Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 127: Tình huống này có chút không bình thường



Hoàng Vũ vẫn còn đang cảm thấy choáng váng, phần bụng của anh ta bị cú đá làm cho đau đớn kịch liệt, đầu cũng đang xoay vòng, tai thì kêu ong ong, cả người nhũn như con chi chi, mắt trợn ngược sợ hãi.

Anh ta không sao có thể tin được Tuấn Kiệt lại dám ra tay đánh mình nặng như vậy. Đây là địa bàn của anh ta, chỉ cần anh ta hạ lệnh, tất cả sẽ không thể thoát.

Hoàng Vũ bắt lấy bàn tay Tuấn Kiệt đang xách áo mình, cào cấu muốn gỡ ra, sức nặng cả cơ thể anh ta bị treo lên vị trí ấy vừa đau vừa khó thở.

Rõ ràng Nhật Ly cũng rất kinh ngạc, cô vội vã đứng dậy đi tới gần đó. Dù sao thì cô cũng chưa từng thấy Tuấn Kiệt nổi nóng như thế này bao giờ.

Tính cách anh trước nay luôn rất hòa nhã.

Trước kia còn nhẫn nhịn thành bao cát để cho cha mẹ xả giận.

Còn giờ, khí thế này… vẫn là lần đầu tiên Nhật Ly chứng kiến.

Anh híp mắt nhìn thẳng vào gương mặt đang bị nghẹn tới đỏ bừng lên của Hoàng Vũ, lại cất tiếng hỏi: “Không nói được à? Mày muốn làm gì Nhật Ly?”

Nhưng mà Tuấn Kiệt hỏi xong, căn bản cũng không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để trả lời. Bàn tay to lớn rắn chắc của anh mang theo sự cuồng nộ đã đáp tới “ba, ba, ba…” liên tiếp vỗ lên một bên mặt của Hoàng Vũ.

Hoàng Vũ bị đánh cho hóa thành si ngốc, mắt mũi tối sầm không thể làm ra bất cứ phản ứng nào.

“Trả lời tao, mau!” Sắc mặt Tuấn Kiệt mỗi lúc một âm trầm, kiểu như nếu mà Hoàng Vũ dám nói một lời không hợp ý anh, anh sẽ lập tức bóp chết anh ta ngay tại đây.

Bàn tay của Tuấn Kiệt túm lấy cổ áo của Hoàng Vũ cũng không hề nới lỏng, anh ta bị siết cổ, gương mặt vì thế đỏ bừng lên như người say men, dù có muốn trả lời cũng chẳng nói nổi.

“Nếu mày không trả lời được! Vậy thì chỉ có thể chịu bị phạt!” Bàn tay Tuấn Kiệt vẫn đều đều vỗ lên má của anh ta khiến một bên mặt bị sưng vù lên, lệch hẳn so với bên còn lại; nhìn tức cười vô cùng, chẳng khác gì một bên là người bên kia là heo.

Nhật Ly cắn môi cố nén lại xúc động muốn cười to, đành quay mặt đi chỗ khác.

Đánh người thôi mà cũng có cách sỉ nhục thâm sâu nhường này.

Cơn đau trên mặt làm Hoàng Vũ điên cuồng vùng vẫy, thế nhưng Tuấn Kiệt đã túm áo anh ta, nhấc lên cao dọc theo bức tường cách mặt đất một khoảng. Nhìn tình cảnh như vậy, anh ta có giẫy cũng không ăn thua gì.

“Tuấn… Kiệt… mày… tao… sẽ… không… tha… cho… mày.” Hoàng Vũ nói xen vào giữa những cái tát của Tuấn Kiệt.

Anh ta nỗ lực đưa tay đạp chân, cào cấu, đấm đá… tới tấp ra đòn đánh về phía anh nhưng đều không ăn thua. Cả người chỉ còn lại ánh mắt và cái miệng là tạm dùng được.

“Muốn làm gì tao? Giết sao? Không phục à? Cái lúc dám nghĩ tới động vào người phụ nữ của tao, sao mày không nghĩ tới sẽ có hậu quả này?”

“Nghĩ cùng đừng nghĩ, mày dám động tới cô ấy, tao sẽ lấy mạng mày.” Giọng anh hơi khàn khàn, ánh mắt lạnh lùng như một cỗ máy giết người không có chút tình cảm nào. Bàn tay cầm cổ áo Hoàng Vũ thêm siết chặt.

Hoàng Vũ bị cạn dưỡng khí hai mắt lồi ra nhìn vô cùng đáng sợ, tay chân cũng không còn kịch liệt giẫy giụa nữa. Tiếng hô ấp yếu dần, thở ra thì nhiều mà hít vào lại ít.

Thấy Tuấn Kiệt có vẻ mất khống chế thực sự muốn bóp chết Hoàng Vũ, Nhật Ly liền bước tới khẽ nói một câu: “Tuấn Kiệt, anh buông anh ta ra trước đã!”

“Buông ra?” Tuấn Kiệt gằn giọng hỏi, tay hơi dùng sức, lập tức Hoàng Vũ liền bắt đầu co giật.

“Tao hoàn toàn dám giết mày đấy. Mày có muốn thử không?”

“Anh!” Nhật Ly từ phía sau vòng tay ôm lấy anh, “Chúng ta về thôi.”

Như là chợt nhớ ra điều gì, Tuấn Kiệt vô thức nới lỏng tay.

“Lần sau, nếu dám xuất hiện trước mặt tao hãy chuẩn bị tư tưởng có thể bị đánh bất cứ lúc nào.” Anh bá đạo buông ra lời đe dọa rồi thả Hoàng Vũ ra.

Mất đi lực hãm, cơ thể rách nát của anh ta liền trượt xuống như một đống rẻ rách run rẩy thoi thóp dưới sàn nhà.

Nhật Ly vội vã lôi kéo Tuấn Kiệt ra phía cửa, muốn rời khỏi đây.

Cô nhìn bàn tay của anh bị Hoàng Vũ cào be bét máu mà hoảng. “Anh cũng bị thương rồi.”

“Không sao!” Tuấn Kiệt nhìn cô áy náy nói: “Anh xin lỗi, vừa rồi đã dọa tới em…”

Nhật Ly cau mày, cô chỉ sợ nếu như hai nguời còn ở đây, Tuấn Kiệt sẽ lại nổi giận mà giết người thật. Sắp giao thừa rồi, cô thực sự không muốn chuyện xúi quẩy đó xảy ra.

“Chúng ta về nhà trước nhé!” Nhật Ly nói xong liền dứt khoát kéo anh ra ngoài bỏ mặc Hoàng Vũ nằm đó căm hận nhìn.

Cả người anh ta đầy đau đớn, khóe miệng mấp máy nói không ra lời, vừa cố gắng hít thở vừa lẩm bẩm mắng chửi.

Cố gắng lắm anh ta mới lấy lại được nhịp hô hấp, cả người vẫn còn chưa hết run rẩy và ánh mắt vẫn ẩn chứa tia kinh hoảng, khiếp đảm.

Hôm nay anh ta mới được trải nghiệm cái cảm giác chạm trán với tử thẩn, thật đáng sợ. Cả đối diện với Tuấn Kiệt nữa, vô cùng hung bạo!

Vừa rồi nếu không phải Nhật Ly can ngăn, không chừng anh ta thật sự đã bị bóp chết.

Nghĩ đến đây, khuôn miệng Hoàng Vũ lại mấp máy nhưng cứng ngắc đến nỗi một câu cũng bất lực, không dám chửi thành tiếng!

Nỗi sỉ nhục cứ thế lớn dần khiến Hoàng Vũ òa khóc, anh ta khóc mếu như một đứa trẻ bị bắt nạt muốn lấy tiếng khóc làm vũ khí để kêu gọi sự trợ giúp.

Ngày hôm nay, anh ta đã bị dọa sợ, ngày mai nhất định sẽ khiến hai người kia phải trả giá. Tới lúc đó đừng trách anh ta lòng dạ độc ác!

Mà lúc này sau khi rời khỏi căn phòng kia, Tuấn Kiệt và Nhật Ly liền ra gặp bà Hồng Lam và Lam Linh, bốn người nhìn nhau khẽ gật đầu chờ đợi ông Lê Tuấn trở lại rồi cùng về.

Thời gian từng chút trôi qua, sắp tới giao thừa.

Rốt cuộc cũng thấy ông Lê Tuấn mệt mỏi bước tới, cả nhà liền đứng dậy ra về, không nói thêm câu gì.

Nhật Ly ngồi bên ghế lái, nhìn sang Tuấn Kiệt, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Tuấn kiệt bây giờ, là người đàn ông tự chủ, quyết đoán. Cả người anh toát lên một loại khí chất sắc bén như một chiến binh, lại cao quý giống một vị vương giả thống lĩnh đại quân chuẩn bị ra trận.

Không còn là một đứa trẻ tội nghiệp phải chịu sự ngược đãi từ cha mẹ nữa.

Ánh mắt cô vừa hiện lên sự đau lòng lại có chút gì đó tự hào.

Chính ra sự thay đổi của Tuấn Kiệt chẳng hề khiến cô sợ hãi, ngược lại thêm phấn khích và yên lòng. Có như thế, trong trận chiến sắp tới, anh mới có thể an toàn.

Những người khác ở trong xe thì mỗi người một tâm trạng, im lặng chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình.

Trên đường xe cộ vẫn tấp nập ngược xuôi, đèn đuốc sáng chưng như ban ngày. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Đâu đó còn có tiếng nhạc hỗn loạn, tiếng cụng ly, tiếng hò reo của đám thanh niên tụ tập ở những quán bia vỉa hè. Không bao lâu nữa, khung cảnh này sẽ hoàn toàn biến mất.

Đột nhiên Nhật Ly thấy sửng sốt.

Chả nhẽ các lực lượng an ninh lại không làm gì?

Hay bọn họ đang vào vai ngư ông đắc lợi ngồi chờ để bắt gọn cả một mẻ lớn.

Làm gì có chuyện một nguy cơ lớn như thế này lại bị chính phủ làm ngơ đi.

Nếu như vậy, đoàn người của Tuấn Kiệt sẽ ra sao?

Cô nhìn anh thật lâu, cuối cùng lên tiếng nói ra thắc mắc của mình: “Anh, chuyện đêm nay có phải là một cái bẫy, muốn giăng ra để bắt người của anh không?”

Tuấn Kiệt thở dài, qua kính chiếu hậu hỏi ông Lê: “Cha, đám mấy lão già đó quyết định ra sao?”

Ông Lê Tuấn cau mày đáp: “Bắt tay với Lê Minh đẩy đám quái vật đó ra ngoài, sau đó ngồi im chờ đợi, bỏ mặc chính phủ và người dân.”

“Hay là trước mắt anh cứ chờ xem kết quả ra sao đã, em không tin lực lượng vũ trang của nhà nước lại vô dụng như thế.” Nhật Ly vẫn không yên tâm liền can ngăn.

“Cha cũng thấy… trước mắt, chúng ta cứ chờ đã. Tình huống này, có chút không bình thường.” Ông Lê cũng đồng tình.

Đương nhiên là ông ấy không biết tới kế hoạch muốn thôn tính của Tuấn Kiệt mà chỉ nghĩ rằng anh muốn thay mặt những dân thường kia chống lại ác quỷ.

Vậy nên, như bây giờ, thật ra cũng chưa cần thiết.

“Vâng!” Tuấn Kiệt cũng không nói thêm gì lập tức đáp ứng. Dù sao, trong chuyện này, kẻ có tội đâu phải là anh.

Thứ anh quan tâm chỉ có bảo vệ những con người đang ngồi trên chiếc xe này an toàn, thế thôi.

“Đoàng!” Tiếng nổ lớn nối nhau vang lên, ánh sáng trên bầu trời lấp lánh đủ màu.

Giao thừa đã tới! Đúng lúc xe về tới biệt thự nhà họ Lê, mọi người nhanh chóng đi vào sau đó bật đóng kín tất cả cửa lại.

Toàn bộ khoảnh khắc chuyển giao năm cũ qua năm mới đều dừng lại bên ngoài.

***

Tại biệt thự trên núi.

Lâm ngồi cùng đội quân của mình cũng đang nhìn về phương hướng có những đóa hoa lấp lánh nối tiếp nhau phát sáng. Tròng mắt của ai nấy đều trầm ngâm đầy suy tư.

Từ khi bọn họ đi theo chủ nhân, tình nguyện bị biến đổi và rèn luyện để có được những năng lực như bây giờ, chưa một lần nào lại cảm thấy thời gian của một đêm lại kéo dài tới vậy.

Chỉ ngày mai thôi, sự hỗn loạn sẽ bắt đầu thay thế tất cả khung cảnh này. Mà bọn họ lại chính là đại diện cho tầng lớp cao hơn của những giống loài kia. Có sức mạnh mà khiến cho nhiều kẻ ghen tị.

“Anh Lâm, chúng ta thực sự không ra ngoài đó hay sao?” Đội trưởng lên tiếng hỏi.

“Chủ nhân truyền lệnh rồi, cứ chờ ở đây. Có lẽ bọn chúng cũng sẽ tìm tới!” Lâm đứng dậy đi tới mép sân thượng nhìn xuống cánh rừng trước mắt: “Nếu chúng dám tới, lúc đó cho các chú tha hồ mà rèn luyện.”

“Chuyện đó, như thế có bị lộ nơi này ra không?”

Lâm hơi do dự, nói một câu mơ hồ: “Khi mà đâu đâu cũng có quái vật, chỗ của chúng ta hẳn là sẽ không gây chú ý.”

Tất nhiên là anh chàng đội trưởng nghe hiểu được ý tứ của Lâm, anh ta cũng không hỏi nữa chỉ nhẹ gật đầu đứng đó cùng quan sát động tĩnh xung quanh.

Bất chợt mây đen ùn ùn kéo tới, giông gió nổi nên sấm chớp đì đùng. Cơn mưa nặng hạt cứ thế đổ xuống, tạo ra âm thanh lấn áp đi mọi thứ.

Mưa lốc sấm sét vào đầu năm mới?

Là thiên đạo giáng xuống xua đuổi tà vật?

Là lời cảnh báo của đất trời?

Mưa tới nhanh và đi cũng nhanh.

Đã gần sáng, toàn bộ khung cảnh đột nhiên yên lặng, bốn phía tĩnh mịch giống như không khí đều bị đông cứng lại.

Nhật Ly im lặng nằm trên giường, mở to hai mắt tai, cô vẫn luôn cố lắng nghe mọi động tĩnh.

Rốt cuộc thì đám quái vật kia có được thả ra hay không?

Giờ chúng đang đi săn?

Mà nếu như không bị thả ra, vậy là coi như việc tung tin đó ra để dụ đội quân của Tuấn Kiệt xuất hiện đã thất bại.

Toàn bộ đã giải tán?

Nhật Ly không rõ, nên cứ mãi trằn trọc ngủ không yên.

Chuyện này còn liên quan tới rất nhiều người, có cả những người mà Nhật Ly quen biết từng hỗ trợ cô. Không biết bọn họ có thực sự an toàn, có chịu tin vào những cảnh báo của cô?

Nhật Ly cứ vậy thức trắng cả một đêm, cũng chưa tìm ra được lý do thuyết phục nào để cô đi cảnh báo mọi người không nên ra ngoài đường.

Thế mà trời cũng đã sáng.

Cô vội vàng cầm điện thoại lên xem tin tức thời sự ở bản tin buổi sáng phát hàng ngày vào năm giờ sáng.