Hãy Nhắm Mắt Khi Trời Tối

Chương 14: Rạp hát con rối 12



"Không nói chuyện này nữa, sao các người làm xuất hiện tình tiết được vậy? Sao hệ thống bỗng nhiên xuất hiện thế?"

"Đánh bậy đánh bạ tìm được quyển nhật ký trong tủ quần áo ở trong một căn phòng nhỏ." Triệu Lực Nghiêm đưa cho cậu quyển nhật ký lớn chừng bàn tay được bọc bằng giấy dai,: "Là của cô bé tên là Triệu Tiểu Tuyết... nội dung bên trong... haizz, cậu tự xem đi. " Triệu Lực Nghiêm thở dài, có chút thương xót.

Thịnh Mộc Vũ không rõ ràng cho lắm mà lật ra trang thứ nhất, ghi tên của chủ nhân quyển nhật ký, chữ viết ngay ngắn xinh xắn.

[Chủ nhật Ngày 1 tháng 7 năm 1999 Thời tiết: trời râm

Đây là ngày đầu tiên tôi đi làm, thuận lợi, nhưng không biết vì sao, ánh mắt bà chủ nhìn tôi rất kỳ lạ... ]

[Chủ nhật Ngày 8 tháng 7 năm 199 Thời tiết: trời râm

Tôi cảm thấy bọn họ có bí mật không thể nói với người khác, tôi rất sợ hãi, bọn họ... bọn họ đã giết người! Tôi rất bất lực, tôi không dám cứu cô gái xinh đẹp kia, cô ấy bị bọn họ chém tay chém chân, cô ấy không còn trái tim, bà chủ hóa trang cô ấy thành con rối, đặt ở trong tủ kính của bà ta, ở trong đó... có rất nhiều đôi mắt của người chết... ]

[Thứ năm Ngày 20 tháng 7 năm 1999 Thời tiết: trời râm

Tôi bị bọn họ phát hiện, nhưng không có bị bọn họ lập tức phân thây xử tử... con trai của bà chủ hình như là người tốt, cậu ta giúp đỡ tôi rất nhiều, hy vọng cậu ta không phải cùng một giuộc với bà chủ... ]

[Thứ năm Ngày 10 tháng 8 năm 1999 Thời tiết: trời râm

Tôi muốn đi báo cảnh sát, nơi này vốn chẳng phải là rạp hát gì hết, vốn dĩ chính là lò sát sinh khổng lồ!... Tôi muốn lan truyền những việc ác của bọn họ ra ngoài... ]

Những trang cuối cùng, chữ lớn đỏ tươi làm đau nhói đôi mắt của Thịnh Mộc Vũ, có lẽ là cô gái dùng máu của mình để viết, nhưng đã khô cạn, từng câu chữ này lộ ra oán khí khắp nơi, khiến người ta thổn thức.

[Tôi muốn tất cả bọn họ phải chôn cùng tôi! ]

[ Chết! Chết! Chết! Chết... ]

Khép lại quyển nhật ký, Thịnh Mộc Vũ ổn định lại cảm xúc, trả lại cho Triệu Lực Nghiêm.

"Triệu Tiểu Tuyết này cũng quá thê thảm rồi, không chỉ bị người luân phiên xâm phạm, mà còn chết không toàn thây... đám người cặn bã kia!" Hà Vân phẫn nộ nói, đều là con gái, cô nàng thật sự cảm thấy đồng cảm với tình cảnh của cô gái đó, tức giận đến mức ngứa răng.

Mấy người còn lại thầm chấp nhận.

Nhưng cũng đã là quá khứ, Triệu Tiểu Tuyết không thể sống lại, việc bọn họ cần phải làm lúc này là trả lại chân tướng của câu chuyện, đưa một lời giải thích thỏa đáng cho oan hồn của rạp hát này.

Vọng Nguyệt Lâu là một tòa cao ốc bỏ hoang đối diện với cửa lớn của rạp hát, cũng là khu vực mà mèo mun chết, khi đó, con mèo chết bị cốt thép xuyên qua hoàn toàn, tròng mắt cũng đối diện với cửa lớn, nhìn bọn họ, tự dưng khiếp người.

Không có đèn pin cũng không có điện thoại di động, bọn họ chỉ có thể cẩn thận leo đến lầu 6 nhờ vào ánh trăng sáng lạ thường của đêm nay, rất yên tĩnh, toàn bộ quá trình chỉ có tiếng "lộc cộc" do bọn họ phát ra.

Từng căn phòng bị đẩy ra, nhưng đều không thu hoạch được gì, cho đến khi trong đêm tối, có tiếng "kẽo cẹt" vang lên từ cánh cửa gỗ màu đỏ cuối cùng trong hành lang ngoằn ngoèo, làm cho mọi người đều nổi da gà.

Căn phòng này sạch sẽ hơn những căn phòng trước, không có mùi hôi thối, thậm chí còn có mùi oải hương nhàn nhạt, rèm cửa sổ màu trắng tung bay theo gió, phía trước cửa sổ rộng mở có một cái ghế mây xinh đẹp, một cô gái tóc dài mặc váy màu trắng đang nằm ở trên ghế, hai cánh tay đặt hai bên ghế vô cùng trắng, chỉ có thể nói là người bạn đã chết ba ngày của cậu cũng không trắng như cô.

Đương nhiên cũng có thể là do người ta đã chết được khoảng thời gian dài.

Ghế mây quay lại vô cùng kỳ lạ, nhờ vào ánh trăng sau lưng cô, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong mắt mọi người, Thịnh Mộc Vũ cũng nhận ra, đây là nữ sinh đứng cạnh rèm cửa sổ lúc mới vào phó bản.

Dáng người mảnh khảnh, gầy teo, mặt trái xoan, tóc mái ngang, ánh mắt uất ức, vẻ mặt tái nhợt không khỏe mạnh, xinh đẹp lại dễ vỡ, hơi giống mỹ nhân ốm yếu cổ điển, không được hoàn mỹ chính là thân thể may may vá vá của cô.

"Chào cô, xin hỏi cô là Tra tiểu thư phải không?" Hà Vân lễ phép mở miệng hỏi, nụ cười ngọt ngào, thái độ cũng xem như dịu dàng, có lẽ là người đẹp hấp dẫn lẫn nhau.

Cô gái cười mỉm nói: "Đúng vậy, nhưng tôi vẫn còn có một cái tên ah..." Cô gái giơ lên một ngón tay đặt ở bên môi: "Triệu Tiểu Tuyết, nghe rất hay đúng không?"

Thịnh Mộc Vũ hơi kinh ngạc, thật ra cậu cũng đoán được thân phận này, vốn tưởng rằng phải tốn chút sức mới có thể khiến cô nói ra, kết quả người ta tự chủ động nói hết.

"Thời gian tìm được quyển nhật ký vẫn chậm một chút, tôi đợi các người đến nỗi hoa đều rụng hết rồi. " Triệu Tiểu Tuyết chỉ vào một cái bình nhỏ, quả thật, hoa hồng đầy bình đều rủ thấp xuống.

Tiểu đội sợ chết: "......" Khúm núm, không dám nói lời nào.

"Cho nên, các người muốn biết cái gì. "

"Cô không thể ra khỏi tòa lầu này sao?"

Triệu Tiểu Tuyết hừ một tiếng: "Nếu tôi có thể đi ra ngoài, thì không có chuyện của mấy người các người rồi. "

"Cô muốn làm gì?"

"Trong quyển nhật ký nói chưa rõ hay sao?" Vẻ mặt của Triệu Tiểu Tuyết đột nhiên trở nên hơi dữ tợn, giống như chịu đau đớn cực lớn: "Tôi muốn bọn họ... chết!"

"Tôi muốn nơi này cháy sạch hết!"

[ Tìm được sợi tơ vàng, tiêu diệt lệ quỷ Chu Minh Lan, hoàn thành nguyện vọng của Tra tiểu thư] hệ thống xuất hiện không đúng lúc, nhiệm vụ lại thay đổi lần nữa.

"Được, chúng tôi giúp cô. "

"Vậy thì vô cùng cảm ơn. " Triệu Tiểu Tuyết nhìn Thịnh Mộc Vũ, cười rất dịu dàng: "Nói thật, khuôn mặt và tính cách của cậu vô cùng hợp ý tôi, tiếc là cậu bị người đó đánh dấu rồi, bằng không tôi thật sự muốn thử cướp người từ trong tay hắn..."

"Tra tiểu thư không cần phải vậy, chúng tôi lập tức rời khỏi ngay. " Ngoài mặt Thịnh Mộc Vũ cười mỉm, nhưng trong lòng là mmp, lôi kéo Triệu Lực Nghiêm ở bên cạnh đi đến phía cánh cửa để rời khỏi.

Giọng nói biến áo khôn lường của Triệu Tiểu Tuyết vang lên: "Sau khi xong việc, tôi sẽ tặng cho các người một bất ngờ... chắc chắn các người sẽ rất thích. "

- -

Nói là tìm sợi tơ vàng, hệ thống cũng không nói rõ ràng với bọn họ tìm ở đâu, tìm một đợt ở trong rạp hát to lớn này, đối với bọn họ, không khác gì mò kim đáy bể, hy vọng xa vời.

Nhưng Thịnh Mộc Vũ luôn cảm thấy mình đã thấy được sợi dây vàng mà hệ thống miêu tả ở nơi nào đó, nhưng vẫn luôn nghĩ không ra, tựa như trong kỳ thi gặp được bài đã được học, nhưng bởi vì bản thân đi học thất thần không chịu nghe, bỏ hết mười mấy điểm, tâm trạng vô cùng buồn bực.

"Aizzz, mấy tòa nhà này, chúng ta không thể nào đi từng tầng tìm kiếm được, này phải tìm tới ba ngày ba đêm ấy..." Triệu Lực Nghiêm tràn đầy năng lượng, nhưng cũng không nhịn được than thở.

Thịnh Mộc Vũ đột nhiên thông suốt, cậu đã nhớ ra, cậu nhìn thấy sợi dây đó lúc tiến vào phòng làm việc của Phó Thành Chu, hình như bị che ở phía dưới thẻ công tác của hắn, khi đó cậu cảm thấy sợi dây đó rất xinh đẹp, nên không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, nhưng cũng không có để ở trong lòng, tiện tay bỏ vào trong ngăn kéo.

Đã biết đích đến, bốn người khéo léo tránh né con rối đầy oán khí giết người như ngóe, xông vào tòa cao ốc.