Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 142: Chó cắn chó



“Mẹ… Con không muốn giống như mẹ, biến thành cái máy nhân giống…” Bích Liên thấy mình nói lỡ lời liền giơ tay bịt chặt miệng, đỏ mắt lắc đầu nguây nguẩy.

Ái Lan ngước mắt nhìn về phía Lê Minh và Võ Khánh, vỗ nhẹ bàn tay vào tay Bích Liên đang túm lấy cánh tay mình rồi ra vẻ an ủi cô ta: “Con gái, con đừng khóc, thực xin lỗi, đều tại mẹ không tốt, giá như mẹ đủ mạnh đã không bắt con phải chịu đựng những điều này. Con đừng oán trách mẹ, có trách hãy trách bọn họ, chính bọn họ đã dồn mẹ tới bước đường cùng phải làm như thế, cũng chính bọn họ muốn nhắm vào con, mẹ cũng không biết phải làm sao.”

Bà ta vừa nói xong, ánh mắt hận thù của Bích Liên lập tức chiếu tới Võ Khánh, cô ta lớn giọng chất vấn: “Cha, cha nói xem, tại sao cha lại làm thế, cha hết thương còn rồi hay sao?”

Nhìn cảnh chó cắn chó của nhà họ Võ, Nhật Ly nhếch môi cười châm chọc. Chuyện đã đến mức này mà ngay cả ai hại mình cô ta cũng không phân biệt nổi, đúng là ngu si dốt nát hết thuốc chữa. Cho dù có bị như vậy cũng là xứng đáng!

[Cái loại danh phận ăn cắp thì cũng mãi chỉ là hàng thải không xứng có được tôn nghiêm. Cho dù hào quang mang lại nhất thời khiến mày cảm thấy xung sướng, nhưng hiện tại thì sao? Khác gì phường khóc thuê, thê thảm cỡ nào chứ! Rõ là nghiệp quật!] Nhật Ly thẩm rủa trong lòng: [Mẹ con nhà mày chẳng khác éo gì đứa ăn cắp truyện của tao cả.]

Cô cảm thấy nhàm chán liếc nhìn ra xung quanh, tặc lưỡi. Nguyên một đám vệ sĩ cải trang thành phục vụ vẫn luôn hướng mắt canh chừng về phía này, thấy vậy Nhật Ly liền biết bản thân cô đã bị bao vây. Đáy lòng liền có chút lo lắng. Cô lén bấm thiết bị liên lạc đặc thù báo cho Lâm. Trong nháy mắt nóc biệt thự nhà họ Võ đã có tia đèn led đáp lại. Nhật Ly liền yên lòng đứng xem màn kịch tiếp diễn ra sao.

Cô rất tò mò Võ Khánh sẽ nói gì, mà cái tên đạo diễn Hà kia cũng không biết núp xó xỉnh nào rồi. Chả nhẽ lại đang léng phéng ăn vụng?

Võ Khánh từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì. Thực tâm ông ta rất thích tiểu tình nhân bé nhỏ này, nhưng ngặt nỗi vẫn còn phải tuân thủ hiệp ước với Lê Minh nên mới đành nhịn xuống nhìn Bích Liên khóc lóc đến đau lòng. Nghe cô ta chất vấn, chân mày ông ta cũng nhíu chặt lại.

Dưới ánh mắt ngóng trông của Bích Liên cùng tò mò của đám đông. Võ Khánh do dự chốc lát, sau đó ghé vào tai Lê Minh nói gì đấy rồi hắng giọng. Rốt cuộc cũng ông ta chẳng dám để cho sự việc này nháo to đến mức khó coi, sẽ làm trò cười cho mọi người, còn gây ra chú ý cho thế lực khác. Mặc dù những người có mặt ở đây ngày hôm nay, ngoại trừ Nhật Ly ra thì đều là người cùng hội cùng thuyền đã ký hiệp ước với bên phòng thí nghiệm, nhưng cũng không thể quá mất mặt được, ông ta dù gì cũng là người đứng đầu một gia tộc. Dòng họ Võ cũng là thế lực lớn có vị thế kinh tế ổn định trong số tám gia tộc còn lại, vậy nên càng không thể im lặng.

“Tất cả những điều này hoàn toàn là bịa đặt, con thấy chưa, cả cha và mẹ con đều yêu thương con, chúng ta đã có lời nào nói rằng sẽ bán con cho phòng thí nghiệm đâu. Mẹ con… mẹ con cũng không phải là một vật thể thí nghiệm. Nếu bà ta là vật thể thí nghiệm, sao bác Minh con lại có thể để bà ta tự tung tự tác ở ngoài lâu như vậy được. Đừng tin vào lời khích bác của nó.” Nói rồi ông ta chỉ tay vào kẻ đầu sỏ, nhưng tiếc là giờ này chỗ đấy chẳng còn thấy bóng dáng của Nhật Ly đâu nữa.

“Cô ta đâu?” Võ Khánh gầm lên quay sang hỏi đám vệ sĩ.

“Ông chủ…” Rõ ràng vừa rồi người còn ở đó.

Cả đám vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau. Toàn bộ người có mặt cũng ngây ngô chả hiểu chuyện gì.

“Mau chia ra đi tìm, chắc chắn nó chưa ra khỏi chỗ này đâu.”

“Mọi người vào hết phòng khách, không ai đi lại lung tung.”

Võ Khánh tức giận ra một loạt mệnh lệnh.

Tất cả mọi người đều bị dồn vào phòng khách trong biệt thự.

Đến bước này, trong lòng bọn họ đều hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vì thế cũng không nói thêm gì nữa, tình nguyện đi vào. Ai ngu mà chống đối lại Lê Minh và Võ Khánh, nếu muốn ngày mai tỉnh dậy sẽ biến thành sinh vật xấu xí kia thì cứ tự nhiên… Bọn họ còn chưa có hưởng thụ đủ cuộc sống, đương nhiên không dám.

Còn Ái Lan thì đang đưa Bích Liên lên phòng nghỉ ngơi. Lúc này gã Hà mới lặng lẽ xuất hiện, bà ta thấy thế liền gật đầu rời khỏi phòng.

Sau khi chờ tất cả mọi người đi rồi, Lê Minh mới nhìn Võ Khánh hài lòng cười nhạt. “Tôi thấy đàn bà của nhà họ Võ đúng là rất thiện chiến!”

“Sự việc nháo thành như vậy, hiện tại ông cũng nên hài lòng rồi chứ!” Võ Khánh gằn giọng hỏi.

Lê Minh bật cười khanh khách, trợn mắt nhìn lại Võ Khánh bĩu môi nói: “Chẳng lẽ ông không hài lòng?”

“Một nửa đội quân biến đổi mới tôi đã giao cho ông, ông xem, so với đám lãnh đạo kia chính ông còn quan trọng hơn gấp mấy lần còn gì!” Lê Minh trào phúng. “Giờ chỉ cần bắt được con chuột đó nữa là thành công.”

Ánh mắt sắc bén của ông ta đảo quanh ngôi biệt thự. Ông ta không tin chỉ một con nhỏ yếu đuối lại có thể thoát được thiên la địa võng này.

“Mẹ kiếp, Lê Minh, cũng chỉ vì cái thú vui ngớ ngẩn của ông mà mặt mũi tôi mất sạch. Sao ông không chọn cách im lặng mà bắt người. Lại cứ nhất nhất phải diễn một màn này?” Võ Khánh vẫn rất tức giận.

“Tôi không làm thế sao cái tên kia biết là vợ nó đã bị bắt ở đây mà chạy tới chứ!” Nói rồi Lê Minh xoay người đi vào bên trong nhà.

“Vậy nếu bắt được con ranh kia, ông sẽ buông tha cho Bích Liên phải không?” Võ Khánh chạy theo hỏi.

“Ông thực sự muốn dòng giống của mình sẽ là những nhân loại biến đổi gen mới?” Lê Minh nhún vai hỏi. “Tôi có thể thử với gen ti.nh tr.ùng tươi đấy!”

Võ Khánh nhăn nhó: “Lê Minh, tôi chưa có con nối dõi…”

“Tôi không có hứng thú nghe ông kể khổ, thiếu gì đàn bà, đừng có diễn vai bi lụy si tình với tôi!” Lê Minh xua tay chán ghét, lạnh lùng đánh gãy lời ông  ta.

Cả hai một trước một sau vào căn phòng bí mật có hệ thống camera theo dõi. Qua những màn hình gắn trên tường, mọi ngóc ngách của biệt thự nhà họ Võ đều vô cùng rõ nét, còn có cả âm thanh phát ra nếu được lựa chọn.

Lúc này phòng khách đều chật cứng người. Kẻ đứng người ngồi, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi và sợ hãi nhưng lại cam chịu không dám phản kháng, chỉ có thì thầm trao đổi một chút. Bọn họ đều mong cô gái náo xược kia sớm bị tóm để bản thân có thể sớm được trở về.

Ở màn hình khác là các vệ sĩ đang lùng xục ra vào để tìm kiếm Nhật Ly. Lê Minh và Võ Khánh cũng lướt nhanh qua các màn hình cùng tìm kiếm nhưng không hề thấy cô mà lại chứng kiến một cảnh tượng đặc sắc khác.

Lê Minh thì tặc lưỡi bật cười còn Võ Khánh thì gầm gừ tức giận.

“Đấy, ông thấy chưa. Tôi để cho ông sử dụng bao nhiêu năm vậy mà chẳng biết tranh thủ. Nhìn xem, trợ lý của tôi còn có cả con gái to tướng như thế rồi.”

“Bọn chúng đưa người vào bằng cách nào?” Võ Khánh nhìn thấy Tạ cùng Ái Lan đang ngầm trao đổi với một nhóm người. Lúc này bà ta đã thay ra bộ váy áo thướt tha, toàn thân mặc một bộ đồ nỉ màu xanh rêu bó sát toàn thân, để lộ ra dáng hình tiêu chuẩn hấp dẫn.

“Nhà của ông, ông lại hỏi tôi?” Lê Minh cười trừ.

“Rõ ràng ông đã biết trước phải không? Ông biết con đàn bà đó sẽ phản bội. Biết nó muốn trừ khử hai ta?” Võ Khánh tức giận, không biết ông ta lấy con dao găm ở đâu đang lăm lăm cầm chắc trên tay, ánh mắt hằn học.

“Tôi chỉ đoán thôi, tiếc là đoán trúng.” Lê Minh liếc nhìn căn phòng kia cũng chẳng hề tỏ ra sợ hãi mà nhìn sang chỗ khác, với tay bật phóng to màn hình lên.

Ngay lập tức một cảnh tượng đặc sắc gấp bội đập vào mắt Võ Khánh. Ông ta liền nghiến răng kèn kẹt như cóc đòi mưa.