Hãy Làm Người Hầu Của Cô Ấy

Chương 1



1

Ngày đầu tiên đến trường, vừa bước vào lớp, tôi đã nghe những tiếng chế nhạo, mỉa mai gay gắt:

"Không phải là Đường Niên sao, cô ta lại trông như chó ngâm nước vậy!"

"Ồ! Quần áo của cô ta bị sao vậy, ghê quá!"

"Bẩn thế, ở nhà không có máy giặt à?"

Tôi quay đầu lại và thấy Hứa Nguyên cùng đám bạn của cô ta đang chỉ trỏ tôi.

Sáng nay trên đường đến trường, tôi bị một chiếc xe tạt nước bẩn làm đồng phục lấm lem bùn đất. Bọn họ lấy cớ đó để chế nhạo tôi.

Thật xui xẻo, sao tôi lại học cùng lớp với cô ta?!

Trước đây, tôi từng báo với giáo viên việc cô ta bắt nạt các bạn cùng lớp cho nên Hứa Nguyên cùng đám bạn của mình đã gây hấn tôi ở khắp mọi nơi.

Không để bị ức hiếp, tôi nói: "Không phải việc của các cậu!" rồi lướt qua bọn họ.

Hứa Nguyên liền sải bước tới và túm tóc tôi, giật ngược tôi ra sau: "Cả kỳ nghỉ hè khó gặp mày ghê".

Ui da, máu nóng tôi nổi lên: "Bịnh hả…"

Tôi định quay lại ăn miếng trả miếng thì Hứa Nguyên đột nhiên ngừng lại, xung quanh cũng im bặt, tay cô ta vẫn đang nắm tóc tôi còn tôi đang thắc mắc không biết chuyện gì xảy thì nghe thấy một giọng nói trầm trầm phía trên đầu: "Buông ra!"

- ----------------

2

Tôi mơ hồ nghe tiếng xầm xì của mọi người: "đẹp trai quá", "cậu ấy cũng học lớp chúng ta".

Hứa Nguyên buông bàn tay đang giật tóc tôi. Tôi đứng thẳng dậy và nhìn chàng trai phía sau mình. Vầng hào quang đang tỏa lấp lánh trước mắt tôi

Triệu Tinh Hà - Nam thần trường tôi, cậu ấy thực sự rất đẹp trai. Cậu ấy có có học lớp chúng tôi không? Trùng hợp như vậy sao?

Tôi còn đang nghĩ ngợi, thì nghe Hứa Nguyên có chút ngượng ngùng hỏi: “Bạn học Triệu, học kỳ này cậu cũng được phân đến lớp này à?”

Tôi nhìn ánh mắt phấn khích và mong đợi của mọi người. Đúng vậy, dù sao cậu ấy là nam thần của trường chúng tôi mà. Trông cậu ấy đẹp trai như vậy, ai cũng ngơ ngẩn.

Triệu Tinh Hà không để ý đến Hứa Nguyên, mà trực tiếp quay sang tôi: "Xin lỗi vì vừa nãy làm tạt nước vào người cậu."

Tôi chợt nhận ra, hóa ra đây là chủ nhân chiếc Cayenne bắn bùn lên người tôi đây mà.

Đêm qua trời mưa, trên đường có những vũng nước lớn nhỏ. Tôi đang đi bộ dọc theo lề đường thì một chiếc Cayenne lao vút qua. Tôi đang há miệng trầm trồ thì nước đã tạt ngay vào mặt, chưa kịp tránh thì đã ngã dập mông, thế là thảm hại như này đây.

Điều khó chịu nhất là chiếc xe đó không dừng lại, chạy một mạch! Thì ra nguyên nhân khiến tôi bị Hứa Nguyên và đám bạn cô ta chế nhạo là do tên này!

Tôi nắm chặt nắm đấm, lại nghe cậu ta nói: "Lúc đó có trên xe có người vội đi bệnh viện, tôi không kịp thời dừng lại xin lỗi, cậu thông cảm nhé".

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, ai cũng háo hức nhìn tôi và cậu ta. Cố nén nhịn và rút bàn tay đang muốn đấm cậu ta lại, tôi nở một nụ cười giả lả: "Không sao... không sao, ha ha."

Nếu cậu ta không đẹp trai, nếu ở đây không nhiều người, tôi nhất định sẽ đấm cậu ta một phát ăn tiền luôn.

Gật đầu với một nụ cười nhếch mép, phớt lờ bọn họ, cậu ta quay người và đi về phía chỗ ngồi của mình.

Tôi nghe thấy giọng nói xu nịnh của Hứa Nguyên sau lưng: "Đừng lo lắng bạn học Triệu, cô ta chỉ như này thôi..."

Tôi vờ như không nghe thấy và sắp xếp đồ đạc của mình, bống nghe tiếng kéo ghế ở bàn trước, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt tươi cười của Triệu Tinh Hà: "Thật trùng hợp, tôi ngồi bàn trước cậu."

- ------------

3

Tiếng xì xào xung quanh bỗng trở nên to hơn. Tôi liếc qua, nhìn vào ánh mắt ghen tị của Hứa Nguyên, rồi nhìn Triệu Tinh Hà, gật đầu với cậu ta với một nụ cười khô khốc, tôi thầm mong cậu ta sẽ nhanh chóng quay lên.

Nam thần học đường ở ngay trước mắt, không phải tôi không chảy nước miếng, nhưng... tôi chưa muốn trở thành kẻ thù công khai của tất cả các nữ sinh.

Đúng lúc này, âm báo tin nhắn từ điện thoại di động truyền đến, tôi vội cúi đầu tránh đi ánh mắt của Triệu Tinh Hà.

Mở nó ra, là Hứa Nguyên nhắn tôi: "Ra ngoài nói chuyện."

Ah. Cô ta nghĩ mình là ai, cô ta gọi là tôi phải đi hay gì.

Tôi định cất điện thoại đi, vờ như không thấy.

Nhưng sau đó, một bức ảnh khác xuất hiện trong hộp trò chuyện.

Tôi bất động luôn rồi.

- ------------

4

Hứa Nguyên và tôi cùng nhau ra ngoài.

Cô ta vào thẳng vấn đề: “Mày xin giáo viên đổi chỗ ngồi với tao đi, nếu không tao sẽ gửi ảnh này vào nhóm lớp”.

“Cậu lấy ảnh ở đâu vậy?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

Cô ta cười:"Tao đã bỏ nhiều thời gian trong kỳ nghỉ hè này để tìm người tra cứu thông tin tại trường cũ của mày, cuối cùng cũng lấy được. Thế nào, ngạc nhiên không?

Tôi nghiến răng, tức giận đến mức muốn túm tóc tát cho cô ta hai phát.

Thế mà bắt đầu trước lại là cô ta, những ngón tay với móng vuốt đỏ chót của của Hứa Nguyên gõ nhẹ lên mặt tôi, cô ta cười nói: "Xem mày sau này còn dám coi thường tao không?"

Cơn giận dữ tôi đang kìm nén trong lòngcó cảm giác như nó sắp nổ tung.

Bỗng nhiên có náo động ở cuối hành lang.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tống Lâm - trùm trường chúng tôi đang đi lang thang cùng đám đàn em.

Đám đông theo phản xạ nhường đường cho bọn họ. Tôi và Hứa Nguyên cũng nhanh chóng tránh sang một bên.

Mặc dù Hứa Nguyên rất kiêu ngạo nhưng cô ta không cùng đẳng cấp với một kẻ bắt nạt học đường.

Đối với tôi, một Hứa Nguyên thôi cũng đủ làm tôi đau đầu rồi, tôi không muốn lại khiêu khích thêm nhân vật này chút nào.

Hai chúng tôi đứng bên tường như chim cút, im lặng chờ hắn đi ngang qua.

Kết quả là, hắn đến trước cửa lớp học của chúng tôi và dừng lại: “Lão đại, chính là nơi này.” Một tên đàn em lên tiếng.

Tống Lâm gật đầu, vô tình liếc nhìn về phía chúng tôi rồi sải đôi chân dài bước vào. Hứa Nguyên và tôi há hốc mồm.

Chẳng lẽ chúng tôi sắp học cùng lớp với tên trùm trường sao? Hai chúng tôi nhìn nhau, rồi vội dựa vào khung cửa nhìn vào trong.

Nhìn thấy Tống Lâm đang đi, hắn đột nhiên dừng lại, tùy ý hỏi: "Tao ngồi chỗ nào?"

Một tên đàn em lập tức tiến lên chỉ một chỗ: "Lão đại, chỗ kia!"

Hướng cậu ta chỉ chính xác phía sau vị trí của tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như bị sét đánh, bầu trời thì quay cuồng. Lòng tôi cảm thấy bất an. Trùm trường Tống Lâm, cậu ta vậy mà ngồi ngay sau lưng tôi.

Tôi tê tái quay cổ nhìn Hứa Nguyên đầy chờ mong: “Vừa rồi cậu nhờ tôi xin chuyển bàn với giáo viên à?”

Cô ta lập tức lắc đầu: "Tao không nói như vậy!"

- ------------

5

Tôi mang trạng thái không cảm xúc bước vào lớp học, các bạn học vừa nãy còn đang thảo luận sôi nổi đều bất động tại chỗ như gà con. Thấy tôi bước vào, họ đều dành cho tôi ánh mắt thương hại.

Tôi từ từ tiến vào chỗ ngồi. Đầu tiên tôi gật đầu với bàn trước, sau đó chào bàn sau với một nụ cười thật tươi, tôi run lẩy bẩy và cố hết sức để ngồi xuống.

Lúc này, Tống Lâm đột nhiên lên tiếng: "Này!",

Tôi lập tức căng thẳng, cầu trời không liên quan đến tôi. Nhưng hắn lại nói: "Bạn học phía trước... chúng ta đã gặp nhau chưa?"

Tôi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt cau có như đang suy nghĩ của hắn: “À, chúng ta ở cùng xóm, thỉnh thoảng có gặp nhau.”

Đúng vậy, tôi ở trong cùng một nơi với Tống Lâm.

Tôi phát hiện ra điều này vì mẹ tôi sai tôi đi mua nước tương ở siêu thị gần nhà. Khi tôi lê dép qua vọng lâu, đã nhìn thấy Tống Lâm cùng đám đàn em tụ tập ở đó để ăn thịt gà. Nhìn thấy cậu ta, tôi giật mình và làm nước tương rơi xuống đất.

Cả nhóm lập tức nhìn tôi, tôi hốt hoảng rồi mặc kệ hũ nước tương, bỏ chạy. Về đến nhà tôi bị mẹ cho ăn canh mắng.

Không ngờ rằng hắn vẫn còn nhớ tôi.

Tôi ước gì hắn không nhớ. Tôi nhìn hắn mỉm cười, trong lòng tự hỏi hắn sẽ làm gì đây?

Cuối cùng, hắn chỉ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, rồi không nói nữa.Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay lại.

Triệu Tinh Hà lại quay xuống, cau mày nhìn tôi: "Cậu ở khu phố nào?".

Gì nữa đây? Tôi không hiểu cậu ta có ý gì.

Trong khi tôi vẫn lưỡng lự chưa trả lời thì từ trong ánh mắt cậu ta, tôi thấy một người khác bước vào cửa lớp. Cả lớp ngay lập tức bùng nổ.

Có người kêu lên: "Đỗ Tĩnh Mạch cũng học lớp chúng ta!!"

Giọng điệu ngạc nhiên xen lẫn sự phấn khích.

Một số người đã chuyển sang nhìn Triệu Tinh Hà và Tống Lâm. Lớp chúng ta gặp vận may quái quỷ gì vậy?

Để có thể tập hợp ba nhân vật có ảnh hưởng lớn của trường: nam thần, trùm trường và cả hoa khôi học đường.

Mọi người nhìn Đỗ Tĩnh Mạch bước vào, cô ấy chào mọi người bằng một nụ cười ngọt ngào, rồi bước đến chỗ tôi: “À, từ giờ chúng ta sẽ ngồi cùng bàn nhé!” Cô ấy nói với tôi.