Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 113: Tìm giúp đỡ



Không biết qua bao lâu Bích Liên ở trong phòng tự mình tỉnh lại.

Sàn nhà lạnh ngắt cùng căn phòng tối tăm như một cái miệng há rộng của ác ma trực nuốt chửng cô ta vào trong bụng.

Bích Liên sợ hãi run rẩy mất một lúc, sau đó mới lật đật đứng lên, cả người lung lay loạng choạng đi lại trong căn phòng bừa bộn để tìm điện thoại. Cô ta muốn gọi cho một ai đó.

[Ai có thể cứu được mình lúc này?]

Chồng cũ của cô ta!

Đạo diễn Hà.

Người vừa có thế lực, lại quan hệ rộng trong giới.

[Đúng vậy, một ngày vợ chồng cũng là tình nghĩa, anh không thể bỏ mặc tôi lúc này, không thể thấy chết mà không cứu.]

Ngón tay Bích Liên run lập cập bấm số điện thoại gọi cho đạo diễn Hà.

Trái tim cô ta vì lo lắng bất an mà đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt gấp gáp chốc chốc lại hạ điện thoại xuống nhìn vào màn hình xem có phải cuộc gọi vẫn đang chờ kết nối hay không.

Chỉ cần người đàn ông này chịu ra tay trợ giúp, thì về cơ bản rất có thể cô ta sẽ an toàn mà vượt qua được sự cố lần này.

Nếu như cô ta biết trước bản thân mình có ngày rơi vào cái tình huống cùng cực như bây giờ thì lúc trước đã không cố kiên trì ly dị với ông ta như vậy.

Ít nhất cũng sẽ dây dưa, buộc chung một cọc.

Nhưng lúc đó tình cảnh quá nguy hiểm.

Đúng là cô ta sợ chết, sợ bị hành hạ đến chết nên mới thế.

Ai bảo ông ta là một người chồng vũ phu có tiếng là sát vợ.

Hơn nữa khi sự cố kia xảy ra ở trong đoàn phim, lão già cùng giao hoan với cô ta còn bị đánh cho thập tử nhất sinh. Cô ta cũng bị nhốt tại nhà chịu trận suốt một tuần liền, cho tới khi phải nhập viện cấp cứu… sau đó trốn về nhà họ Võ mới có thể thoát được.

Xét cho cùng, đi cũng vậy mà ở thì cũng chưa chắc đã thoát kiếp nạn này.

Chuyện cô ta và ông Võ người ngoài không thể biết. Mà người rõ và có gan đưa ra ngoài, sẽ là ai chứ?

Những tưởng bỏ được người chồng ác phu, trốn dưới cánh của Võ Khánh là cô ta đã an toàn.

Thật chẳng ngờ…

Bích Liên giờ đây có khác nào đang nhảy từ vũng bùn này sang vũng bùn khác.

Nghĩ lại cái quá khứ được hung hăng chà đạp lên người khác của cô ta đã không còn, hiện tại, ngay cả người đi đường tiện mồm nhổ một bãi nước miếng cũng đủ dìm cho cô ta chết đuối.

Sự đời đúng là xoay vòng.

Ai có thể nói trước được, hào quang cô ta từng có đã tan tành như bong bóng xà phòng. Càng chẳng thể nghĩ tới, con ma xấu xí từng bị cô ta dẫm đạp dưới chân lúc này đang phong quang vô hạn gấp tỷ lần.

Xưa kia Bích Liên kiêu ngạo càn quấy là vậy, giờ phút này nhơ nháp chui rúc trốn chui trốn lủi y hệt như một con chuột chù hôi hám.

Điện thoại đổ hết một hồi vẫn không kết nối được.

Cũng đã muộn lắm rồi, nhưng cô ta gấp không chờ được, vẫn cố tình bấm gọi đi.

Một lần, hai lần… không nghe máy.

Tín hiệu này càng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, từ tận dưới đáy lòng cô ta tất cả đang nứt toác và sụp đổ.

Dự cảm thấy một sự bất lực, u uất, mang theo xúc động cực đoan vẫn kéo dài tới lúc Bích Liên nhận được thông báo cấm diễn cho tới khi nhận được mail có văn bản rõ ràng của bộ văn hóa.

Đến giờ cô ta chẳng biết phải bấu víu vào ai nữa rồi. Trong đầu chỉ còn sót lại những tiếng đổ vỡ nối tiếp nhau, ầm ầm vang lên.

Trong nháy mắt, giấc mơ được làm một người bình thường thôi mà Bích Liên cũng cảm thấy vạn phần khó khăn.

Cô ta cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào văn bản cấm diễn kia, cả người cứng ngắc y như pho tượng.

Vừa khóc, lại vừa cười…

Chỉ cần là người ở bên trong cái vòng luẩn quẩn này thì đều hiểu được thông báo này đối với một người nghệ sĩ thực sự tàn nhẫn đến mức nào.

Cô ta chẳng còn được phép đứng trước máy quay, không thể tham dự một hoạt động nào, không thể đóng phim hay chụp ảnh, không thể phát triển sự nghiệp, cũng hoàn toàn biến mất khỏi sự chú ý của mọi người.

Chưa đầy vài tháng nữa thôi, khi mà các nghệ sĩ trẻ xinh đẹp tài năng mỗi ngày đều được tìm thâyd và bồi dưỡng, nhiều như nấm mọc sau mưa, thì tên tuổi của cô ta sẽ bị xóa đi một cách sạch sẽ.

Đến lúc đó, làm gì có ai còn nhớ đến cô ta nữa?

Cô ta sẽ bị thời gian làm hao mòn giống như những người phụ nữ đứng tuổi đã có chồng! Teo tóp rồi thấp thỏm chờ chết?

Như vậy, dù đạo điễn Hà có ra tay đi chăng nữa thì cũng có thể giúp được gì nhỉ?

Chẳng lẽ lại là đi đóng phim con heo như lần trước trong lúc tức giận ông ta đã nói?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đấy, ngay cả ý nghĩ muốn chết Bích Liên cũng có.

Dù vậy, cô ta vẫn muốn gọi điện hỏi một chút xem ông ta có cách nào để giúp hay không.

Sau khi bấm gọi lại thêm lần nữa, rốt cuộc cũng đã được kết nối.

Phía đầu dây bên kia đang vọng vào tiếng rên rỉ ái muội của một ả đàn bà, có nhắm mắt Bích Liên cũng có thể đoán được bọn họ đang làm chuyện tốt đẹp gì.

Cô ta nắm chặt tay, cắn răng giả ngu hỏi: “A lô, anh Hà, anh đang làm gì vậy?”

Người bên kia thở dốc đáp lại: “Chờ một chút.”

Sau đó ông ta bật loa thẻ điện thoại xuống bên cạnh. Tiếp đó là một loạt tiếng la hét vụn vặt, tiếng hai bộ phận nào đó va chạm vào nhau vang lên kêu “bép bép…”, tiếng thở gấp của người đàn ông và tiếng mắng chửi…

Mọi âm thanh đều rất rõ nét, Bích Liên đang gián tiếp nghe một trận hoan ái vô cùng sống động. Cô ta khép mắt lại, đặt điện thoại sát cạnh tai, chăm chú lắng nghe.

Cả người vô thức ngồi xuống dựa vào chân giường, bàn tay còn lại tốc làn váy lên, vội vàng kéo quần nhỏ xuống ném ra sàn nhà.

Ngón tay nhỏ lạnh ngắt hơi run run đưa vào nơi tư mật của mình khều khều lên hạt thịt mềm.

Mới chạm nhẹ một cái mà mật dịch của cô ta đã từ cửa hang đang không ngừng mấp máy chảy ra ngoài, giữa hai cánh hoa lập tức là một mảng lầy lội.