Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi

Chương 145: Yêu đương bằng tiền công thật tốt



Số lần Khâu Dạng nghe những lời này rất nhiều, dần dà cũng thành thói quen, trong lòng cũng không có bao nhiêu xáo trộn.

Hiện tại là thời gian làm việc, nhưng Khâu Dạng tương đối rảnh, nàng không sốt ruột giống lúc trước ngắt đi cuộc điện thoại này, mà hơi chút đè ép chút âm lượng của mình, chậm rì rì mà trả lời: "Mợ, tôi nói bao nhiêu lần rồi, miệng là dùng để ăn cơm, không phải dùng để ăn phân."

"Thật thối."

Kể từ lúc rời khỏi cái gia đình này, Khâu Dạng nói chuyện liền không khách khí, nàng kỳ thật đã rất lâu không gặp gia đình này, ngặt nỗi bọn họ luôn là tới chọc tức nàng.

Trước kia còn thường xuyên tìm nàng đòi tiền, lấy cớ vĩnh viễn đều là như vậy, cái gì mà đã nuôi nàng rất vất vả, cái gì mà ở nhà ăn không uống không.

Khâu Dạng một lần cũng chưa đồng ý.

Về sau tốt nghiệp Cao trung nàng liền nỗ lực cùng gia đình này phân rõ giới hạn, mặc dù không dễ dàng như vậy, nàng cũng mất một ít thời gian, hiện tại cuối cùng cũng thanh tịnh, kết quả lần trước Khâu Vấn Vân nhảy ra, hiện tại mợ cũng toát ra.

Khâu Dạng có thể có tâm trạng tốt mới là lạ.

Nhưng nàng có chút tò mò lần này vì sao mợ lại gọi điện thoại tới mắng nàng, chẳng lẽ là đã biết chuyện mình không cho Khâu Vấn Vân lấy tiền sao?

Mày Khâu Dạng hơi hơi nhăn lại, còn đang nghi hoặc, mợ lại cắt đứt điện thoại, thanh âm gì đều không có.

Khâu Dạng:......

Thật hết chỗ nói rồi, gọi điện thoại tới mắn nàng một câu liền cúp.

Khâu Dạng nhìn chằm chằm danh bạ, lại do dự có nên gọi qua hay không, suy tư trong chốc lát lúc sau nàng cảm thấy vẫn là thôi.

Nàng cũng không muốn nghe thấy giọng chanh chưa kia của mợ.

Ba người cậu, mợ còn có em họ, người đối tốt với Khâu Dạng nhất là cậu, nhưng cậu yếu đuối vô năng, chuyện gì cũng đều nghe mợ.

Lúc nàng bị đánh ông cũng không tới nói một câu, chỉ sau khi nàng bị đánh xong mới tới hỏi nàng một câu "Có đau không?".

Nhưng có ích lợi gì chứ?

Quan tâm như vậy thật rẻ rúm, hoặc là nói căn bản không đáng giá tiền.

Khâu Dạng nhớ tới chuyện cũ này, liền thấp thấp lông mi, hồi ức này làm nàng hiện tại không có cảm xúc gì, chỉ là mỗi lần nhớ tới, nàng đều cảm thấy rất cảm tạ bản thân mình.

Nếu không phải bản thân nàng nội tâm kiên định cường đại, nàng sẽ không có như ngày hôm nay.

Đang có chút hoảng hốt, Đoạn Thanh Trúc liền từ văn phòng ra tới, thông báo nói: "Tổ hạng mục của Kỳ Diệu, tới phòng họp mở họp."

Nói xong liền dẫn đầu đi tới phòng họp, Khâu Dạng hiện tại còn chưa có từ chức, cũng đi theo.

Chờ tới phòng họp, Đoạn Thanh Trúc như cũ là không có biểu tình gì, cô ấy nói: "Có việc nói cho mọi người, công ty Kỳ Diệu và công ty chúng ta chuẩn bị tổ chức một đại hội thể thao, vào thứ sáu tuần này."

"Ngày đó mọi người có thể không đi làm, đến nhà thi đấu Tây Thụ."

Đối đại đa số mà nói, việc đến nhà thi đấu tốt hơn nhiều so với việc đến công ty, bởi vậy đây cũng là một tin tức tốt.

Lần trước Khâu Dạng và Tần Duật bọn họ cùng nhau ăn cơm, liền nghe thấy bọn họ nhắc đến, không nghĩ tới thật sự muốn làm.

Chỉ là......

Khâu Dạng nhấp môi dưới, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Giám đốc Đoạn, thủ tục từ chức của tôi sẽ hoàn tất vào thứ năm sao?"

"Thứ sáu."

"Thi đấu xong quay lại công ty một chuyến, để đóng con dấu."

Thái độ Đoạn Thanh Trúc rất cường ngạnh, bổ sung nói: "Hơn nữa thi đấu cũng sẽ không diễn ra bao lâu, mấy ngày nay mọi người báo danh một chút."

"Được rồi!" Người khác vui vẻ trả lời.

Thông báo kết thúc, Đoạn Thanh Trúc liền bảo mọi người trở về đi làm.

Khâu Dạng uể oải ỉu xìu.

Nàng không nghĩ tới trước khi đi bản thân còn phải tham gia hoạt động như vậy.

Tới buổi tối, Khâu Dạng khó tránh khỏi phàn nàn với Thẩm Nịnh Nhược một chút: "Lúc trước Tần tổng nói chính là khi hai bên công ty sắp kết thúc hợp tác mới làm đại hội thể thao hữu nghị này, hiện tại còn chưa tới một tuần đã bắt đầu."

Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở bàn làm việc, gõ bàn phím laptop trước mặt nghe vậy cô gật gật đầu: "Chị cũng có hơi bất ngờ."

Khâu Dạng từ phía sau thò lại gần đem cằm mình gác trên vai Thẩm Nịnh Nhược, nàng rũ mắt, lại thấp giọng nói: "Hơn nữa em nghĩ Văn Nguyên có lẽ sẽ xuất hiện, không chừng Khâu Nghiên cũng sẽ xuất hiện, em cũng không muốn nhìn thấy bọn họ."

Đầu ngón tay Thẩm Nịnh Nhược dừng lại, nghiêng đầu qua, hôn hôn trán của nàng, an ủi nói: "Vậy khi tới thứ sáu, xem thử tình hình, em liền không báo danh hạng mục nào hết."

"Em cũng nghĩ như vậy."

Rất nhiều nhân viên ngày thường đi làm cũng đã rất mỏi mệt, cũng sẽ không lựa chọn ở nghỉ ngơi trong lúc đi vận động rèn luyện, thứ sáu đại hội thể thao không thể nghi ngờ là một cái thử thách.

Khâu Dạng cũng không mong chờ.

Nội dung công việc của nàng càng ngày càng ít, đại bộ phận đều đã bàn giao cho người khác, tới thứ tư, nàng càng không có việc gì làm, cả buổi chiều đều ở cùng người khác nói chuyện phiếm.

Người khác ở đây không là Cốc Lam thì cũng là Nhạc Ngu, hay là Miêu Nghệ.

Mọi người đều không có tâm trạng đi làm, đều đang chờ kỳ nghỉ ba ngày Tết Đoan Ngọ tiến đến.

5 giờ vừa đến, Khâu Dạng liền cầm lấy túi, rời khỏi văn phòng.

Nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là, sau khi đi xuống tầng dưới và ra khỏi sảnh tầng một của tòa nhà văn phòng, nàng thấy một người quen cũ.

Là Cù Ngôn.

Cù Ngôn đứng ở bên ngoài khu đất trống, cô ấy trông có chút tiều tụy, có nhân viên Vạn Danh nhận ra cô ấy, lặng lẽ chỉ chỉ trỏ trỏ cô ấy, cô ấy dường như cũng không quan tâm lắm.

Nhìn thấy Khâu Dạng ra tới, cô ấy liền lập tức đi qua: "Khâu Dạng."

Khâu Dạng: "......"

Khâu Dạng không để ý tới cô ấy, bước sang một bên, lại tiếp tục đi về phía trước.

Lần trước Cù Ngôn gọi điện thoại tới hỏi nàng muốn nói chuyện hay không, nàng từ chối hơn nữa nói ra phỏng đoán của chính mình, Cù Ngôn lập tức liền nói là vấn đề của cô ấy.

Làm ơn.

Khâu Dạng đối những việc này chẳng có chút hứng thú nào.

"Khâu Dạng, chúng ta nói chuyện đi." Cù Ngôn dứt khoát vươn cánh tay ra, chặn đường Khâu Dạng.

Khâu Dạng liêu hạ mí mắt, cười nhạo một tiếng: "Nói chuyện? Chị dùng cái gì cùng tôi nói chuyện? Dùng tâm lý bệnh hoạn kia sao? Xin lỗi, tôi rất ghét chị, hy vọng chị cách xa tôi ra một chút."

Chung quanh người rời đi có chút nhiều, Khâu Dạng không kiêng dè ánh mắt bọn họ cùng thảo luận, nhưng Cù Ngôn có chút để ý, dường như muốn đem chính mình giấu đi.

Khâu Dạng lười nhiều lời với cô ấy, sau này lui lại mấy bước, tìm tới bảo vệ canh cổng lớn.

Các nhân viên an ninh cùng những người trong toà nhà đều có lui tới, bọn họ biết Khâu Dạng, lúc trước cũng quen biết Cù Ngôn, cũng biết Cù Ngôn lúc trước làm cái gì.

Bởi vậy ngăn Cù Ngôn là thuộc bổn phận của bọn họ.

Khâu Dạng không lựa chọn đi xe buýt, sợ Cù Ngôn đuổi theo, nàng lên một chiếc xe taxi trước mặt Cù Ngô, rồi sau đó đối với Cù Ngôn lộ ra một nụ cười.

Nụ cười đắc ý.

Nàng cố ý, chính là vì giận Cù Ngôn một chút, hiện tại nàng tin chắc tâm lý Cù Ngôn có vấn đề, cho nên bất luận Cù Ngôn muốn cùng nàng lộ ra cái gì, nàng đều sẽ không muốn tiếp xúc cùng Cù Ngôn.

Khâu Dạng trên đường trở về không khỏi bắt đầu tự hỏi, nếu không ngày mai xin nghỉ không đến công ty, dù sao nàng cũng không có việc gì, chờ ngày sau liền trực tiếp đến nhà thi đấu.

Chiều nay chạm mặt với Cù Ngôn, chính là lần cuối các nàng chạm mặt nhau trong đời.

Khâu Dạng rất hài lòng.

Nàng nghĩ như vậy cũng làm như vậy, Đoạn Thanh Trúc đồng ý cho nàng xin nghỉ, vì thế thứ năm này, Khâu Dạng liền nghỉ ở nhà, chụp ảnh cho Bình Tử.

Thẩm Nịnh Nhược phải đến công ty đi làm, nhưng mấy ngày nay cô thỉnh thoảng sẽ có chút hoảng hốt, nội tâm cũng có chút hoảng loạn.

Nhưng cô lại không biết nguyên nhân, cuối cùng suy đoán đến có lẽ chỉ là bởi vì sắp tới ngày chùy Quách Minh An, làm cô có chút khẩn trương.

Tần Duật mở họp xong đã nhìn ra trạng thái của Thẩm Nịnh Nhược, anh gọi Thẩm Nịnh Nhược tới văn phòng, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Nịnh Nhược bưng cái ly, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là có chút...... hoảng hốt, như là có chuyện lớn gì sắp xảy ra vậy."

Tần Duật sờ sờ cằm mình: "Vậy không chừng thật sự có chuyện lớn."

"Phải không?"

Tần Duật nhìn cô: "Lại nói tiếp bạn gái nhỏ của em có nói với em không? Tiểu Nguyên mấy ngày nay cũng không ở công ty."

"Nói rồi, cậu ấy không phải thường xuyên không ở công ty sao? Điều này rất bình thường."

"Sao lại bình thường!" Tần Duật đập bàn, "Cậu ấy vì bận chuyện Khâu Dạng đó."

Thẩm Nịnh Nhược nhạy bén mà nắm giữ một chút: "Nên không phải là đi chỉnh cậu mợ của cô ấy đó chứ."

"Đáp đúng rồi."

Thẩm Nịnh Nhược lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, cùng Tần Duật lại hàn huyên vài câu, liền trở về văn phòng mình.

Cô uống liên tiếp hai ly nước, nhưng cảm giác bất an trong lòng không hề bị đè nén, cô gửi tin nhắn cho Khâu Dạng, hy vọng có thể loại bỏ cảm giác đó, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Khâu Dạng lo lắng: 【 Muốn thử hít sâu hay không? 】

Thẩm Nịnh Nhược: 【 Để chị thử xem. 】

Cô đứng lên, đi đến cửa sổ, làm vài lần hít sâu, cuối cùng dễ chịu một chút.

Khâu Dạng: 【 Buổi tối muốn ăn cái gì, em làm xong chờ chị về. 】

【 Chị không chọn, em làm cái gì chị ăn cái đấy. 】

【 Được. 】

Nhưng đêm nay Thẩm Nịnh Nhược tăng ca, thời gian trở về so ngày thường muộn hơn hai mươi phút.

Khâu Dạng kéo tay cô qua: "Sáng ngày mai 10 giờ cùng đến nhà thi đấu, chúng ta cách nơi đó rất gần, 9 giờ rưỡi ra cửa đều tới kịp."

"Được, nhưng mà phải ăn cơm sáng, cần phải dậy sớm một chút."

"Em biết rồi." Khâu Dạng kéo Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống sô pha, "Hiện tại vẫn rất khó chịu sao?"

"Một chút."

Bình Tử thời điểm này vẫy cái đuôi đi tới, nhảy tới giữa hai người các nàng, dùng đầu cọ cọ cánh tay Thẩm Nịnh Nhược.

Khâu Dạng thở dài: "Có thể là vì gần đây công việc bận quá sao?"

"Có khả năng." Thẩm Nịnh Nhược nở một nụ cười, "Không sao đâu, không cần lo lắng, cũng có khả năng là gần đây khuyết thiếu rèn luyện, vừa lúc ngày mai phải tham gia đại hội thể thao, chị chính là báo danh chạy 50 mét và cầu lông."

Khâu Dạng cái gì cũng không báo danh, nàng một lòng muốn từ chức, dứt khoát liền ngồi làm người xem.

Trận đại hội thể thao này là Kỳ Diệu chủ sự, Tần Duật còn chp người làm biểu ngữ treo, cái khác không nói, nhưng bầu không khí thật ra kéo đầy.

Nhà thi đấu này không tính là lớn, tiền thuê cũng không đắt, lấy tới mở loại đại hội thể thao nhỏ này đúng thích hợp.

Chỉ là Tần Duật tổng giám đốc Kỳ Diệu tới, Văn Nguyên của Vạn Danh không đến, điều này làm không ít nội tâm nhân viên ai thán.

Còn tưởng rằng có thể nhìn thấy hai tổng giám đốc soái ca cùng đứng chung.

Mọi người đều mặc đồ thể dục, cái khác không nói, thoạt nhìn đều vẫn rất chuyên nghiệp.

Khâu Dạng toàn bộ quá trình cổ vũ cho Thẩm Nịnh Nhược.

Nhân viên công ty Vạn Danh nhịn không được cười: "Bộ trưởng Khâu, sao cô lại tạo phản a."

Khâu Dạng cũng cười cười theo, nhưng không giải thích nguyên nhân.

Chuyện Thẩm Nịnh Nhược là đối tượng của nàng, không cần cho tất cả mọi người biết.

Nàng rời Vạn Danh, nhưng Thẩm Nịnh Nhược còn ở Kỳ Diệu a, nàng không muốn Thẩm Nịnh Nhược cùng chuyện chính mình mà bị những người khác ở công ty lấy ra lặng lẽ bàn tán.

Thời gian thi đấu chính thức bắt đầu là 10 giờ rưỡi, hạng mục chưa tiến hành được mấy cái liền đến thời gian cơm trưa.

Tần Duật vung tay lên: "Cơm trưa hôm nay đã sắp xếp xong."

Gần nhà thì đấu có một nhà hàng Trung Quốc, người hai bên công ty tổng cộng có hơn bốn mươi người, Tần Duật bao có thể chứa tới 45 người, bên trong có hai bàn tròn lớn.

Khâu Dạng vốn định ngồi ở bên công ty mình, nhưng không có thực hiện được.

Bởi vì Tần Duật này miệng rộng: "Bộ trưởng Khâu, cô bất hòa ngồi cùng với Thẩm tổng giám sao?"

"Yêu đương bằng tiền công thật tốt a."

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Duật: Em gái chuyên môn hố, hì hì