm nhìn tay Tần Quốc Trường gần như sẽ tóm được cả hai bầu ngực của mình.

Vỹ Chu Đào không kiềm được, than: "Tay cậu chủ to quá à."

"Thích không?"

Cô cười cười không đáp.

Tưởng chừng cảm giác Tần Quốc Trường nghịch ngực cũng giống cảm giác bản thân tự massage cho nó, ai ngờ được khi tay anh luồn vào trong nhào nắn, sợi thần kinh truyền đi cả cơ thể, thân nhỏ mềm yếu run lên.

"Ưm.. ư hừm..." Vỹ Chu Đào ngứa ngáy cầm chặt cổ tay Tần Quốc Trường, môi anh cọ vào gáy tóc hôn hít khiêu khích. Cô mím chặt môi chặn tiếng rên, thần trí cao trên tầng mây, tim vội vã đập thình thịch.

Tần Quốc Trường một tay đột nhiên trượt xuống dưới, đặt ở vị trí nhạy cảm nhất của Vỹ Chu Đào định chơi lớn.

"Áaa.." Vỹ Chu Đào giật nảy bật dậy, tát vào mặt Tần Quốc Trường một cái, âm thanh da thịt va chạm vẳng lên chói tai: "Bốp."

Sau khi cái tát giáng xuống, Vỹ Chu Đào hay người có thể giữ bình tĩnh ở mọi hoàn cảnh cũng đứng hình.

Vỹ Chu Đào tức tốc phóng ra khỏi bồn tắm, đem thân thể ướt đẫm bỏ chạy, còn không quên mắng một tiếng: "Cậu chủ không giữ lời gì hết!"

Sau khi Vỹ Chu Đào bỏ đi hơn 10 phút, Tần Quốc Trường ra ngoài không thấy bóng ai, lại phải đi lòng vòng khắp nơi tìm về.

Nhìn thấy cô nhóc chọn ở thư phòng nghịch điện thoại, khi đứng đối diện lỗ tai anh lại đỏ lên, rối rắm ngại ngùng. Anh nói nhanh: "Chu Đào về ngủ." Sau đó vụt bỏ đi về trước.

Vỹ Chu Đào về phòng thấy đã tắt đèn, cô nhẹ nhàng trèo lên giường, kéo chăn chui vào, lăn qua ôm lấy lưng Tần Quốc Trường.

Yên tĩnh một lúc.

Cô lên tiếng trước: "Cậu chủ!"

Tần Quốc Trường khó khăn thở mạnh, chậm chạp lật người ôm lấy Vỹ Chu Đào trong lòng.

Vỹ Chu Đào nhướng người, ghé môi đến gần tai Tần Quốc Trường, giọng nhỏ thì thầm: "Cậu chủ tò mò cái gì?"

Tần Quốc Trường mở mắt, nhìn thấy đôi đồng tử tròn xoe cách gương mặt anh chẳng bao nhiêu cm, sự thuần khiết và trong trẻo trong đôi mắt cô khiến người ta bối rối. Anh nói: "Anh xin lỗi."

Vỹ Chu Đào như cô bé nhỏ chu môi hồng hôn lên trán baba, tay nhỏ ôm lấy anh xoa xoa vỗ về ở lưng, nhỏ nhẹ như giọt nước rơi: "Cậu chủ dễ thương quá đi à."

Tần Quốc Trường: "..."

Vỹ Chu Đào mở mắt tròn xoe, chăm chú ngắm nghía gương mặt anh tuấn có phần đáng yêu của Tần Quốc Trường, môi màu hồng nhạt cong cong cười, dường như rất yêu thích bộ dạng sạch sẽ thơm mát này của anh.

"Em đừng làm giống anh nữa!" Tần Quốc Trường nói, cả buổi đều cụp mắt không dám nhìn Vỹ Chu Đào: "Anh là đàn ông có thể ngắm em như vậy, em.. anh không phải con gái mới lớn như em."

"..." Vỹ Chu Đào không hiểu cách nhìn ngắm của mình ra làm sao, lề mề thu hồi tầm mắt, tay cô thỏ thẻ vuốt ve ở lưng Tần Quốc Trường, "Cậu chủ ngủ đi."

"Anh ngủ trên máy bay cả ngày rồi." Tần Quốc Trường nói, đồng thời ấn đầu đè Vỹ Chu Đào xuống ngực lấy lại địa vị: "Em cứ ngủ đi."

Pijama màu đỏ của Vỹ Chu Đào tựa như một cô bé phúng phính nhưng nhỏ nhắn ở trong lòng baba hết sức thỏa mãn, cả hai ôm chặt lấy nhau, dịu dàng mềm mại như ôm lấy mớ lông vũ.

Vỹ Chu Đào ngửa cổ cười cười: "Cậu chủ yếu quá ha? Không biết uống rượu còn bị say máy bay nữa."

Tần Quốc Trường cười gượng, không chấp nhất với trẻ nhỏ: "Lớn tuổi nên thế đấy, có khi năm sau xuất hiện bệnh xương khớp cũng nên."

"Cậu chủ có đi đánh golf với ông chủ không?"

"Không đi." Anh đáp: "Thời gian đứng phơi nắng đấy, cả số tiền bỏ ra thuê sân cỏ có thể chêm nó vào tiền thưởng cho em."

"Cậu chủ không tập chơi lỡ sau này đối tác muốn đi thì sao?" Ngón tay nhỏ ve vãn ở ngực anh vì yêu thích sự săn chắc, vô thức nói: "Nhìn ông chủ lớn tuổi phải vác cây gậy đi với chú kia là thấy mệt rồi."

"Mặc kệ ông ấy, muốn đi ngắm mấy cô thư kí chân dài đấy."

Vỹ Chu Đào ngước mắt nhìn nhìn Thiếu Tống. Anh tặc lưỡi, sửa lời: "Bàn hợp đồng! Nhìn là biết ham mê công việc rồi, bà nội còn xinh đẹp như vậy hơi sức đâu đi ngắm người khác cho được."

Cô gục đầu xuống, thở ra: "Cậu chủ có suy bụng ta ra bụng người không?"

"..." Tần Quốc Trường bất giác lo lắng với câu hỏi của cô nhóc, lục lọi từ ngữ trong đầu xong, anh cố gắng giải thích bản thân hoàn toàn trong sạch: "Anh rất khó tính, anh keo kiệt! Nếu muốn giao du với cô nàng xinh đẹp nào đó chắc chắn phải bỏ ra phí, nhưng anh đương nhiên sẽ không chi tiền cho người anh không tin tưởng, anh nghe mấy tên nhóc trong công ty đánh giá anh như vậy."

"Cậu chủ keo kiệt thật á!" Vỹ Chu Đào đánh giá.

"Ừm," Miễn rằng cô nhóc này vui vẻ, anh nói: "Tiết kiệm tiền để dành cho Chu Đào."

Giữa đêm, Vỹ Chu Đào thức giấc phát hiện Thiếu Tống đi đâu mất.

Cô lồm cồm ngồi dậy, nhìn thấy cổ áo bị tháo mấy chiếc cúc, còn có thêm mấy dấu hôn đỏ đỏ hồng hồng.

Giây tiếp theo khi xốc chăn ra, Vỹ Chu Đào kinh ngạc nhìn quần đã bị cái tên ngủ chung giường ném đi mất.

Cô lật đật xuống sàn nhặt quần lên mặc vào, sau đó đến thư phòng để tìm người.

Cửa thư phòng chỉ khép hờ, Vỹ Chu Đào nhìn vào trong, thấy Tần Quốc Trường đang ngồi ở bàn, một tay cầm bút một tay nghe điện thoại.

"Phải.. sửa sang cho bằng phẳng, trông đẹp đẽ để làm sao vừa nhìn liền muốn mua ấy.. ừ.. sẵn tiện thêm mấy gói quà như thể lợi nhuận hay thứ gì hấp dẫn con gái, giống như mua một món hàng đắt thì sẽ được thêm quà tặng ấy.. phải.. khách hàng rất thoải mái, đảm bảo sẽ mua, cậu cứ làm theo tôi nói.. ừ.. ừ.."

"Cậu chủ kinh doanh đất đai nữa hả?" Vỹ Chu Đào chẳng biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng Tần Quốc Trường, chăm chú nhìn mấy ý tưởng bán đất do anh viết ra, ngây thơ tò mò: "Cậu chủ nói khách hàng là mấy bà cô trung niên mà sao chuẩn bị.. kì vậy?"

Bất giác, lưng Thiếu Tống có phần cứng nhắc. Anh gãi gãi mũi, lắc đầu: "Anh đang lợi dụng người ta."

"Hả?"

"Ông chủ chuyên thầu đất ấy." Tần Quốc Trường cười nhạt, nắm eo Vỹ Chu Đào ghì ngồi lên đùi, anh cầm bút vẽ minh hoạ lên mẫu giấy vừa nãy viết ý tưởng: "Một mẫu đất hình chữ nhật nằm ngay trung tâm thành phố. Em dự định sẽ kinh doanh đồ ăn vặt, đúng không?"

Vỹ Chu Đào gật gật.

"Thế thì mẫu đất đó sẽ nằm đối diện trường cấp ba. Nếu em có thêm ý tưởng cho cà phê hay nước uống thì cách đó một con đường là mấy toà nhà chung cư kế tiếp nhau, tiện lợi không?"

Gật gật.

"Còn nữa, mẫu đất đó khá rộng rãi. Em có thể xây dựng một khoảng không gian riêng của em, có thể là một ngôi nhà nhỏ ở phía sau cửa hàng lớn."

"Cậu chủ, mẫu đất đó diện tích bao nhiêu?" Vỹ Chu Đào tò mò hỏi. Tần Quốc Trường trầm ngâm suy nghĩ: "Chắc khoảng 100 mét vuông, đối với đất ở trung tâm thì khoảng đó em rất giàu có đấy."

Vỹ Chu Đào lập tức lắc đầu: "Con không mua nổi, con chỉ định thuê trọ thôi!"

"Thế còn cửa hàng ăn vặt?"

Cô vô tư đáp: "Em đi làm nhân viên!"

Tần Quốc Trường: "..."

Khoảng lặng nhỏ.

Vỹ Chu Đào ôm cổ Tần Quốc Trường, hai chân ngoe ngoe, cười tinh nghịch: "Chứ cậu chủ nhìn con làm gì có tiền mua đất thành phố, ban đầu con nói vậy thôi, ước mơ á!"

Anh bất lực thở dài, thả bút quàng tay vào eo Vỹ Chu Đào, hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ giọng mắng: "Ngốc! Anh tìm cho em rồi, chẳng lẽ để em thiệt."

"Con không mua nổi mà!"

"Anh chưa nói giá làm sao em biết không mua nổi?" Tần Quốc Trường nảy người Vỹ Chu Đào lên, ép sát cô trong ngực, cưng chiều nựng nịu gò má mềm mại. Anh nói: "Anh lợi dụng người ta đấy, bắt họ làm bằng phẳng sạch sẽ, còn tặng quà cho em. Giá có thể bàn bạc, cao nhất chỉ khoảng mười nghìn đô, là giá đất nông thôn rồi đấy."

Vỹ Chu Đào gãi gãi đầu, cười gượng: "Con không biết."

Tần Quốc Trường mỉm khoé môi, nuông chiều hôn chùn chùn gương mặt dễ thương của cô nhóc, "Em đi nói với ông nội, chắc chắn ông còn chê rẻ quá không hợp với ông."

"..."

"Nhưng em đi nói với bà nội, bà nội sẽ cho tiền em đi mua ngay lập tức."

Vỹ Chu Đào quẫn bách gãi đầu: "Nhưng mà là bao nhiêu?"

"Mười nghìn đô!"

"Con không biết!"

"..." Vỹ Chu Đào ngoái đầu nhìn Tần Quốc Trường, đôi mày chau chau như thể đang cáu anh thấu xương. Sau đó cô phóng đi ra khỏi phòng: "Chờ con nha!"

Chưa đến 3 phút, cô quay lại ôm theo chiếc hộp vuông trông nặng nề đặt lên bàn, cẩn thận lấy ra đống tiền mặt bên trong.

Cô khổ sở mếu môi: "Chắc là không đủ đâu!"

"Gia tài của em đấy à?" Tần Quốc Trường nhìn bộ dạng của Vỹ Chu Đào không khỏi bật cười. Anh véo véo má mềm, chưa kịp nói gì cô lại mếu: "Nếu mà đủ tiền mua đất thì còn cần xây nhà lên, làm sao con còn tiền đi học?"

"Thế mới nói, ai bảo em đòi ra ngoài sống làm gì?" Tần Quốc Trường tỏ ra không chút đồng cảm, trách mắng: "Ở yên ở đây, bình yên thế mà không chịu."

Vỹ Chu Đào ôm hộp tiền mếu máo, đáng thương xụ mặt, "Cậu chủ tự dưng giúp con làm gì, con cũng có làm được gì đâu."

"Đến đây xem nào!" Tần Quốc Trường vỗ vỗ lên chân ra hiệu Vỹ Chu Đào đến.

Cô ngoan ngoãn ịn mông ngồi lên chân anh, mặt mày mếu mó: "Sao cậu chủ không 'lợi dụng' ông chủ cho thuê nhà ấy, lợi dụng ông chủ kinh doanh đất làm sao em mua nổi."

"Thế bây giờ em có bao nhiêu tiền?" Tần Quốc Trường gom đống tiền mặt của Vỹ Chu Đào đem xếp ngăn nắp vào hộp, "Bấy nhiêu là đủ rồi đấy!"

Anh nói: "Bây giờ nhé, Chu Đào đem một nửa tiền này mua đất, một nửa còn lại sẽ có người thiết kế cho em một cửa hàng đàng hoàng."

"Không đủ đâu, cậu chủ!"

"Thiếu bao nhiêu anh bù cho em." Tần Quốc Trường nói một câu chắc nịch, hoàn toàn đem nỗi lo lắng của cô vứt xuống đáy vực: "Coi như anh đầu tư lấy lãi, sau này em buôn bán lo chuyện đi học trước, anh lấy một nửa số dư của em."

"Có nghĩa anh với Chu Đào đang bàn hợp đồng đấy."

Vỹ Chu Đào nghe qua bản thân vô cùng có lợi, mặc dù việc làm ăn này cô không rành rõi bao nhiêu. Cô thắc mắc: "Lỡ em không bán được thì sao?"

"Anh rút vốn, bắt em về nhà! Cho ra ngoài vẫn không làm ăn được gì thì về nhà, chẳng lẽ để em bên ngoài phá của?"