Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 51: Bị bỏ thuốc



Tâm trạng Nhật Ly lúc này rõ ràng là cảm thấy rất hả hê, âm mưu ban đầu của mấy người nhà này chính là muốn dùng cô để làm vật hiến tế cho gã ta, nhưng chẳng biết vị thần tiên nào đã nhảy ra giúp cô, vừa khéo lại thúc đẩy mối hôn sự sóng gió này sang cho Bích Liên.

Đây chính là một sự sắp đặt quá hoàn mỹ, suy cho cùng, chung quy cũng chỉ là tham ăn gắp bỏ cho người…

Nghe câu trả lời của Nhật Ly, hốc mắt Bích Liên vì tức giận mà trở nên ửng đỏ, cô ta chỉ tay vào mặt cô, miệng mấp máy muốn nói nhưng rồi lại thôi. Sau cùng quay người hậm hực bỏ đi.

Dù sao thì mục đích cũng đã đạt được rồi, bây giờ cô ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi để xem kịch vui mà thôi. Nghĩ vậy, gương mặt vốn đang méo mó của Bích Liên lập tức trở nên tươi tỉnh.

Cô ta đưa mắt đi tìm đám người vẫn luôn mong muốn đặt ra quy tắc ngầm với mình, khi mời tới dự lễ đính hôn còn bóng gió trách mắng. Nếu bây giờ cô ta đổi sang một món quà khác, hẳn là bọn người đó sẽ cảm thấy vô cùng hài lòng.

Nhật Ly nhìn bóng lưng vội vã của Bích Liên nhếch mép cười. Có mấy lời tuy rằng trong lòng cô có nghi ngờ, nhưng cũng không tiện mở miệng nói ra, chỉ có thể gần xa đá đểu một câu như vậy.

Tiệc tối cô cũng đã ở lại dự, tuân thủ thực hiện đúng theo thỏa thuận ban đầu, Nhật Ly đặt chai nước trở lại bàn chuẩn bị ra về.

Một cơn choáng váng bỗng nhiên ập tới.

Rõ ràng hôm nay cô không hề uống một chút men nào nhưng trên gương mặt lại đang bừng bừng nóng, gò má ửng hồng, đầu hơi nâng nâng chuếnh choáng, có chút khó chịu.

Nhật Ly cau mày, dùng hai ngón tay day day huyệt thái dương, ngước mắt nhìn ra phía trước để xác định phương hướng, cặp mắt to tròn thanh lãnh mang theo vài phần ướt át.

“Mẹ kiếp!” Nhật Ly buột miệng chửi thề một tiếng.

Chẳng lẽ đang tự nhiên lại bị trúng gió.

Đúng lúc bà cụ Võ đi ngang qua nghe thấy liền nhíu mày: “Nhật ly! Chỗ này còn đang có nhiều người đi lại, mày vừa mới chửi ai đấy hả?”

Nhật Ly hơi lảo đảo, cố nhịn xuống cảm giác nôn nao trong cơ thể, khóe môi cong lên nhìn người đàn bà trước mắt.

“Không chửi ai cả! Chỉ là cảm thấy người có chút khó chịu. Cháu đi về trước đây.”

“Công việc đã xong đâu mà về?” Bà ta thấy ngữ điệu mềm mỏng của Nhật Ly lập tức nhảy tới gắt lên.

“Thỏa thuận của chúng ta không bao hàm thời gian.” Nói xong, Nhật Ly vội vàng rời đi không thèm để ý tới sự phẫn nộ của bà ta.

Ái Lan và Bích Liên ở gần đó thấy thế, cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo, gọi lại: “Nhật Ly, cô đứng lại đã.”

Nhật Ly càng tăng tốc độ của chân, không thể dừng lại.

Dáng vẻ của cô lúc này đã không còn được tỉnh táo nữa rồi. Vành mắt cũng cảm thấy có chút cay nóng, con ngươi dại ra để lộ ra một sự khao khát ẩn nhẫn mờ nhạt.

Tốc độ của Nhật Ly hiển nhiên là không nhanh bằng đám người kia, rất nhanh bọn họ đã đuổi tới chặn lại đường đi của cô.

Nhìn mấy người đang ác ý vây mình lại, đáy lòng cô càng cảm thấy bất an.

Nhật Ly đột nhiên bật cười thành tiếng. “Sao nào? Các người muốn gì?”

Cô đang cố gắng tỏ ra trấn tĩnh nhất có thể, nhưng ngữ điệu lại có vài phần thiếu kiên nhẫn.

Ái Lan nhìn Nhật Ly như vậy chỉ mỉm cười, bà ta còn cố ý nói thật lớn tiếng để cho tất cả mọi người ở xung quanh đều nghe thấy: “Nhật Ly à, mẹ đã bảo là con đừng buồn rồi, còn cố ý uống nhiều thế kia. Con xem con say sưa đến mức nào rồi. Giờ con muốn đi tìm ai, giải thích chuyện gì? Mọi việc đã kết thúc. Để mai kia em gái con sẽ giới thiệu cho con một người đàn ông khác được không? Đừng buồn nữa.”

Mọi người gật gù như hiểu ra điều gì, bắt đầu chỉ chỏ bàn tán sôi nổi.

[Cái mẹ gì thế này?] Nhật Ly lắc mạnh đầu để lấy lại chút tỉnh táo, cô vừa muốn mở mồm mắng người thì mụ đàn bà kia đã vội vàng lên tiếng.

“Đấy, con nhìn con kìa, đi đứng cũng không vững, hai đứa kia mau giúp bác đỡ con bé lên trên lầu nghỉ ngơi một chút.”

Hai cô gái hồi chiều đi cùng Bích Liên miễn cưỡng đáp ứng tiến lên, mỗi đứa túm chặt lấy một bên cánh tay của Nhật Ly thô bạo kéo đi.

Nhật Ly trong thoáng chốc mới hiểu được mình đang bị đám người này giở trò. Nhưng sức kẹp hai bên quá lớn cô không sao thoát ra được.

Cái đầu choáng váng trì trệ của Nhật Ly đang cố gắng suy nghĩ để tìm cách thoát thân. Nhưng càng nghĩ, lại càng cảm thấy đầu đau dữ dội.

Vì thế mà Nhật Ly bị hai cô gái và mẹ con Bích Liên hộ tống lên thẳng tầng hai. Đây là căn phòng bỏ trống đã lâu nằm ở tận cùng trong góc của hành lang biệt thự. Bọn họ mở cửa ra, ném thẳng cô gái trong tay xuống chiếc giường rồi vội vã bỏ đi.

“Cạch!” Cửa đã bị khóa lại.

Nhật Ly vịn thành giường ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhanh ra bốn xung quanh rồi lao người về phía cửa.

Tiếng nói chuyện rất khẽ bên ngoài cửa vọng vào.

“Mau gọi điện cho đám người kia lại đây.” Ái Lan thúc giục.

“Vâng.” Bích Liên đáp lại.

“Đi lấy thêm máy quay nữa, mẹ ở đây canh cửa.”

Sau đó là tiếng giầy nện xuống hành lang xa dần. Nỗi hoảng sợ lớn nhanh lấp kín đáy lòng Nhật Ly, mạch đập mỗi lúc một nhanh khiến hô hấp trở nên dồn dập, càng khiến hành vi trở nên khó kiểm soát. Nhất là phần dưới cơ thể đang bắt đầu ngứa ngáy và ướt át.

Nhật Ly đưa tay véo mạnh vào đùi của mình. Bàn tay khác cũng bấm chặt tay vào lòng bàn tay như sắp bật máu.

Cái đầu đau đớn nhờ vậy, bỗng nhiên có được chút tỉnh táo lại.

Cái loại cảm giác này, làm sao mà cô không biết là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Mẹ nó, dám bỏ thuốc bà.

Nhưng mà bằng cách nào?

Cô nhớ rõ hôm nay những thứ mà cô ăn đều là chính mắt nhìn thấy người khác từng chạm qua cô mới ăn, tính ra chỉ có mấy viên kẹo ngọt cao năng lượng. Đấy là cô còn chẳng uống lấy một giọt rượu nào.

Chẳng lẽ là...

Đồng tử trong mắt Nhật Ly giãn ra hết cỡ, đột nhiên cô nhớ tới chai nước mà Bích Liên đã đưa lúc đó.

Nhưng nó là chai mới.

Mẹ kiếp, chết tiệt thật, con ranh đấy đã làm bằng cách nào?

Con ngươi Nhật Ly phát ra tia sáng lạnh thấu xương, cơn tức giận mãnh liệt lớn lên khiến ngực cô phập phồng lên xuống. Hai tay nắm chặt lại thành quyền, mọi thớ cơ bắp trên thân thể đều gồng lên ẩn chứa bão táp.

Đám người này... Hổ không gầm lại tưởng là mèo hello kitty à? Thực sự coi cô chỉ là một con rối để cả gan chơi đùa hay sao?

Ai cho các người cái lá gan này?

Hết lần này tới lần khác dùng đủ loại mưu hèn kế bẩn để hãm hại cô. Chẳng nhẽ bọn chúng nghĩ rằng bây giờ cô vẫn còn là con bé dễ dàng để cho người khác ăn hiếp mình lắm hay sao?

Món nợ cũ tính xong lại cộng thêm chuyện lần này, để xem tôi có dìm chết mấy người hay không.

Nhưng trước tiên cần phải thoát khỏi chỗ này đã.1

Nhật Ly lập tức dùng sức cắn đầu lưỡi, vị tanh mặn nhanh chóng lan tỏa ra trong miệng, nỗi đau buốt nhất thời khiến cho đầu óc cô thanh tỉnh vài phần, con ngươi trong mắt cũng trở lại trạng thái linh hoạt.